Quá đen đủi!
Nhưng Liễu Nhiên lại nói: “Lỡ dì ấy có chuyện quan trọng muốn nói với con thì sao? Chúng ta cứ đi xem đi!”
Gương mặt chờ mong của đứa nhỏ làm Thu Lan Huyên không biết nên giải thích thế nào để nàng hiểu được, nhà tù cũng không phải là một nơi tốt đẹp.
Kha Viêm cười thanh, dựa vào sô pha, đối mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Liễu Nhiên: “Nhóc thật sự không biết cô ta tìm mình làm gì sao?”
Nàng liền lườm cậu một cái, Kha Viêm lập tức quay đầu hỏi Liễu Văn: “Văn ca, ngày mai đi xuống tầng đánh bóng rổ không?”
Hắn khiếp sợ: “Với kĩ thuật của nhóc….
Vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi!”
Kha Viêm: “…”
Cuối cùng bởi vì Liễu Nhiên nói đi nhìn chút cũng không sao, Liễu Binh lại là con gái nô, nàng mới nói hai câu liền tìm không thấy đông tây nam bắc, gật đầu đồng ý.
Buổi tối, Thu Lan Huyên liền oán giận ông: “Con mình mới 6 tuổi, toàn thế giới chỉ có anh mang con gái đi đến nhà tù thăm kẻ thù.”
Liễu Binh ôm bà cười hắc hắc: “Đừng nhìn tuổi mà coi thường Nhiên Nhiên, con bé cực kì biết suy tính! Em không thấy Bối Kim Long không có việc gì cũng hay đưa sữa chua đến đây à, chứng tỏ Nhiên Nhiên nhà mình thông minh tuyệt đỉnh.”
Mấy lời này, Thu Lan Huyên muốn phản bác cũng không được a! Bà trừng mắt nhìn chồng mình một cái nhưng cũng ngầm đồng ý, Nhiên Nhiên nhà bọn họ xác thật thông minh.
Môn toán làm gì có bài nào không phải max điểm? Ngữ văn thì trừ ghép vần ra, không có chỗ nào kém.
Càng nghĩ lại cảm thấy con gái mình còn thông minh hơn cả mẹ nó, Thu Lan Huyên nhịn không được đắc ý mà cười.
Bà ôm sát vào người Liễu Binh, thoải mái mà thở ra một hơi: “Thật tốt, mọi nợ nần đều thanh toán xong, thị trường chứng khoán cũng sắp đóng đợt này, trở về quay vòng vốn.
Nếu may mắn, số tiền sẽ tăng lên, chúng ta liền có một khoảng tiền tiết kiệm.
Đến lúc đó mua cho 2 đứa nhà mình mỗi người 1 bộ phòng ở, sau này cũng sẽ không bị người khác khinh rẻ.”
Liễu Binh cười ra tiếng: “Một bộ phòng ở là quá ít rồi! Em yên tâm, anh còn tính đến 3 căn hộ cơ.
Hiện tại một tháng anh kiếm được 20.000 nguyên, ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Thu Lan Huyên ừ một tiếng, không có nợ nần toàn thân nhẹ nhõm, có chồng con có tiền tiết kiệm.
Thực mau, bọn họ sẽ có nhà riêng, xe riêng, không cần ăn nhờ ở đậu, không lo lắng hãi hùng.
10 ngày sau, Liễu Nhiên đi thăm tù Bạch Yên Nhiên, có Thu Lan Huyên đi cùng.
Hiện tại, thủ tục thăm tù rất đơn giản; chỉ cần mang theo chứng minh thư, sổ hộ khẩu là có thể vào.
10 giờ sáng, 2 mẹ con được dẫn tới một căn phòng, có một tấm kính dài chia phòng thành hai bên; một bên chứa tù nhân, một bên là lối đi bên ngoài.
Liễu Nhiên ngồi chơi ở trên ghế, một bộ dáng vô ưu vô lự, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Thu Lan Huyên nhìn khắp nơi, trong chốc lát cửa bên kia đã mở.
