Kha Khiêm Vũ vốn đang đau lòng, nghe xong lời này, nhất thời không kịp phản ứng lại, quen miệng mà kêu: “Anh vợ à, anh đang nói cái gì thế?”
Bạch Dực Cẩn nghe xong liền sửng sốt: “Anh vợ?!” Sau đó đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Thượng Minh Thành đang núp ở đằng sau, cậu ta giận tím mặt: “Bà nó, mày rình trộm em trai ông hả? Bảo sao ông hỏi nãy giờ mà thằng bé không nói, mày chờ đấy cho ông!”
Nói xong, Bạch Dực Cẩn liền vọt vào nhà, Kha Khiêm Vũ có dự cảm không lành.
Kiếp trước, lúc hắn ta cưới Ngải Nhiễm, vẻ mặt Bạch Dực Cẩn cũng giống y như thế.
Anh vợ mà trưng ra biểu cảm này nghĩa là định đánh hắn ta một trận, vậy nên Kha Khiêm Vũ lập tức đứng dậy chuồn lẹ.
Khi Bạch Dực Cẩn cầm dao lao ra, người nào đó sớm đã chạy mất dạng.
Cậu ta ném dao xuống mặt đất, mắng một câu: “Mẹ, mình lấy dao làm gì chứ? Đánh nó luôn cho rồi.”
Mở mồm gọi anh vợ, ai là anh vợ của mày cơ?!
***
Một góc khác, sau khi Kha Khiêm Vũ chạy khỏi Thượng gia liền lấy điện thoại ra, bắt đầu tra Baidu về nhà họ Thượng.
Hắn ta nhìn qua một lượt, hiểu rằng bây giờ Thượng Ngải Nhiễm còn chưa được sinh ra.
Kha Khiêm Vũ khóc trong tuyệt vọng, vợ của tôi đâu?
Hắn ta thất hồn lạc phách mà trở về, đi tới đi lui, đột nhiên phát hiện ra khắp nơi đều có mặt một tiệm trà sữa lạ hoắc.
Kha Khiêm Vũ tạm thời cất nỗi buồn khi không tìm được vợ của mình đi, nghiêm túc nhìn tiệm trà sữa kia một hồi lâu, sau đó tự hỏi: “Liễu Mính mở lúc nào nhỉ?”
Một người đi ngang qua ngạc nhiên mà nhìn hắn ta: “Liễu Mính là một thương hiệu lâu đời hơn 10 năm rồi, chi nhánh trải rộng khắp cả nước.
Cậu mới thấy tiệm trà sữa Liễu Mính lần đầu à? Không thể nào! Bây giờ cho dù là ở huyện thành nhỏ thì cứ cách 10 bước là có một tiệm mà.”
Nghe xong, Kha Khiêm Vũ lại kinh hãi thêm lần nữa, hắn ta cực kì chắc chắn rằng kiếp trước không có tiệm trà sữa này, chưa kể nó còn nổi tiếng khắp cả nước!
Cái cửa hàng này chui ở thế giới nào ra vậy?
Kha Khiêm Vũ đứng trên đường lớn nhìn bốn phía xung quanh, chỉ cảm thấy mọi thứ đều xa lạ và đáng sợ.
Dưới ánh mắt hoang mang của người qua đường, hắn ta lại cắm đầu chạy đi.
Sau khi rời khỏi ngã tư, Kha Khiêm Vũ mới thở phào một hơi, ở đây không có quán trà sữa kì lạ kia nữa.
Tuy nhiên, chưa hít thở được bao lâu, hắn ta nhìn thấy hơn 10 chiếc TV LCD trong bức tường kính của một cửa hàng bán đồ điện gia dụng, tất cả đều hướng về Kha Khiêm Vũ, và chúng đang chiếu cùng một hình ảnh.
Trên TV, Khương Lam đeo kính râm đi ra từ lối ra của sân bay, đám đông bên ngoài đã tràn lên, gần như bao phủ toàn bộ sân bay.
Mọi người đều đang điên cuồng hò hét: “Khương Lam! Khương Lam! Khương Lam!”
“Mẹ yêu con!”
