Trời cao mây trắng, không nóng không lạnh, là thời tiết dễ chịu nhất ở kinh thành, làm tâm tình mọi người đều sảng khoái rất nhiều.
Tiêu Lẫm thật sự trở về cùng Tiêu Mạt và Hà Văn Tuấn nói chuyện, xác nhận tâm ý hai người.
Tiêu Mạt tuy nói không có bao nhiêu ái mộ với Hà Văn Tuấn, đối với vị biểu ca này chỉ có chút hảo cảm. Mà Hà Văn Tuấn so với tưởng tượng của Bách Thần càng yêu quý Tiêu Mạt hơn, hắn đáp ứng Tiêu Lẫm đời này chỉ có mình Tiêu Mạt, sủng nàng ái nàng, tuyệt không nạp thiếp.
Vương phủ cùng bá phủ chính thức đính hôn, chỉ đợi năm sau xuân về hoa nở sẽ chính thức thành hôn.
Việc hôn nhân này ngoại trừ hai nhà trai gái thấy vui mừng, vui mừng nhất chính là Thái Hậu. Tiêu Mạt cùng Hà Văn Tuấn đều là tôn bối nàng cực kỳ yêu thương, đặc biệt Tiêu Mạt được nàng đem lên đầu quả tim mà yêu thương, sau khi biết được hai đứa nhỏ đính hôn, Thái Hậu vui vẻ đến cả người trẻ vài tuổi, lập tức đem một đôi vòng tay phỉ thúy mình trân quý thưởng cho Tiêu Mạt.
Thái Hậu vui vẻ, hiếu tử Đức Huệ Đế tự nhiên cũng cao hứng, hơn nữa thân thể cũng lanh lẹ rất nhiều, nhân dịp thời tiết tốt, hoàng thượng quyết định mở tiệc đi săn ở bài săn hoàng gia, cho những người trẻ tuổi kia luận bàn thuật cưỡi ngựa, nhân tiện đi ra ngoài hít thở không khí.
Sau khi bàn tính, quyết định tổ chứ vào ngày mùng một tháng chín.
Ngày này thời tiết tốt, không có gió lạnh.
Bãi săn hoàng gia cách kinh thành khá xa, trời chưa sáng đã phải khởi hành, Bách Thần thậm chí đều còn chưa kịp rèn luyện liền bị Tiêu Lẫm kéo lên xe ngựa. Bọn họ phải đến trước khi Đức Huệ Đế giá lâm.
Lần này đi săn, khác mời chỉ có số ít là triều đình quan viên, đại bộ phận vẫn là hoàng thất cùng quý tộc, trong đó người trẻ tuổi chiếm đa số.
Bách Thần là quan viên phẩm cấp thấp nguyên bản không có trong danh sách khác mời, hắn cùng Tiêu Lẫm đã không phải phu thê, dựa theo quan hệ của hầu phủ mà nói cũng chỉ là con vợ lẽ, theo lý thuyết là không thể tham dự hoạt động hoàng gia quý tộc như vậy.
Cho nên lúc hắn biết được chính mình cũng được tham gia đi săn, phi thường giật mình.
“
Thật không phải ngươi cầu Hoàng Thượng cho ta tham gia?” Bách Thần hôm nay mặc hồ phụ giúp dễ cưỡi ngựa bắn cung, ủng đen, thoạt nhìn lưu loát lại tuấn lãng.
Bị cặp mắt đào hoa ướt át của Bách Thần nhìn, Tiêu Lẫm nhịn không được sờ mặt hắn.
“Đương nhiên không phải.” Tiêu Lẫm nói, “Loại chuyện này sẽ làm ngươi không vui.”
……
Gia hỏa này là càng ngày càng hiểu hắn, Bách Thần tỏ vẻ thực vừa lòng.
“Vậy vì sao mời ta tham gia?” Bách Thần khó hiểu, “Nghĩ như thế nào cũng không hợp quy củ.”
“Tâm tư thánh thượng ai có thể đoán được?” Tiêu Lẫm vỗ vỗ tay hắn, nói: “Có thể là ý hoàng thượng, có thể là ý Thái Hậu. Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ chơi đùa là được.”
Bách Thần nghe hắn nố mà muốn xĩuu, “Chơi đùa? Ngươi cho rằng chỉ có hai người chúng ta sao?”
“Giữa đông đi săn mới là hoạt động chính thức của quốc gia, lần này chính là Hoàng Thượng mang theo chúng ta tới chơi đùa.” Tiêu Lẫm nói, “Tuy nói không chỉ có ngươi ta hai người, những người đó không ở đó là được, huống chi kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của mấy người đó không đề cập tới cũng được.”
Bách Thần:……
Thế tử gia, ngươi vì sao đểu như thế.
Xe ngựa chạy nhanh, thời điểm hai người Bách Thần đuổi tới bãi săn hoàng gia vừa đúng lúc mặt trời mới chậm rãi mọc lên.
Vừa xuống xe, Bách Thần liền bị cảnh tượng trước mắt chấn động.