Bạch Yên Nhiên vẻ mặt tối tăm từ bên trong bước ra, quét mắt về phía bên này.
Thời điểm thấy Liễu Nhiên, ánh mắt cô ta âm độc đến mức như muốn bắn thủng nàng.
Bị quản ngục kéo lại nhấn xuống ghế, Bạch Yên Nhiên cầm lấy điện thoại, Liễu Nhiên tò mò mà liếc nhìn cô ta một cái, lại nhìn điện thoại trong tay mình.
Thăm tù ở thế kỷ 21 khác xa so với thế kỷ 41.
Thu Lan Huyên bị ánh mắt Bạch Yên Nhiên nhìn chằm chằm đến mức thể xác và tinh thần đều rùng mình, chỉ muốn ôm Liễu Nhiên nhanh chóng rời đi, nhưng con gái đã cầm lấy điện thoại.
Thu Lan Huyên cũng liền không ý kiến gì, mà Liễu Nhiên cũng vẻ mặt tò mò nhìn người đối diện, giơ loa điện thoại ngay sát lỗ tai.
“Liễu Nhiên?”
Liễu Nhiên cười hì hì: “Dì à, sao dì lại ở bên đó vậy?”
Bạch Yên Nhiên: “……” Luồng khí u ám trong lòng trực tiếp bị câu hỏi chặn lại.
Nhưng cô ta nhanh chóng hồi hồn, cười lạnh: “Đừng có giả vờ, mày hiểu rõ lý do mà.”
Liễu Nhiên nhỏ nhẹ nói: "Cháu không biết nha!"
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu cười to, tiếng cười vừa thê lương lại âm độc: “Ha ha ha ha ha……” Cười xong, cô ta đột nhiên nhìn chằm chằm Liễu Nhiên, giọng nói lạnh như băng: “Tao cũng không nghĩ tới, một con nhóc như mày lòng dạ lại độc ác như vậy.
Mới 6 tuổi mà đã biết hại người, chờ sau này mày lớn lên, mày cũng sẽ ở trong này như tao thôi!”
Trên mặt nàng vẫn treo nụ cười, nghiêm túc nghe.
Thu Lan Huyên tò mò mà nhìn Bạch Yên Nhiên phía đối diện cảm xúc kích động đến mức muốn cào tường, lại nhìn về phía con gái vẫn bình tĩnh thong dong, không thể hiểu được.
Con gái mình chỉ nói “không biết”, vậy mà cũng làm người đối diện tức giận đến thế à?
“Sao lại không nói gì rồi?” Bạch Yên Nhiên kích động nói nửa ngày, người nghe một câu cũng không nói, khiến cô ta tức chết.
Liễu Nhiên: "Cháu đang chờ dì nói hết nha! Cháu thấy dì Bạch nói vui vẻ như vậy, không muốn chen vào.
Nhưng mà, dì gặp cháu làm chi? Chúng ta có thân quen gì đâu.”
Bạch Yên Nhiên tức giận đập tay vào tấm kính trước mặt: “Mày vẫn còn giả vờ, chó con, mày sẽ không chết tử tế được đâu.
Con trai tao mới 6 tuổi, mày lại hại tao vào tù, mày sẽ bị sét đánh.
Mày còn không thừa nhận, con nhỏ ác độc này, giả vờ vô tội cái gì!!! Tao biết mà, tao biết hết rồi.
Trước khi đi, Thượng Phàn Vũ đã nói với tao, nếu không phải do mày, tao sẽ không vào tù.”
Thấy đứa bé cuối cùng cũng giương mắt nhìn về phía mình, cô ta cảm thấy mình có chỗ dựa, cười đắc chí: “Mày nghĩ Thượng gia là chỗ nào? Mày cho rằng Thượng gia sẽ tra không ra á? Ha ha ha ha, con nít cũng chỉ là con nít, quá ngây thơ rồi.”
Liễu Nhiên vẫn yên lặng, Thu Lan Huyên lại bị Bạch Yên Nhiên trong trạng thái kích động dọa sợ, nhanh chóng duỗi tay muốn ôm nàng chạy đi.