“A a a a, Lam Lam nhà mình kìa, mau nhìn em đi anh ới!!!”
“Khương Lam, ôi chồng em! Em yêu anh quá trời quá đất!”
“A a a, ảnh nhìn tui kìa, tui sắp chết, tui sắp chết rồi ư hự hự.”
Kha Khiêm Vũ khiếp sợ mà nhìn cái hình ảnh này.
Kiếp trước Khương Lam xoay người dựa vào một bộ phim điện ảnh cổ trang, thậm chí đoạt giải ở nước ngoài.
Đó cũng không phải là giải thưởng quốc nội tiêu tiền mua mà là người ta thật sự mời hắn đến.
Khương Lam đã giành vinh quang về cho ngành điện ảnh Hoa ngữ, bởi vậy ở quốc nội cũng có chút xoay người.
Nhưng mà hắn vẫn luôn không thoát khỏi cái mác "đàn ông bạo lực gia đình", vì vậy ngay cả khi Khương Lam từ nước ngoài cầm giải thưởng lớn trở về, ở sân bay cũng chỉ có mấy người bị gọi là fan não tàn đến nghênh đón hắn.
Sau này, Khương Lam càng ngày càng thành công, nhưng cái danh "bạo lực gia đình" lúc nào cũng đeo bám hắn.
Điều này đã gây cản trở rất lớn trên con đường trở thành ngôi sao của Khương Lam, thế nên lượng fan girl của hắn vẫn luôn ít đến đáng thương.
Nhìn lại hình ảnh đang được phát sóng trên TV hiện giờ, toàn bộ sân bay gần như bị fan girl "nhấn chìm" từ trong ra ngoài.
Đây đâu giống Khương Lam - người có vô số thành tích nhưng lại bởi vì cái mác "bạo lực gia đình" mà luôn sống dở chết dở ở kiếp trước chứ?
Này mẹ nó căn bản chính là đãi ngộ dành cho đỉnh lưu!
Kha Khiêm Vũ cuối cùng cũng nhận ra, có rất nhiều điểm khác biệt ở thế giới này.
Nhìn sơ qua thì mọi thứ đều giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy lạ lẫm.
Hắn ta chỉ cảm thấy bốn phía xoay tròn, đầu váng mắt hoa, té xỉu luôn ở đầu đường.
Tìm không thấy vợ, con của mình cũng mất tăm.
***
Kha Nguyên Thái đã tự nhốt mình ở trong thư phòng 2 ngày nay, ăn cơm ngủ nghỉ cũng không rời khỏi nơi đó, mãi cho đến 3 ngày sau, ông mới có chút tinh thần bước chân ra ngoài.
Nhưng mà so với Kha Nguyên Thái, Tưởng Giai Lưu càng không có tinh thần hơn.
Bà chẳng làm gì cả, cơm cũng không ăn, cả ngày chỉ ngồi khóc lóc trong phòng ngủ.
Tưởng Giai Lưu khóc suốt 2 ngày, Kha Nguyên Thái cuối cùng cũng tìm bà đến nói chuyện.
Thấy chồng gọi mình đến thư phòng, Tưởng Giai Lưu liền biết chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Bà vừa đi vào liền thấy Kha Nguyên Thái ngồi ở bàn làm việc.
Ông đang nghiêm túc xem báo chí, nghe được tiếng mở cửa đóng cửa mới đặt gọn tờ báo qua một bên.
Bà ngồi xuống ghế, Kha Nguyên Thái cười cười: “Tính ra, bà theo tôi cũng hơn 40 năm rồi, tình cảm của chúng ta cũng không đến nỗi tệ.”
Tưởng Giai Lưu biết chồng mình thuộc dạng "nghe trước tính sổ sau", mấy năm nay bà lo Kha Viêm trở về, là vì sợ chân tướng bại lộ.
Tất nhiên, tình hình trong nhà cũng sẽ biến thành như bây giờ.
Chuyện năm đó đã không còn là việc riêng giữa bà, Kha Hổ và Kha Viêm nữa rồi.
Tưởng Giai Lưu hiểu, chuyện này nếu để Kha Nguyên Thái biết, Kha gia sẽ biến thành cái dạng gì.
