Kha Viêm ghét bỏ mà xua tay, đi thẳng không quay đầu.
Trương Ninh: “……”
Kha Viêm tặng đồ xong mới mang theo phần còn lại về phòng, Liễu Nhiên ra mở cửa, thấy một đống đồ ăn thì vô cùng vui vẻ, cho cậu một ánh mắt, ngụ ý: làm không tệ nha!
Kha Viêm thực vinh hạnh: Trấn an thành công.
( =ω=)
Liễu Nhiên mang đồ vào phòng, Kha Viêm đi theo, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cậu mỉm cười, vừa vô tình lại lạnh nhạt mà đóng cửa.
Liễu Văn chạy mệt gần chết, dựa vào tường thở dốc: “Hộc, hộc…… Anh mày cũng muốn ăn BBQ /(ㄒoㄒ)/~~”
Trương Ninh: “…… Ờm, phòng chúng ta cũng có mà!”
Liễu Văn: “Tôi muốn 4 người bọn mình cùng nhau ăn ~”
Trương Ninh: “…… Hay là hai người chúng ta ăn xong rồi chơi một ván 《 Linh Tây Đại Lục 》 được không?”
Liễu Văn vội vàng đứng thẳng lên: “Ok luôn! Đi nào người anh em, anh muốn uống chút rượu không? Tôi đi mua, nhanh lắm.”
Trương Ninh: “…… Có trà sữa.”
Liễu Văn cười: “Trà sữa cũng được a! Vừa ngon lại còn khỏe mạnh, tôi từ nhỏ uống Liễu Mính mà lớn á.
Sau này tôi đưa cho anh phiếu giảm giá của Liễu Mính nha?”
Trương Ninh: “….
Có thể, nhưng mà…” Tôi không thích uống trà sữa lắm.
Liễu Văn càng thêm cao hứng: “Vậy anh có thể gánh tôi không? Đại thần, tôi còn một nhiệm vụ chưa làm được, để treo 1 tháng rồi.”
Trương Ninh thở dài: “Được được được, đi thôi!”
Thanh âm của hai người xa dần, Kha Viêm cười khẽ một tiếng, không để ý nữa.
Liễu Nhiên đã đặt đồ nướng, trà sữa xuống sàn, bởi vì trời quá nóng, bọn họ trực tiếp ngồi xuống sàn nhà lát gạch men sứ bóng loáng.
Liễu Nhiên lấy điều khiển mở TV, trên màn hình chiếu bộ phim truyền hình ăn khách nhất hiện nay, tay nàng cầm ống hút cắm vào ly trà sữa cho Kha Viêm.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Liễu Nhiên, hai người đều uống một ngụm trà sữa trước.
Liễu Mính bây giờ được công nghiệp hoá và trình tự hóa, cho dù ở tận Thanh Hải thì hương vị vẫn y như cũ.
Uống xong, Liễu Nhiên liền duỗi tay cầm một viên bạch quả cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn nhưng bên trong vẫn còn mềm, xung quanh được rải các loại gia vị BBQ, hương vị thật tuyệt.
Kha Viêm cũng duỗi tay cầm một xiên thịt dê nướng, vừa ăn vừa làm như vô tình mà hỏi nàng: “Buổi chiều có người tìm em à?”
Liễu Nhiên lập tức nghĩ tới nữ nhân viên ở thang máy, gật đầu: “Có, một chị trông rất dễ thương.”
Kha Viêm phụt cười: “Dễ thương bằng em không?”
Liễu Nhiên sửng sốt, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, nhưng nàng không hề phát hiện ra, còn trừng mắt nhìn Kha Viêm một cái: “Không được cười, chị ấy nói với em rằng bạn của chị ấy thích anh.”
Kha Viêm liền đoán được Lâm Chi Đồng nói đến ai, trong lòng nảy sinh cảm giác “quả nhiên là thế”.
Liễu Nhiên thở dài: “Chị ấy còn muốn em giúp, nhưng mà em vốn không quen biết chị ấy nha! Nếu anh không thích thì em cũng không muốn ép, chúng ta mới là người một nhà, đúng không?”
Kha Viêm gật đầu: “Ừ, em nói đúng.
Anh không thích và cũng đã từ chối cô ấy, chắc đó là lý do bạn của cô ấy tới tìm em nhờ giúp đỡ.”