Ánh bình minh bao phủ đại địa, dãy núi cao thấp phập phồng, có một mảnh thủy thảo tốt tươi, thảo nguyên xanh biếc vô ngần, trên thảo nguyên có dê bò nhàn nhã ăn cỏ, kim quang chiếu lên đám dê bò chói lọi.
Cuối thảo nguyên là một mảnh rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Đã có cung nhân đem vây quanh một bộ phận của rừng cây, trung gian còn dựng lều trại kim sắc, nói vậy bọn họ hôm nay sẽ săn thú ở nơi đó, lều trại là nơi Đức Huệ Đế cùng thần tử nghỉ ngơi.
Bách Thần thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện người tới đã không ít, nhìn qua có không ít người quen.
Ngoại trừ quyền thần là Liễu tướng cùng Khương thượng thư, còn lại đều là người trẻ tuổi.
Có phủ thế tử Tuyên Vương lần trước bị Tiêu Lẫm đánh tơi bời thấy Bách Thần đều đường vòng, còn có đại ca Bách Thần đại công tử Hầu Phủ Bách An Bang, Bá phủ Hà Văn Tuấn Hà Văn Quang, còn có cả hai huynh đệ Khương gia.
Sau một hồi hành lễ vấn an rườm rà, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm tự nhiên mà cùng hai huynh đệ Khương gia đứng ở một chỗ nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Hà Văn Quang đầu còn chưa khỏi đâu, vậy mà cũng theo tới.” Khương Hạo Nhiên chạm chạm Bách Thần, “Nói không chừng là đối với ngươi tà tâm bất tử.”
Tiêu Lẫm bình tĩnh đem móng vuốt Khương Hạo Nhiên xoá sạch, “Hảo hảo nói chuyện, không nên động thủ động cước.”
Khương Hạo Nhiên trừng hắn một cái: “Keo kiệt.”
Bách Thần vô ngữ, nhìn thoáng qua Hà Văn Tuấn đứng bên cạnh Hà Văn Quang sắt mặt tái nhợt, vừa lúc Hà Văn Quang cũng đang nhìn hắn, ánh mắt mê ly lại đau thương, sợ tới mức Bách Thần nổi một thân da gà, vội quay đầu, “Nói bậy, hắn chính là thích xem náo nhiệt mà thôi.”
Khương Hạo Sâm đột nhiên lên tiếng: “Thế tử gia, ngài hôm nay săn hươu bào đi, nghe nói nướng ăn rất ngon.”
“Tại sao phải là hắn săn?” Khương Hạo Nhiên niết lỗ tai đệ đệ nhà mình, “Ngươi không biết ta cũng đi săn sao?”
Khương Hạo Sâm vẻ mặt vô tội: “Chính là lần trước huynh cũng chỉ săn được một con thỏ a.”
“Câm miệng!” Khương Hạo Nhiên cả giận nói, “Chỉ biết ăn, ăn cái gì hươu bào, không được ăn.”
“Được, chờ săn chim nhạn phân ngươi một con.” Tiêu Lẫm thấy Khương Hạo Nhiên tức giận đến thổi râu trừng mắt, vui vẻ đáp ứng.
Khương Hạo Sâm hai mắt tỏa ánh sáng, sau đó thấy ánh mắt giết người của ca ca, lại đem đầu rũ xuống.
Bách Thần cảm thấy buồn cười, hai cái nam nhân hơn hai mươi tuổi, lại có thể ấu trĩ như thế?
Xem ra Khương Hạo Nhiên chẳng những đánh không lại Tiêu Lẫm, cưỡi ngựa bắn cung cũng không bằng hắn, nơi chốn bị áp một đầu, khó trách lại tạc mao.
……
Lúc mấy người nói châm chọc nhau, nghe thấy có người nói: Hoàng thượng tới.
Mọi người đình chỉ nói chuyện phiếm, tự giác dựa theo phẩm cấp địa vị phân thành hai bên, đợi Đức Huệ Đế đại giá.
Xe Thiên tử xa hoa trang nghiêm chậm rãi tới, mọi người quỳ xuống đất nghênh đón.
Đức Huệ Đế từ trên xe đi xuống, khí độ phi phàm, tinh thần sáng lạng.
Thái Tử cũng từ trong xe đi ra, hắn ngồi cùng xe với Đức Huệ Đế.
Mà Ngũ hoàng tử ở một chiếc xe ngựa khác, vẫn chưa thể đứng trái phải Đức Huệ Đế. Từ chi tiết này có thể thấy được gần đây Thái Tử càng thêm được sủng ái, Ngũ hoàng tử tắc bị xa cách.
Bách Thần vài tháng không thấy Ngũ hoàng tử, lần này thấy dọa hắn nhảy dựng, Ngũ hoàng tử tựa hồ khác xa trí nhớ của hắn. Gầy rất nhiều không nói, hai má đều ao hãm đi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, hai mắt có chút ảm đạm, không còn thần thái anh tuấn như ngày xưa.
Đã không có táo bạo như ngày xưa, cũng mất đi khí phách tương ứng, thái độ có chút uể oải.