Liễu Nhiên lắc đầu: “Không sao đâu mẹ, dì Bạch nói một mình ngồi trong đó quá nhàm chán nên tìm con tâm sự cho đỡ buồn.”
Bạch Yên Nhiên: “……”
Thu Lan Huyên: “Hả?”
Nàng lại nhìn về phía người đối diện: “Dì nói chuyệm thật khó hiểu nha! Thì ra nhà tù là nơi có thể tùy tiện vào sao? Dì phải vào đây chẳng lẽ không phải bởi vì… dì đã làm sai sao? Cháu cảm thấy chú cảnh sát và chú quản ngục không có oan uổng dì đâu! Dì Bạch vào tù là vì dì đã làm chuyện xấu nha! Mà cháu cũng sẽ không làm chuyện xấu, sao lại ở trong này giống dì được?”
Thu Lan Huyên đứng bên cạnh nghe xong lời này, lập tức bất mãn nhìn về phía Bạch Yên Nhiên, muốn lấy điện thoại từ tay Liễu Nhiên.
Nàng vẫn lắc đầu: “Không sao mà mẹ, dì Bạch thấy quá nhàm chán, con sẽ tâm sự với dì ấy.”
Thu Lan Huyên: Con gái của mình thật lương thiện.
Liễu Nhiên tiếp tục nhìn thẳng về phía Bạch Yên Nhiên, khóe miệng cong lên, cười: “Mà dì nói cái chú kia khẳng định người đưa tin là cháu á? Cái đó làm sao chứng minh được cháu là người gửi chứ.” ¯_(ツ)_/¯
Quả bóng xịt hơi Bạch Yên Nhiên đột nhiên mãnh liệt bổ nhào đến tường kính, phẫn nộ mà nhìn Liễu Nhiên: “Quả nhiên là mày, quả nhiên là mày!!! Là mày mang chứng cứ gửi đến cục cảnh sát.
Đúng là mày, Thượng Phàn Vũ nói không sai, mày mới 6 tuổi, sao dám làm vậy hả?!!”
Liễu Nhiên liền khoe khoang: “Cháu rất dũng cảm nha! Bởi vì là một bạn nhỏ dũng cảm, cho nên cháu có được phần thưởng là bằng chứng.
Sau đó, cháu liền nhét nó vào trong túi zip, buổi tối cùng Kha Viêm ca ca lén lút nhét túi vào hòm thư của cục cảnh sát.”
Bạch Yên Nhiên: “……” Trong lòng tuy rằng thực phẫn nộ, nhưng mà nghe xong toàn bộ quá trình bằng chứng làm cách nào xuất hiện ở cục cảnh sát, cô ta tức đến mức nói không ra lời.
Liễu Nhiên lại bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, dì Bạch, dì biết không? Trước đó cháu thấy ảnh của dì trên mạng, mọi người đều hỏi gần nhất dì hay đi cùng ai, sau đó cháu liền trả lời.
Gần đây dì Bạch hay đi cùng cái chú tên Thượng Phàn Vũ, bọn họ đều nói chú ấy rất lợi hại nga!”
Theo từng lời Liễu Nhiên nói, Bạch Yên Nhiên dần dần trừng lớn 2 mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn nàng, giống như đang nhìn ma quỷ.
Cô ta hoảng sợ, rồi run rẩy môi, sau đó ngẩng đầu điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha ha ha, mày đắc tội tao tao không làm gì được, vậy mà mày cũng dám đắc tội Thượng gia? Chờ xem Thượng gia sẽ đối phó mày như nào! Mày xong rồi, gia đình mày đều xong đời rồi.
Tao phải nói cho Thượng Phàn Vũ, nói cho hắn, Thượng gia đột nhiên nhảy cầu 6 trăm triệu đều là bởi vì Liễu gia các người.”
Liễu Nhiên toàn bộ quá trình treo lên gương mặt tươi cười, tay cầm điện thoại chưa từng xê dịch dù chỉ 1 chút.
Bạch Yên Nhiên từ lúc vào tù đến giờ, chưa từng cảm thấy thống khoái, hai mắt như tia laser có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì.