Liễu Nhiên cười: “Em cũng đoán vậy, thôi kệ đi.
Ăn nhanh còn đi ngủ, ngày mai có hoạt động gì không?”
Kha Viêm nhìn tờ giấy lịch trình, nói: “Ngày mai tự do hành động, buổi tối có tiệc tối lửa trại.
Sáng mai có thể ngủ nướng chút, không cần dậy sớm.”
Liễu Nhiên liền “Ừ” một tiếng, hai người vừa ăn vừa xem TV, thỉnh thoảng còn nói chuyện vài câu.
Đêm khuya, sau khi ăn xong, bọn họ còn nhìn TV một lát để tiêu cơm rồi mới đi tắm.
Lúc này cả hai đều có chút mệt mỏi, lăn lên giường nằm ngủ.
Kha Viêm tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, ngoài cửa sổ vang vọng âm thanh của sóng biển.
Liễu Nhiên quay đầu nhìn Kha Viêm, trong bóng đêm mà nàng lại cảm giác được bản thân nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của cậu.
Liễu Nhiên mỉm cười, sau đó cũng mơ mơ màng màng ngủ.
***
Ngày hôm sau, hai người tỉnh lại trong tiếng đập cửa dồn dập, Liễu Nhiên mơ hồ mở mắt, thấy Kha Viêm ở giường bên cạnh đã ngồi dậy, duỗi eo, ngáp một cái.
Thấy nàng dụi mắt ngồi dậy, Kha Viêm cười, hỏi: “Tỉnh rồi hả?”
Liễu Nhiên ừ một tiếng, người bên ngoài vẫn đang đập cửa, Liễu Nhiên khó hiểu: “Ai vậy?”
Kha Viêm nhìn đồng hồ treo tường: “10 giờ rồi, hẳn là Liễu Văn.”
Liễu Nhiên ồ một tiếng: “Là Mít Ướt tới.”
Kha Viêm bị nàng chọc cười: “Bây giờ mà vẫn còn gọi người ta là Mít Ướt à! Anh ấy sẽ khóc thật đấy.”
Liễu Nhiên: “Ổng quen rồi, không khóc nữa đâu.”
Hai người còn đang mặc áo ngủ, Kha Viêm kêu nàng đi rửa mặt thay quần áo trước, còn cậu xuống giường đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, giọng Trương Ninh đã vọng vào: “Sao hai đứa dậy muộn thế hả?”
Kha Viêm ngạc nhiên: “Các anh thức nguyên đêm chơi game mà có thể dậy sớm được còn lạ hơn đấy!”
Nói đến cái này, Liễu Văn liền cười đắc ý: “Hôm qua anh mày làm xong cái nhiệm vụ thế giới kia rồi, đại thần quả nhiên là cao thủ a! Vừa lên kênh thế giới kêu một câu liền có một đám người nhảy ra giúp anh làm nhiệm vụ.
Oa, cái cảnh 60 người đồng loạt đánh Boss thế giới ấy, mày còn lâu mới thấy được nha!”
Thật ra game này Kha Viêm cũng từng chơi rồi, chủ yếu là vì lúc trước không có ai chơi cùng, nên Liễu Văn liền lôi kéo cậu chơi.
Nhưng mà Kha Viêm rất nhanh liền chán ngấy, thế nên cậu bỏ luôn.
Boss thế giới tại thời điểm Kha Viêm chơi còn khá mạnh, một tuần làm mới một lần, mỗi lần trên kênh thế giới đều điên cuồng gọi người.
Hiện tại người chơi game đó không nhiều lắm, Boss thế giới cũng không ai thèm đánh, mỗi tuần làm mới cũng chỉ để trưng.
Mọi người cũng chơi lên cấp cao hơn, lúc trước phải có mấy trăm người chơi trong server đồng loạt đánh mấy tiếng mới giết được Boss.
Bây giờ chỉ cần 60 người cũng đánh được, chứng tỏ Boss thế giới đã chẳng khác gì mấy con Boss nhỏ.
Liễu Văn vui vẻ nói hai câu, vào phòng liền thấy Liễu Nhiên từ phòng tắm đi ra.