Hoặc là nói, bà phải đối mặt với ông như thế nào đây?
Tưởng Giai Lưu cười khổ một tiếng, hơi cúi đầu, vén một ít tóc ra sau tai.
Mấy ngày nay, bà cũng trở nên già nua rất nhiều, lúc cười rộ lên, nếp nhăn trên khóe mắt càng thêm rõ ràng.
Tưởng Giai Lưu điều chỉnh tâm tình một chút, khôi phục bộ dạng văn nhã vốn có, nhìn về phía chồng rồi hỏi: “Ông muốn ly hôn với tôi à?”
Kha Nguyên Thái lắc đầu: “Không, chúng ta đã ở cùng nhau hơn 40 năm, bà vì tôi sinh 5 đứa con, mọi việc trong nhà đều là do bà trông nom.
Cái nhà này là công lao của bà.
Nhờ bà nên tôi mới có thể chuyên tâm làm sự nghiệp, cho nên, thành công của tập đoàn Kha thị cũng có một nửa công lao của bà.
Nhưng chuyện kia làm tôi thấy rất khó chịu.
Giai Lưu, tôi nghĩ dọn ra ngoài sống một khoảng thời gian.”
Tưởng Giai Lưu ngơ ngác nhìn ông, đột nhiên bật khóc: “Tôi còn tưởng ông muốn ly hôn.”
Kha Nguyên Thái cười khổ: “Tôi không có tư cách, nhưng những gì Viêm Viêm phải chịu đựng, tôi cũng không yên lòng được.
Mấy ngày nay, tôi đã ở thư phòng suy nghĩ thật lâu.
Bà nói đúng, Kha Viêm là con tôi, 4 đứa còn lại cũng vậy.
Tôi chỉ muốn Viêm Viêm có thể sống tốt một chút mà lại bỏ qua mấy đứa nó.”
“Lại nói tiếp, hành động của Kha Hổ cũng không phải trách nhiệm của mình bà.
Thân làm cha nhưng tôi không dẫn đường tốt cho nó, không phát hiện vấn đề của nó nên tôi cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm.
Làm chồng nhưng tôi chưa từng phát hiện bà từng mắc bệnh trầm cảm, cái đó là lỗi của tôi.”
Ông cúi đầu, nhắm mắt nói: “Những chuyện Viêm Viêm phải chịu, tôi cũng không thể loại trừ mình ra bên ngoài, tôi cũng không phải vô tội.”
Kha Nguyên Thái đã nói như vậy, mang tất cả trách nhiệm có thể gánh về mình, Tưởng Giai Lưu có thể nói gì được chứ?
Những lời này của ông đã phá hỏng hết toàn bộ lời bà muốn nói.
Lúc cả hai ra khỏi thư phòng thì thấy Kha Khiêm Vũ hoảng hốt lao từ trên lầu xuống, miệng hô không ngừng: “Không đúng không đúng không đúng, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách.”
Nhìn thấy ông bà nội của mình, hắn ta kích động hỏi: “Ông nội ơi, ông có cách nào không, cứu Bạch Yên Nhiên ra đi!”
Kha - đang sầu bi buồn khổ - Nguyên Thái: “Bạch Yên Nhiên là ai?”
Kha Khiêm Vũ: “Bạch Yên Nhiên chính là Bạch Yên Nhiên á! Là mẹ của Ngải Nhiễm! À đúng rồi, ông nội còn chưa quen biết Ngải Nhiễm, dì ấy chính là mẹ của Bạch Dực Cẩn đó!”
Kha - đang sầu bi buồn khổ - Nguyên Thái: “Bạch Dực Cẩn là ai?” =)))
Kha Khiêm Vũ: “...”
Liễu Nhiên vừa tan tầm về nhà, đang cùng Kha Viêm ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi.
Nghe xong lời này, nàng tự nhiên tiếp lời: “Chính là hai mẹ con lúc trước đuổi nhà cháu ra khỏi chung cư á, cho nên sau đó gia đình cháu ở chung với Kha Viêm.”
