Chiếc váy làm sao vậy? mà tới nỗi khiến cả hai người đều giật mình ra như thế?
Tần Hàm Dịch là người thế nào chứ? nổi tiếng là hào phóng, có thể vì phụ nữ mà vung tiền như rác, kể cả là mua một chiếc du thuyền anh ta cũng sẽ không chớp mắt.
Thế nhưng, bây giờ anh ta nhìn chiếc váy cô đang mặc trên người, lại như đang vừa sốc vừa nổi cơn thịnh nộ, đúng là hết sức vô lý.
Tần Hàm Dịch nhảy bổ ra trước mặt Diệp Dĩ Muội, tay anh ta nắm chặt lấy cánh tay cô, hỏi lặp lại câu nói vừa nãy: “Chiếc váy này từ đâu ra?”
“Một người tặng.” Diệp Dĩ Muội nhăn mặt lại, cánh tay cô bị anh ta nắm chặt tới mức tê điếng đi.
Không phải cô sợ anh ta, mà là cô thực sự rất tò mò, chiếc váy này sao lại làm cho anh ta kích động đến như vậy.
“Ai tặng?” Tần Hàm Dịch tiến sát tới gần cô hơn, thần sắc anh ta dường như có chút lo lắng và căng thẳng.
Diệp Dĩ Muội nheo chặt mày lại, lắc đầu, trả lời một cách thận trọng: “Không biết.”
“Người đó bây giờ ở đâu?” Tần Hàm Dịch trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Diệp Dĩ Muội, trong lòng rõ ràng là đang cười chê cô là đồ ngốc, nhưng lại tức điên lên hỏi để có được câu trả lời.
“Khoang phổ thông!” Diệp Dĩ Muội nhanh chóng trả lời, cô không muốn trong lúc anh ta đang căng thẳng mà chọc tức tới anh ta.
“Trở về tôi sẽ xử lý cô.” Tần Hàm Dịch nghiến răng cảnh cáo cô, sau đó hất tay cô ra, chuẩn bị đi ra khỏi khoang hạng sang.
Chỉ là, vừa mới bước đi được vài bước, tiếng thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh vang lên, anh ta chỉ có thể tức giận hằm hằm quay về chỗ, ngồi xuống.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh ta hậm hực, rồi cũng quay về ghế của mình ngồi xuống.
“Hàm Dịch, anh nói xem, chiếc váy đó có phải do cô ta lấy trộm không?” Châu Lan Na thấy Tần Hàm Dịch ngồi xuống ghế liền ghé sát người lại, tiếng nói không ta không nhỏ, đủ để cho cả ba người đều nghe thấy.
Diệp Dĩ Muội bị lời nói của cô ta làm cho tức điên lên.
Cô có tới mức xấu xa tới thế không? Ngay cả một chiếc váy cũng đi ăn trộm.
Hơn nữa, làm gì có tên trộm nào mà trộm đồ rồi mặc luôn lên người mình.
Diệp Dĩ Muội tỏ ra khinh bỉ trước câu nói ngu ngốc, thiếu logic của Châu Lan Na, cô chẳng thèm để ý tới lời cô ta nói thêm nữa.
“Em tưởng cô ta có đủ năng lực để lấy trộm đi chiếc váy cưới thiên thần của Hứa An Ca à?” Tần Hàm Dịch ném cho Châu Lan Na một cái lườm, lời nói lạnh lùng, mang theo sự chế giễu không che giấu.
“Lẽ nào là người khác lấy trộm, không có chỗ nào để giấu liền vứt nó cho Diệp Dĩ Muội?” Châu Lan Na không can tâm liền tiếp tục với những suy đoán ngu ngốc của mình.
“Em ngậm mồm lại đi!” Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng không nhịn được mà tức tối trút giận lên Châu Lan Na, ngữ khí chưa đầy sự bực dọc.
Anh ta vẫn luôn rất ghét những người phụ nữ ngu ngốc, lại càng ghét hơn những người phụ nữ tự cho mình là thông minh. Châu Lan Na bị tiếng gầm lên của anh dọa cho sợ hãi mà ngậm miệng lại, không dám nói thêm một lời nào nữa.