Trong phòng có chút tối tăm, Trương Ninh tiến lên kéo rèm cửa ra, nói: “Muộn thế này rồi mà còn ngủ, ai da, chào em gái.”
Liễu Nhiên gật gật đầu, Trương Ninh liền cười.
Nàng cũng lễ phép cười cười, sau đó quay đầu hỏi Kha Viêm: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”
Liễu Văn lấy điện thoại ra: “Để anh tìm cho, gần đây có một khu phố ẩm thực…”
Lời còn chưa nói xong, Kha Viêm liền chen ngang: “Đi leo núi đi! Thanh Hải có một ngọn núi cực kì nổi tiếng, gọi là núi Linh Diệp, người ta thường nói đến Thanh Hải không thể bỏ qua Linh Diệp, hôm nay đi đến đó cũng coi như không uổng công.”
Liễu Nhiên liền gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi leo núi.”
Liễu Văn: “……” Không đi phố ẩm thực sao? Du lịch mà không ăn uống thì có ý nghĩa gì chứ?
Trương Ninh: “……” Hai người không hỏi ý kiến của chúng tôi sao? Được rồi! Tôi cũng không có ý kiến.
Trên núi Linh Diệp có một ngôi đền hương khói không ngừng, tín đồ đông đảo.
Vào ngày 15 tháng Giêng âm lịch, người bán hàng rong bùa ngải, hương, tiền giấy rồi đồ cúng các kiểu bày đầy 2 bên đường dưới chân núi, giá cao mà vẫn có nhiều người mua.
Thời điểm đám người Liễu Nhiên leo núi vừa lúc tránh khỏi khoảng thời gian cúng tế, hiện tại chỉ có rải rác 2 - 3 người bày bán đèn hoa sen cầu phúc, thỏi vàng giấy và vài thứ khác.
Thấy Bốn người trẻ tuổi đi lên núi, một người bán rong chào hàng: “Em gái có muốn mua đèn hoa sen cầu phúc không? Mua thì Phật tổ mới nhìn thấy, cũng hiểu được lòng thành của em.”
Bình thường nói như thế này, ngẫu nhiên có thể mời đến vài ba vị khách, nhưng Liễu Văn xua tay từ chối, nói: “Không cần đâu bác, chúng cháu định đi leo núi.”
Người bán hàng rong liền không mời gọi bọn họ nữa, tuy nơi này có đền, nhưng có nhiều người đến để leo núi hơn.
Người leo núi gần như sẽ không mua mấy thứ này.
Trên thực tế, để thuận tiện cho du khách, đường lên núi Linh Diệp đã được tu sửa đẹp đẽ, đi lên cũng không mệt lắm.
Nghe nói ở một góc khác có một con đường nguyên thủy chưa tu sửa gì, tương đối nguy hiểm, leo lên cũng khó hơn.
Nếu du khách ưa mạo hiểm và không thích cầu thang dựng sẵn ở bên này, thì có thể lựa chọn đi con đường kia.
Bốn người cũng không có cái gọi là tinh thần mạo hiểm, bởi vậy đều lựa chọn chậm rãi leo cầu thang lên núi.
Đoạn đường dần dần lên cao hơn, ánh mặt trời càng ngày càng nóng, chờ lúc bọn họ leo tới đỉnh núi thì quần áo đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Liễu Nhiên đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, bao quát toàn bộ khung cảnh trước mặt.
Đây là một thành phố, bãi biển mà bọn họ đến du lịch trái ngược hoàn toàn với những toà nhà cao tầng, một bên nhàn nhã, một bên bận rộn.
Cơn gió mạnh trên đỉnh núi thổi qua, Liễu Nhiên phải duỗi tay đè chiếc mũ trên đầu thì nó mới không bay đi.
Mấy người Kha Viêm cũng nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu đột nhiên bật cười: “Em tự dưng nhớ tới khi còn nhỏ, Nhiên Nhiên dẫn chúng ta đi leo núi.”
Liễu Văn cũng cười: “Khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy một biển hoa lê bất tận trước mặt, anh thật sự rất kinh ngạc.”
Liễu Nhiên híp mắt: “Không phải anh là người thúc giục đòi xuống núi nhiều nhất à?”
Liễu Văn: “Cái này đâu có ảnh hưởng gì đến việc anh mày bị cảnh đẹp làm kinh ngạc chớ!”