“Mày sợ sao? Sợ sao? Cầu xin tao, cầu xin tao đi, tao sẽ khiến Thượng Phàn Vũ buông tha nhà chúng mày.”
Từ vui vẻ đến phẫn nộ chẳng qua chỉ kéo dài trong một cái chớp mắt, Liễu Nhiên lại chỉ là tò mò hỏi: “Thật vậy sao? Dì Bạch thật sự sẽ giúp cháu sao?”
Lời này thật giống như nàng đang nhờ vả cô ta, làm Bạch Yên Nhiên trong nháy mắt quên mất bản thân còn có 3 năm lao ngục, quên mất vị trí của bản thân tại Thượng gia chẳng qua cũng là một cọng cỏ vô danh.
Cô ta sung sướng mà nói: “Sao có thể chứ? Mày hại tao ra nông nỗi này, tao hận không thể khiến mày chết! Tao sẽ không giúp mày, tao muốn nhìn Thượng gia nghiền áp mày thành mảnh vụn.
Mày ác độc như vậy, chắc cũng không cần bên đó ra tay, chờ mày ra ngoài liền sẽ bị xe đâm chết.
Vậy thật tốt quá, ha ha ha ha ha……”
Bạch Yên Nhiên đã rơi vào lốc xoáy cừu hận, hoá điên rồi.
Liễu Nhiên: “Dì à, dì nói chuyện thật không dễ nghe.”
Bạch Yên Nhiên: “Không dễ nghe thì sao? Làm gì có ai ở trong hoàn cảnh này nói chuyện hoà nhã với kẻ thù? Mày nghĩ ai cũng là thánh nhân sao?”
Liễu Nhiên nhàn nhạt cười, lại không phản bác, thậm chí cực kì tán thành: “Đúng, cháu cũng nghĩ như dì á.”
Kiếp trước tại sao lại nói Thu Lan Huyên là một người thích tìm đường chết? Vì sao lại nói Thu Lan Huyên là người thô tục thô lậu, không biết phân rõ phải trái, là người đàn bà đanh đá hay la lối khóc lóc lăn lộn chứ?
Bởi vì khi đó, Thu Lan Huyên đã giống như con thú rừng bị vây khốn.
Dưới áp lực của nợ nần, việc Bạch Yên Nhiên đóng chặt miệng đã ép bà tới đường cùng.
Người ở trong hoàn cảnh khác nhau, tính tình tất nhiên cũng sẽ khác nhau.
Thu Lan Huyên không phải trời sinh đanh đá, ví dụ như ở đời này, giáo viên của 2 anh em đưa ra yêu cầu gì, bà luôn là gật đầu đáp ứng.
Lúc đi chợ mua đồ ăn mặc cả, cũng giống những bà nội chợ nhà khác.
Tuy rằng thích giáo dục con cái, tuy rằng sẽ giảng rất nhiều đạo lý trẻ con không hiểu được, nhưng Thu Lan Huyên cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Trung Quốc có ngàn ngàn vạn vạn người phụ nữ, bình thường đâu có ai đánh nhau chửi nhau? Nhưng mà, vì sao trong tuyệt cảnh luôn có thể thấy rất nhiều người đàn bà đanh đá?
Bạch Yên Nhiên nói đúng, một người đã bước tới vực thẳm, trên lưng mang hận thù, đương nhiên đã không thèm để ý cái gì mà thong dong ưu nhã cùng bình tĩnh.
Ví dụ như Bạch Yên Nhiên, là một người từ nước ngoài trở về, có tương lai rất tốt, nhưng vào tù đã hủy diệt cả đời cô ta.
Hận ý của Bạch Yên Nhiên dành cho Liễu Nhiên thậm chí còn vượt qua sự yêu thích, sao có thể đối xử nho nhã lễ độ với nàng được, cho dù nguyên bản cô ta cũng là một cô gái lễ phép, ôn hòa.
Liễu Nhiên nhìn Bạch Yên Nhiên, đúng rồi, Liễu Binh cũng giống như vậy.
