Cái cách mượn rượu giải sầu này đây là lần đầu tiên anh làm.
Anh cả đời anh minh, lần này đây là lần đầu tiên mà anh mung lung không tìm được một câu trả lời để xoa dịu sự bực tức trong lòng, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, làm giảm bớt nỗi đau trong tim.
Anh thực sự không rõ, bản thân lại để ý tới việc của Diệp Dĩ Muội và Lam Dư Khê là vì cái gì.
Đúng như Diệp Dĩ Muội hỏi anh, rốt cuộc anh muốn gì? Anh hi vọng vợ mình và người anh em của mình có gì với nhau vậy à?
Không, anh không hi vọng như vậy.
Thế nhưng, một đáp ắn đơn giản và rõ ràng như vậy nhưng anh lại không trả lời được.
Nếu anh trả lời là “không”, anh sợ bản thân sẽ chột dạ, không dám đối mặt với cô nữa, càng sợ cô sẽ chế giễu anh.
Kết quả, anh không trả lời, chỉ biết tức giận đóng cửa rời đi.
Rốt cuộc thì anh chột dạ điều gì? Anh thực sự nghĩ không thông.....
Nhưng, bất luận là vì cái gì, anh sẽ mãi mãi không thừa nhận, bản thân thích cái dáng vẻ bình thường đó của cô.
“Hàm Dịch.” tiếng nói của Lam Dư Khê vang lên phía sau lưng anh.
Tần Hàm Dịch không quay đầu lại, cũng không nói gì, mà cầm một cốc rượu đổ và miệng.
Lam Dư Khê cũng không để bụng thái độ của anh, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, gọi một ly rượu cho mình.
“Hàm Dịch, tôi biết, lúc này không kể tôi có nói gì, cậu sẽ đều không tin.” Lam Dư Khê cười cay đắng, cầm ly rượu lên một ngụm uống hết.
“Chẳng phải là cậu thích Diệp Dĩ Muội à?” Tần Hàm Dịch không thích anh em mình vòng vo, chẳng phải chỉ là một cô gái à? bao nhiêu năm anh em, tại sao lại không thể nói thật ra?
Lam Dư Khê im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Tôi không biết.”
Anh không hề nói dối, đối diện với Diệp Dĩ Muội anh thực sự rất mơ hồ, mung lung, cái sự thu hút vốn dĩ đó dần dần lại trở thành sự say đắm, và mỗi ngày lại nhiều hơn một chút, làm cho anh dần dần bị mê muội, không thể từ bỏ được cái cảm giác đó....
Khi mà một tình cảm bắt đầu, con người thường cho rằng, bản thân có thể khống chế rất tốt mọi thứ, thế nhưng thực sự tới khi không khống chế được, mới biết nói gì cũng đều muộn cả rồi....
“Không biết?” Tần Hàm Dịch bật cười, tiếp tục uống rượu.
“Có điều, bất kể tôi đối với cô ấy là tình cảm gì, tôi đều ghi nhớ, cô ấy là vợ cậu.” Vợ bạn thì không được ngó nghiêng, điều này anh biết.
“Vậy nếu tôi và cô ấy ly hôn?” đúng là anh đã nghĩ tới điều này, có phần không dám tiếp tục sống cùng Diệp Dĩ Muội nữa.
“Hàm Dịch.....” Lam Dư Khê giật mình, không ngờ Tần Hàm Dịch lại có ý nghĩ này.
“Thế nhưng bà nội cậu sẽ không đồng ý đâu.” Lam Dư Khê không quên nhắc anh.
“Bà nội cũng không hi vọng cháu mình cả đời không hạnh phúc!” Tần Hàm Dịch thở dài rồi nói một câu cảm thán.
Nhà anh, bà nội là người cho anh tình yêu thương nhiều nhất, cũng là người thân duy nhất của anh, đây là lý do duy nhất anh không muốn cãi lại lời bà nội.
“Nếu cậu đã biết bà nội hi vọng cậu hạnh phúc, vậy thì sẽ không ép cậu quá đáng, tại sao khi trước còn đồng ý cưới Diệp Dĩ Muội?” Lam Dư Khê cười cười, hỏi lại anh.
“.........” Tần Hàm Dịch vừa cầm cốc rượu lên bàn tay liền khựng lại, lơ lửng trong không trung, con tim thấy nhói đau.
“Hàm Dịch, cậu có từng nghĩ, từ rất lâu trước đây, cậu đã có thiện cảm với cô ấy và công nhận cô ấy.” Lam Dư Khê nói mỗi câu đều cảm thấy con tim bản thân như cũng đang quặn thắt lại.
Tần Hàm Dịch đang tự lừa dối mình và lừa dối người khác, đã khi nào anh không phải như vậy chứ? và lúc này nhắc nhở anh, nỗi đau trong con tim anh cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.