Trương Ninh thấy ba người bọn họ nói về những chuyện mà mình không biết, liền hiểu ra rằng ba người có mối quan hệ vô cùng tốt, cũng có rất nhiều kỷ niệm mà người khác không thể chen vào.
Thế nên, anh chỉ an tĩnh đứng ở một bên.
Chẳng mấy chốc, bọn họ ôn lại kỷ niệm xong xuôi, mọi người liền cùng nhau đứng ở lan can hứng gió.
Gió trên đỉnh núi mát rượi, phả vào người rất thoải mái.
Bốn người dựa vào lan can, giơ hai tay lên, cảm nhận những làn gió đang lướt qua.
Giống như sự dịu dàng chảy theo năm tháng, chỉ cần nhắm mắt cũng là hưởng thụ.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nam nữ cãi vã, thế là quá trình hưởng thụ nhàn nhã của bọn họ lập tức kết thúc.
Ban đầu là tiếng bước chân, sau đó người phụ nữ tức giận hét lên.
“Tiền tôi tiêu đều là do tôi tự kiếm, chẳng dùng của anh một đồng nào cả.
Anh nói anh muốn đầu tư buôn bán, còn vay tôi 5 vạn, kết quả số tiền đấy anh dùng đi đâu, nuôi tiểu tam à? Đm thằng chó, tôi nói cho anh biết, anh chính là thằng tồi, thằng khốn nạn.”
“Cô mắng ai đấy? Chúng ta có kết hôn đâu, tiểu tam ở chỗ nào?”
“Lúc anh vay tiền tôi có nói như này đâu, ha, bây giờ kiếm được tiền rồi thì muốn vứt bỏ tôi đúng không?”
“Cô nhìn lại cái mặt mình đi, vừa già vừa xấu, chúng ta ngay từ đầu đã không có khả năng rồi.”
“Đồ chó, không có khả năng thì anh theo đuổi tôi làm gì? Anh đùa giỡn tình cảm của tôi đấy à! Tra nam, tra nam, tra nam!!!”
Tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn, người đàn ông bị chửi đến mất lý trí, thẳng tay tát một cái.
Cô gái không ngờ hắn ta dám động thủ nên cũng không phòng bị, bị đánh ngã ngồi xuống đất.
Trương Ninh bị tiếng tát làm cho hoảng sợ, trong lòng nhịn không được mà run lên.
Nhưng ba người bên cạnh lại rất bình tĩnh, đặc biệt là Liễu Nhiên - người mà anh cho rằng sẽ bị hoảng sợ, càng thêm bình tĩnh.
Phần lớn con gái đều khá mềm lòng, nhìn thấy chuyện như vậy sẽ cực kì phẫn nộ.
Nhưng mà Liễu Nhiên lại vô cùng lạnh nhạt.
Cô gái kia bị đánh, giơ tay xoa mặt, vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Cô ngồi dưới đất, nước mắt tràn ra, run rẩy hỏi một câu: “Anh đánh tôi?”
Người đàn ông cũng khá sốc với hành vi của mình, nhưng cảm giác sảng khoái sau khi đánh người làm hắn ta trở nên tàn nhẫn, cười khẩy: “Đánh cô thì sao chứ?”
Cô gái bàng hoàng: “Lúc trước anh chưa bao giờ làm vậy.”
Người đàn ông liền nói: “Lúc trước cô cũng đâu phiền phức như này chứ?!”
Hai người từng có tuổi thanh xuân, cũng từng có tình yêu tốt đẹp và ngọt ngào.
Nhưng cô gái không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại đi đến tình trạng này.
Cô chỉ biết chàng trai năm nào đã thay đổi, trở nên rất khủng bố.
Nhưng mà cô gái không cam lòng, thời điểm người đàn ông nghèo khổ nhất thì cô luôn cùng hắn ta trải qua, bây giờ mới khá lên một chút mà đã ra ngoài câu tam đáp tứ, còn muốn vứt bỏ cô.
Cô gái gào lên: “Mày sẽ gặp quả báo, tuyệt đối sẽ gặp quả báo.”
Nói xong liền xông lên liều mạng với người đàn ông, nhưng lại bị hắn ta chế trụ một cách nhẹ nhàng.
