“Chị, Hàm Dịch rất nhanh sẽ tới biệt thự.” Lam Dư Khê ngắn gọn vội vàng nhắc nhở.
“Được, chị biết rồi.” Vu Uyển Dung trả lời khá bình tĩnh, không hề lo lắng như anh.
“Chị, chị nhất định phải chăm sóc cho Diệp Dĩ Muội đấy!” Lam Dư Khê dặn thêm một câu rồi lại như không yên tâm mà nói thêm: “Thôi bỏ đi, để em về.”
“Không được, em không thể về được.” Vu Uyển Dung lập tức và kiên quyết từ chối lời đề nghị của anh: “Dĩ Muội là Tần thái thái, cô ấy sớm muộn cũng phải đối diện với Hàm Dịch, chúng ta không thể giấu cô ấy cả đời được.”
“Em biết, thế nhưng....” Lam Dư Khê có chút do dự.
“Thôi được rồi, cứ thế đi.” Vu Uyển Dung cúp máy, thở dài một tiếng, nhìn Diệp Dĩ Muội một lúc không nói gì.
“Chị Vu, sao thế?” Diệp Dĩ Muội thấy mặt Vu Uyển Dung trùng xuống, không thể không hỏi.
“Dĩ Muội, em đã chuẩn bị tâm lý để gặp Tần Hàm Dịch chưa?” Vu Uyển Dung hỏi có chút lo lắng.
“Bất luận em có nói gì anh ấy cũng sẽ không tin đâu.” Diệp Dĩ Muội cười cay đắng: “Em chỉ hi vọng anh ấy đừng hiểu lầm Lam Dư Khê.”
“Dĩ Muội, kể cả lần này Hàm Dịch không hiểu lầm, nhưng nếu cứ thế này, tình cảm bạn bè giữa cậu ấy và Lam Khê sẽ rạn nứt.” Vu Uyển Dung cố gắng nói nhẹ nhàng, là muốn Diệp Dĩ Muội chủ động tạo ra một khoảng cách rõ ràng minh bạch với Lam Dư Khê.
“Chị Vu, em biết phải làm thế nào rồi.” Diệp Dĩ Muội trong lòng thấy rất khó xử nhưng miệng lại cố nở nụ cười.
Bọn họ vừa mới nói là làm bạn với nhau, bây giờ lại bắt buộc phải vẽ lên một đường ngăn cách, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Nhưng, dù gì thì miệng lưỡi thế gian cũng đáng sợ, những người thích tạo những tin đồn không căn cứ, tạo ra những tin như “bắt cá hai tay”, “cắm sừng” thì họ lại không chịu trách nhiệm về những lời mình nói ra.
Cô thấy vô cùng tức giận, hận bản thân không thể đi giết chết những người ăn nói linh tinh đó, càng huống hồ là Tần Hàm Dịch.
Sự việc này được truyền đi chóng mắt, hại Tần Hàm Dịch mất mặt, anh nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Anh phẫn nộ với cô thực ra cũng chẳng có gì, dù sao thì anh cũng rất ít khi có thái độ tốt đẹp với cô.
Cô chỉ hi vọng, anh đừng hiểu lầm Lam Dư Khê là được.
“Dĩ Muội, em lương thiện tốt bụng như vậy, sớm muộn rồi cũng có một ngày Hàm Dịch sẽ nhìn thấy những điểm tốt của em.” Vu Uyển Dung không hề giả tạo, tâng bốc cô lên, mà chị thật lòng hi vọng cô gái làm cho người khác cảm thấy thương xót này có thể có một ngày mai tươi sáng.
“Tầm nhìn của anh ấy đã bị một cô gái khác che mất hết rồi, sao lại có thể nhìn thấy em chứ!” Diệp Dĩ Muội tự cười chế giễu, trả lời.
“Dĩ Muội, em mới chính là Tần thái thái một cách quang minh chính đạo, em phải tự tin vào bản thân mình chứ!” Vu Uyển Dung nắm lấy tay Diệp Dĩ Muội, động viên, cổ vũ cô.
“Thế nhưng, anh ấy không hề công nhận em là Tần thái thái.” Diệp Dĩ Muội trả lời như thể cô đã chấp nhận số phận rồi.
“Dĩ Muội, em sai rồi, nếu cậu ấy không công nhận em thì đã không cưới em rồi.” Vu Uyển Dung cũng là người nhìn Tần Hàm Dịch lớn lên, có thể hiểu cậu rất rõ.
“Bà nội anh ấy ép anh ấy thôi.” Diệp Dĩ Muội luôn cho rằng, Tần Hàm Dịch vì muốn hiếu thuận nghe lời bà nên mới cưới cô.
“Hàm Dịch cậu ấy tuy là hiếu thuận, nhưng cũng lại rất cố chấp, nếu không phải tự bản thân cậu ấy muốn ổn định và công nhận em thì có ai ép cậu ấy cậu ấy cũng sẽ không cưới em đâu.” Vu Uyển Dung lắc lắc đầu, phủ định sự suy đoán của Diệp Dĩ Muội.
“Là như vậy sao?” Diệp Dĩ Muội hỏi lại có vẻ không tin lắm.
“Dĩ Muội, muốn có được trái tim của một người đàn ông thì trước hết em phải dùng trái tim thật lòng của mình đi đối đãi, thể hội, tới lúc đó em sẽ biết lời chị nói có phải là thật hay không.” Vu Uyển Dung nói tới đây thôi còn tất cả những gì tiếp theo thì phải dựa vào tự bản thân cô rồi.
“Ting ting....”
Chuông cửa đột nhiên rung lên, không những cắt ngang câu chuyện giữa hai người phụ nữ mà còn làm cho bầu không khí vừa có chút thoải mái đó lại trở nên căng thẳng hơn.