Kiếp trước ông từ một người mạnh mẽ hiền lành trở thành yếu đuối vô năng như một phế vật, thậm chí không chống đỡ nổi hai tháng liền nhảy lầu tự sát.
Khác với đời này, tuy rằng Liễu Binh hiện tại vẫn rất hiền lành, lại không giống kiếp trước bị ép khom lưng như vậy.
Bởi vì, kiếp trước không phải là 1600 vạn nợ nần ép ông cúi đầu, mà là vô tận tự trách cùng áy náy của Liễu Binh đối với vợ con.
Cho nên, Bạch Yên Nhiên có tư cách gì cao cao tại thượng nói Liễu gia là một đám người thô bỉ?
Liễu Nhiên hôm nay tới nơi này, muốn cho Bạch Yên Nhiên biết, khiến cô ta cảm nhận được, cảm giác bất lực có thể ép con người ta đến điên cuồng.
Bạch Yên Nhiên không ngừng lảm nhảm lặp lại: “Mày xong đời, mày đắc tội Thượng gia, mày xong đời rồi.
Cả nhà mày đều chết rồi, tất cả đều xong đời.”
Thu Lan Huyên lo lắng mà nhìn cô ta giống như đang phát bệnh thần kinh, sau đó hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, nói xong chưa? Chúng ta trở về đi! Người này hình như trở nên kỳ kỳ quái quái, sau này không tới đây nữa.”
Liễu Nhiên liền hướng bà gật đầu: "Vâng, không tới nữa."
Bạch Yên Nhiên lại cảm thấy đã doạ được nàng, cho dù con nhỏ này thông minh thì thế nào? Cuối cùng chỉ là đứa bé 6 tuổi mà thôi.
Cô ta cười: “Ha ha ha, mày có thông minh cũng không ngờ tới phải không! Thượng gia không phải chỗ mà chúng mày có thể đắc tội được đâu, ha ha ha ha.”
Liễu Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Yên Nhiên, toàn bộ quá trình nhìn cô ta hoá điên hoá cuồng xong, cuối cùng mới mở miệng nói: “A, dì à, cháu quên nói cho dì một chuyện...”
Bạch Yên Nhiên ngây dại, cảnh giác mà nhìn về phía nàng: “Cái gì?”
Liễu Nhiên lộ ra nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt cô ta lại giống như ác ma đang há rộng miệng đầy máu, chuẩn bị cắn chết mình.
“Cái chú Thượng Phàn Vũ kia sở dĩ biết được cháu là người cung cấp bằng chứng ……”
Nói đến đây, trong lòng Bạch Yên Nhiên loạn cào cào, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Vì cháu muốn cho chú ấy biết nha!”
Một vụ án cả cục cảnh sát đều tra không được, Thượng Phàn Vũ làm sao mà biết chứ? Bởi vì, Kha Viêm và Liễu Nhiên muốn cho hắn ta biết, cho nên, tên đó mới có tư cách biết.
Bạch Yên Nhiên chỉ cảm thấy máu trong người đột nhiên ngừng lại, tất cả đắc ý vừa nãy đều giống như một trò hề.
Cô ta ngơ ngác mà nhìn Liễu Nhiên, mờ mịt không biết phải làm sao.
“Cháu hy vọng chú ấy có thể biết được chuyện này, sau đó dì cũng có thể biết chuyện này.” Như vậy, có phải cô cảm thấy càng tức giận hay không?
Bạch Yên Nhiên vẫn ngơ ngác, tựa hồ không muốn cứ như vậy nhận thua.
Nhưng khi biết nàng là cố ý bại lộ, cô ta lại không biết nên làm phản ứng gì.
Đứa bé vì sao lại cố ý bại lộ? Liễu Nhiên định làm gì? Hay là nàng không biết Thượng gia là gia tộc lớn cho nên mới dám lộ liễu như vậy? Nhưng mà, có khả năng như thế sao?