Kha Nguyên Thái hiểu ra: “À, là người phụ nữ kia hả?” Ông khó hiểu mà quay đầu hỏi Kha Khiêm Vũ: “Cô ta không phải đang ở trong tù sao?”
Kha Khiêm Vũ: “Vâng, đúng vậy đúng vậy! Cháu muốn cứu dì ấy ra.”
Kha Nguyên Thái: “Cứu kiểu gì?”
Kha Khiêm Vũ liền nói: “Ông nội quen biết Lý phó tướng đúng không? Ông ấy chắc chắn sẽ có cách!”
Kha Nguyên Thái cạn lời: “Ta phí nhân tình lớn như vậy để cứu người không quen biết làm gì, với cả bây giờ nhà nước cấm sử dụng quan hệ đặc quyền.
Nếu hôm nay Lý phó tướng dám giúp, ngày mai ổng liền vào tù ở luôn đấy.”
Kha Khiêm Vũ gấp đến xoay quanh: “Nhưng mà, nếu dì ấy không ra ngoài, làm sao mà sinh con được?!”
Liễu Nhiên bật cười giòn tan, liếc nhìn Kha Khiêm Vũ rồi nói: “Dù dì ấy có đi ra cũng hơn 40 tuổi rồi, còn có thể sinh được không?”.
Truyện Teen Hay
Kha Khiêm Vũ lập tức giống như bị sét đánh vậy, đứng im tại chỗ, ngây ngốc hỏi: "Không thể sinh? Không thể nào, mới 40 tuổi thôi mà!!!"
Liễu Nhiên: “Lại nói, dì Bạch ra ngoài rồi sinh con với ai?”
Kha Khiêm Vũ lại sốc, lần trước, sau khi hắn ta trở về liền hỏi thăm qua chuyện liên quan đến Thượng gia.
Hiện giờ nhà đó đã không được tính là doanh nghiệp hàng đầu, chủ tịch công ty Thượng Dã đế xảy ra chuyện, sau đó vợ của ổng là Tiết Minh Hương lại vào tù.
Về sau còn không ít cổ đông xảy ra chuyện, lúc Thượng gia sắp có nguy cơ bị chia cắt, Thượng Phàn Vũ liên hôn.
Vì ổn định công ty, tên đó liên hôn với Hạ gia, 2 năm sau liền sinh một đứa con trai nhỏ tên là Thượng Minh Thành.
Lúc này, cho dù Bạch Yên Nhiên ra tù, Thượng Phàn Vũ không có khả năng ở bên cô ta, đương nhiên cũng không thể sinh ra Thượng Ngải Nhiễm!
Liễu Nhiên cúi đầu, thờ ơ nhìn móng tay của mình: “Sinh cũng không sao, hình như cậu rất muốn đến Thượng gia, đến lúc đó tôi sẽ mang cậu đi tham gia tiệc đầy tháng.
Vừa hay tôi có quen biết Bạch Dực Cẩn, chắc chắn tôi sẽ được mời!”
Kha Khiêm Vũ trực tiếp quỳ xuống: “...” (T0T)
Kể cả có sinh Thượng Ngải Nhiễm cho mình, bọn mình cũng kém nhau hơn 20 tuổi, sau khi lớn lên Ngải Nhiễm sẽ không gả cho mình đâu!
Khi đó mình cũng 40 tuổi rồi, có khi bằng tuổi cha chú của Ngải Nhiễm luôn!
Quân sinh ta chưa sinh, quân sinh ta đã già.
Kha Khiêm Vũ vốn đang ôm tư thái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chuẩn bị làm lại cuộc đời một lần nữa, thậm chí lần này hắn ta không định dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỉ dựa vào nỗ lực của mình để đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng mà, bây giờ cơ thể ông nội rất khỏe mạnh, chú nhỏ tiền đồ sáng lạn, còn có bạn gái nữa!
Về mặt sự nghiệp, bản thân không thể bước vào cửa công ty, kể cả tới gần cũng chưa chắc được.
Về mặt tình cảm, vợ mình có khi đã bị Thượng Phàn Vũ ném vào "áo mưa".
Thế thì...
Con mình cũng không có?!.