Từ bộ dáng của hắn, đích thật có chút giống túng dục quá độ, thân thể hư không.
……
Liễu Như Phong cũng tới.
Hắn mặc trường bào kim sắc đại biểu Thái Tử Phi, có vẻ càng thêm tuấn mỹ vô song.
Bách Thần thầm nghĩ Thái Tử Phi chính quy là nữ tử không tiện tham dự, Liễu Như Phong liền công khai xuất hiện tại đây, cũng thật thú vị.
Một phen lễ tiết rườm rà lễ tất nhiên không thiếu, sau đó Đức Huệ Đế mang theo mọi người tới bãi săn.
Đức Huệ Đế thân thể còn chưa khỏi hẳn, không nên tham gia hoạt động kịch liệt như thế, nhưng ngồi đây quan sát cũng rất thú vị.
Vì gia tăng tính thú vị cùng cạnh tranh, hoàng đế tổ chức một hồi tỉ thí
Quy tắc phi thường đơn giản thô bạo: Trong vòng một canh giờ, ba người săn được con mồi nhiều nhất sẽ được thưởng.
—— nhưng không được cướp đoạt con mồi của người khác, người vi phạm sẽ bị hủy bỏ dự thi tư cách.
Phần thưởng cũng chia làm ba cấp, người đứng thứ nhất sẽ được một bội kiếm tùy thân của Đức Huệ Đế.
Không khí tức khắc nhiệt liệt lên, người trẻ tuổi đều nóng lòng muốn thử, bao gồm Thái Tử cùng Ngũ hoàng tử.
Bách Thần yên lặng nhìn Tiêu Lẫm một cái, dùng ánh mắt nói cho hắn: Xem ra kế hoạch chơi đùa của chúng ta phải ngâm nước nóng rồi.
Hắn hy vọng Tiêu Lẫm đạt được hạng một, đây là vinh dự tối cao, cũng tượng trưng thực lực.
Tiêu Lẫm cho hắn một ánh mắt bình tĩnh “Dù có mang theo ngươi chơi đùa ta cũng có thể thắng”.
Bách Thần:……
Được rồi, người yêu hắn còn tự luyến hơn cả hắn.=))
Ở hiện đại cũng không tìm được người yêu như thế, không nghĩ tới xuyên đến nơi này lại có.
Nhân sinh thật huyền diệu.
……
Bãi săn chuẩn bị cho mọi người cung tiễn và ngựa, nhưng rất nhiều người tự mang theo cũng tiễn.
Tiêu Lẫm tương đối lợi hại, hắn cái gì cũng không mang. Hắn phi thường tùy ý, cầm cung tiễn của bãi săn, trên bao lưng đựng tên, còn để Bách Thần ngồi trước người hắn.
Sau khi lên ngựa Bách Thần sợ ngây người: “Chúng ta hai người ngồi chung một con ngựa?”
“Tự nhiên.” Tiêu Lẫm nói, “Ta mang theo ngươi săn thú, đợi thi đấu xong, ngươi tự mình cưỡi một con, ta dạy cho ngươi.”
“Như vậy sẽ không ảnh hưởng ngươi săn thú sao?” Tuy nói hai người cùng cưỡi một con ngựa phi thường khốc huyễn, còn mơ hồ có cảm giác lãng mạn, nhưng Bách Thần vẫn có chút lo lắng, “Vì như vậy mà bại trận thì không tốt cho lắm.”
“Ngươi tin ta.” Tiêu Lẫm ở bên tai Bách Thần nói nhỏ, “Ta sẽ thắng.”
Bách Thần:……
Khẩu khí này thổi trúng làm toàn thân hắn có chút nhũn ra, lỗ tai có chút đỏ.
Được rồi, tin thì tin.
Bộ dàn hai người bọn họ thân mật như thế làm nhiều người chú ý, nhưng mọi người đều biết hai người này tình cũ khó quên, cũng không trách. Hà Văn Quang biết chính mình đời này là không thể có được Bách Thần, thu hồi ánh mắt lưu luyến.
Ngoại trừ Thái Tử Phi Liễu Như Phong Khương Hạo Sâm thể nhược cùng Hà Văn Quang đang dưỡng thương, nam tử trẻ tuổi còn lại đều tham gia tỷ thí.
Sau khi chư vị thanh niên anh tài chuẩn bị xong, Đức Huệ Đế tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.
Tiêu Lẫm tay dắt dây cương, hai chân kẹp ở trên bụng ngựa, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng tuấn mã dưới thân du quang tỏa sáng giống như có thể hiểu nội tâm hắn, phi thường hưng phấn, ngửa đầu hí vang một tiếng, bốn vó tung bay, hướng tới cánh rừng nơi xa chạy đi.
______________
Tiểu kịch trường:
Tiêu người nào đó: Ta có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là mang theo ngươi cùng nhau cưỡi ngựa xxx.
Bách Thần: Lăn.
Tiêu người nào đó: Ủy khuất mà gâu gâu gâu.
Bách Thần:……