“Dì nói chú kia sẽ đối xử với nhà cháu không tốt?” Liễu Nhiên một tay chống cằm, nói với giọng hiển nhiên: “Nếu, chú ấy đối với nhà cháu không tốt, nhà cháu cũng không cần đối xử tốt với chú ta.”
Nói xong, nàng bày ra vẻ mặt "cầu khích lệ" mà nhìn về phía Thu Lan Huyên: “Mẹ, con nói đúng không? Người khác đối xử không tốt với chúng ta, chúng ta cũng không cần đối xử tốt với người đó.”
Bà hoàn hồn: “Đúng đúng đúng.” Lấy oán báo ơn, thì còn ơn nghĩa gì nữa?
Liễu Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Yên Nhiên: “Dì nghe đi, mẹ cháu cũng nói như vậy.” Tuy rằng đối với Thu Lan Huyên là vẻ mặt hồn nhiên, nhưng khi nhìn về phía cô ta lại vẻ mặt thanh lãnh, trong nụ cười mang theo cảnh cáo: “Nếu chú Thượng dẫm cháu, cháu liền dẫm lại.”
Nói xong, nàng nhảy xuống ghế, sau đó nói với Bạch Yên Nhiên phía bên kia tấm kính: “Được rồi! Không nói chuyện với dì nữa, cháu phải về nhà.
Tết đến có rất nhiều đồ ăn ngon, dì ở trong tù có được ăn Tết không? Không có sao? Thật đáng thương, cháu muốn về nhà với mẹ.
Hẹn gặp lại dì nha!”
Thu Lan Huyên nhanh chóng tiếp nhận điện thoại: "Chờ mẹ cùng cô ta nói hai câu đã."
Sau đó, bà liền nói với cô ta: “Tôi không biết cô tìm con gái tôi làm cái gì, nhưng thái độ của cô thật đáng sợ.
Về sau không được đòi gặp con gái tôi, tôi cũng sẽ không đưa nó tới nữa đâu.”
“Con gái cô là ác ma.”
Bạch Yên Nhiên ngơ ngác mà đáp lại, Thu Lan Huyên giận dữ: “Con trai cô mới là ác ma, cái người đàn bà đanh đá này, sao cô dám nói con tôi như vậy hả.
Có phải nãy giờ cô đều nói thế với Nhiên Nhiên không, đúng là đê tiện vô sỉ, thô tục không chịu được.”
Bà phát hiện ngôn từ mắng chửi người của mình khá thiếu thốn, lại càng tức hơn: “Cô chờ đi, cô, cô đã vào tù rồi còn hư hỏng như vậy, tôi nói cho cô biết, người đang làm trời đang nhìn đấy!”
Nói xong, Thu Lan Huyên nổi giận đùng đùng mà ngắt điện thoại.
Sau đó lôi kéo Liễu Nhiên ra ngoài, trong miệng không ngừng mắng: “Kẻ điên, chó điên cắn người.
Chính mình sống không tốt, còn hy vọng người khác cũng sống không tốt.
Bà đây thật là não úng nước mới có thể nghe lão Liễu mang con gái tới.
Tức chết bà rồi!!!”
Liễu Nhiên quay đầu lại hướng Bạch Yên Nhiên phất tay, không tiếng động nói: “Hẹn gặp lại.”
Cô ta bổ nhào vào tường kính, vừa đập tường vừa rống: “Mày định làm gì Thượng gia? Mày rốt cuộc muốn làm cái gì? Con tao còn ở Thượng gia!!! Mày không phải là bạn của nó sao?”
Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy, là có cảnh sát tiến lên lôi kéo Bạch Yên Nhiên đang kích động đi về phòng giam.
Bạch Yên Nhiên vừa giãy giụa vừa rống: “Ba năm sau tao có thể ra ngoài, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!!!”
Liễu Nhiên nhỏ giọng nói: “Bạch Yên Nhiên thật là một người đàn bà đanh đá!”
Thu Lan Huyên lớn tiếng đồng ý: “Đúng vậy, quả thật là người đàn bà đanh đá.”
***
— “Bạch Yên Nhiên, mày mở cửa cho tao.
Mày đi chết đi, đi chết đi!!! Mày mà không nói cho tao vị trí của Vương Triệu, tao sẽ phóng hoả đốt nhà mày.”
—— “Bạch Yên Nhiên, con trai mày vẫn còn ở trường học, nếu mày muốn nó được an ổn thì mau nói Vương Triệu đang ở đâu.
Mày mua vé máy bay, không có khả năng không biết được!!!”
––– “Bạch Yên Nhiên, coi như tôi cầu xin cô, tôi sắp không trụ nổi rồi.”
—— “A a a a a a, nếu mày vẫn không nói cho tao, tao sẽ nằm ở đây, tao xem mày có thể chịu được bao lâu?! Mày chịu ơn gã, tại sao cả nhà tao phải hi sinh?!!!”
—— “Trời xanh ơi!!! Liễu gia làm gì nên tội?!!! Chúng tôi không giết người không phóng hỏa không gạt người không cướp giật, như thế nào lại vướng phải chuyện này!”
—— “Các người đều là ác ma, lừa vợ chồng tao ký cái hợp đồng kia có phải không? Tao biết là mày với bạn trai mày giở trò, mày muốn hại chết Liễu gia, tao nhất định sẽ không buông tha cho chúng mày, có thành quỷ cũng bỏ qua chúng mày đâu!!!”
Một đời kia, Thu Lan Huyên đều đặn mỗi ngày đi đến trước mặt Bạch Yên Nhiên lăn lộn khóc lóc chửi rủa tìm đường chết.
Cô ta lại chỉ ngó qua mắt mèo nhìn bà đang ăn vạ ngoài cửa, nhẹ nhàng nói một câu: “Thật là một người đàn bà đanh đá.”
Hình ảnh người đàn bà đanh đá ở kiếp trước rõ ràng trong trí não, bây giờ đã biến thành người khác.
***
Thu Lan Huyên và Liễu Nhiên đợi một hồi lâu mới bắt được xe, bà dắt con gái lên xe, cả người vẫn còn tức giận.
Liễu Nhiên hoài nghi: “Dì Bạch đã nói gì mà mẹ tức giận vậy?”
Thu Lan Huyên há miệng thở dốc, phát hiện câu này không thích hợp để trẻ con nghe, liền hỏi lại: “Cô ta nói gì với con?”
Nàng lắc đầu nói: “Dì ấy cứ nói cái gì ý! Vẻ mặt rất kích động, nói là chúng ta hại dì ấy.”
Thu Lan Huyên: “Nói bậy! Chẳng lẽ chúng ta tố cáo Vương Triệu là sai chắc? Gã vay tiền còn trốn số nợ lớn, đó là phạm pháp, cô ta giúp Vương Triệu cũng là phạm pháp.
Chúng ta là công dân tốt làm việc theo luật, con đừng nghe cô ta nói khùng nói điên.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Vâng, dì ấy rât kì lạ, vẫn luôn nói là bị chúng ta làm hại.
Còn nói cái chú ở cùng dì rất lợi hại, sẽ trả thù chúng ta.”
Thu Lan Huyên: “Hả?” Bà ngẩn ngơ: “Không thể đâu! Mẹ thấy 2 người này chẳng có chút tình cảm nào cả! Hôm đó lúc Bạch Yên Nhiên bị bắt, bạn trai của cô ta vẫn mặt lạnh mà!”
Liễu Nhiên nói: “Đúng á mẹ! Thôi mặc kệ dì ấy đi! Mẹ mẹ, sữa chua trong nhà mình sắp hết hạn rồi, mau về lấy ra uống đi mẹ!”
Thu Lan Huyên lại ngẩn ngơ: “Sắp hết hạn rồi sao?”
Nàng khẳng định: “Sắp hết hạn thật á mẹ!”
Thu Lan Huyên nhanh chóng gật đầu: “Chúng ta nhanh trở về nhìn xem, Tết năm nay tiếc là không về quê, không thì đống sữa chua đó có thể chia cho ông bà nội uống.
Kêu Khương Lam đừng có gửi nữa, nhà chúng ta sắp biến thành cửa hàng sữa chua rồi.”
Vừa nói xong, nữ sinh ngồi đằng trước liền quay đầu xuống, sau đó vẻ mặt kinh hỉ: “Thật là Nhiên Nhiên, cháu vừa nghe cô nói đến Khương Lam với sữa chua liền đoán ra.
Thật đáng yêu quá, Nhiên Nhiên, chị rất thích em.”
Liễu Nhiên hoài nghi: “Chị là ai? Em không quen chị.”
Nữ sinh liền cười hì hì: “Em không biết chị mới bình thường nha! Chị là fans của em, em có thể ký tên cho chị không?”
Nàng ngạc nhiên nhìn nữ sinh, sau đó duỗi tay ký tên.
Nữ sinh thật cao hứng mà cùng Liễu Nhiên chụp thêm 1 tấm ảnh, sau đó vui vui vẻ vẻ xuống bến xe.
Lúc 2 người về đến chung cư, Kha Viêm và Liễu Văn đang làm bài tập, Liễu Binh một mình ở phòng bếp nấu cơm.
Nghe thấy âm thanh, ông liền quay đầu nhìn qua, sau đó cười: “Hai mẹ con về rồi à? Bạch Yên Nhiên sao lại đòi gặp Nhiên Nhiên?”
Thu Lan Huyên đang muốn mở miệng lại nghĩ tới cái gì, nhìn 3 đứa bé một cái, sau đó kéo chồng mình vào phòng bếp, nói nhỏ: “Bạch Yên Nhiên điên rồi!”
Liễu Binh: “Hả?”
Thu Lan Huyên lại nhìn thoáng qua cửa, thấy bọn nhỏ đều ngồi trước bàn nghiêm túc làm bài tập, Liễu Nhiên cũng ngồi ở phòng khách xem TV.
Bà mới tiếp tục nói với Liễu Binh: “Anh biết cô ta nói gì không? Em vừa nhận điện thoại, cô ta liền nói con gái nhà mình là ác ma.”
Liễu Binh vẻ mặt nghi hoặc, sao có thể kết luận như thế vậy?
Thu Lan Huyên càng nói, biểu tình trên mặt càng thêm tức giận: “Cô ta còn nói với Nhiên Nhiên rằng nhà chúng ta là người xấu, muốn trả thù chúng ta.”
Liễu Binh nghe thế là đủ rồi: “Cô ta còn có suy nghĩ như vậy? Chưa chắc cô ta cải tạo 3 năm đã ra được, nhưng mà những kẻ điên rồ thường thích liều mạng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Thu Lan Huyên gật đầu: "Đúng vậy."
Buổi trưa Liễu Binh làm canh cá, mấy đứa nhỏ đều ăn thêm một bát cơm.
Sau khi ăn xong liền trốn về phòng ngủ trưa.
Bạch Yên Nhiên không có nói sai, lúc Liễu Nhiên đi học trở lại, sự trả thù của Thượng gia đã tới rồi.
Thu Lan Huyên mang theo nàng đi đăng ký học kì mới, lần này không có gặp rắc rối như lần đầu, hơn nữa các giáo viên đều rất vui vẻ khi nhìn thấy Liễu Nhiên.
Trong lớp vốn dĩ có 2 thiên tài thì 1 người chuyển đến kinh đô, còn tưởng rằng nàng cũng đi nốt chứ!
Không nghĩ tới Liễu Nhiên vẫn tiếp tục tới đăng ký, các giáo viên chẳng những vô cùng hoan nghênh, còn cho nàng kẹo.
Liễu Văn cũng chính thức tiến vào học kì II lớp 9.
Vì là một thời kì quan trọng nhất cuộc đời, hắn bị Thu Lan Huyên bắt đi nhuộm lại tóc đen.
Liễu Nhiên nhìn ông anh ngốc nhà mình lúc trở về lăn vào phòng khóc nguyên ngày trời, khóc cho thanh xuân đã mất của mình.
=)))
Mà cũng vào ngày này, Liễu Binh đột nhiên về nhà với tâm trạng ủ rũ ….