Thời điểm người đàn ông định ném người xuống đất thì bị người khác giữ tay.
Hắn ta ngừng lại, khó hiểu mà quay đầu nhìn người ngăn cản mình, vừa thấy khuôn mặt Liễu Nhiên thì hai mắt lập tức sáng ngời: “Em gái nhỏ, em làm gì vậy?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo hai phần đùa giỡn.
“Anh định đánh chị ấy à?” Liễu Nhiên lãnh đạm hỏi.
Người đàn ông cười, nói: “Bà cô đó thật phiền phức.”
Liễu Nhiên: “Cho nên anh muốn đánh chị ấy?”
Người đàn ông gật đầu, Liễu Nhiên giữ chặt tay của hắn ta: “Không được đánh.”
Người đàn ông lại cười, chỉ cảm thấy thiếu nữ này quá ấu trĩ.
Còn chưa cười được bao lâu thì hắn ta phát hiện cánh tay bị người ta dùng sức bóp chặt, có chút đau nhức, sức lực của thiếu nữ lớn hơn người đàn ông tưởng tượng.
Trương Ninh đứng ở một bên liền gấp gáp lôi kéo Liễu Văn, nói: “Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng ra giúp em gái đi.” Bọn họ đều là đàn ông khoẻ mạnh, còn sợ không đánh được người kia à?
Hắn giữ tay anh lại, sau đó vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm thoải mái mà nhắc nhở: “Đừng gây thêm phiền phức cho con bé.”
Trương Ninh: “Hả?” Thêm phiền phức? Tôi á? Tuy là lập trình viên nhưng tôi đánh lộn rất giỏi nha.
Ngày nào tôi cũng rèn luyện đó!
Tạm thời bỏ qua Trương Ninh đang ngẩn ngơ ở bên kia đi, người đàn ông bên này nghe xong lời Liễu Nhiên thì không phục, giật giật cánh tay, phát hiện không giật ra được mới có chút kiêng kị nàng.
Hắn ta lạnh mặt, nói: “Em không thấy bà cô này đang gây rối vô cớ sao? Chính cô ta là người không ngừng quấy rầy tôi.”
Liễu Nhiên: “Nhưng mà, anh ngoại tình.” Tuy rằng nàng chưa nghe hết đầu đuôi câu chuyện, nhưng chỉ nghe hai câu cũng biết tên này đã làm cái gì.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Trên thế giới này được mấy người đàn ông không ngoại tình?”
Liễu Nhiên sửng sốt: “Đàn ông đều ngoại tình sao?” Ở thế kỷ 41, trung thành là yêu cầu cơ bản, kể cả là với đoàn đội hay là với người yêu.
Tất nhiên cũng có tình huống như này, nhưng đều bị trừng phạt rất nghiêm khắc.
Người đàn ông: “Hỏi thừa, làm gì có thằng đàn ông nào không thích ngắm gái đẹp chứ?”
Hắn ta vừa mới dứt lời liền cảm thấy đỉnh đầu đau xót, đồng thời đầu gối tê rần, sau đó trực tiếp quỳ xuống.
Đầu gối đập mạnh vào phiến đá khiến người đàn ông đau đến mức nhe răng trợn mắt, hét toáng lên.
Kha Viêm và Liễu Văn một trước một sau đứng ở 2 bên người hắn ta, Kha Viêm đứng ở đằng sau, chứng tỏ người đánh vào đầu của tên kia là cậu.
Liễu Văn đứng ở đằng trước, hiển nhiên người đá vào đầu gối của tên kia là hắn.
Trương Ninh: “……”
Kha Viêm cười lạnh, mở miệng: “Bản thân thối nát thì đừng có mà vơ đũa cả nắm, cặn bã được gọi là rác rưởi, bởi vì nó xứng đáng bị vứt bỏ.”
Liễu Văn cũng khoanh tay trước ngực: “Đừng có dạy hư em gái của ông, bên cạnh con bé đều là đàn ông tốt, nhìn thấy loại rác rưởi như mày sẽ sợ hãi lắm.”
Mà cái người được nói là sẽ sợ hãi lại trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như ban đầu.
Nàng chỉ quăng người đàn ông kia như quăng một miếng giẻ rách, sau đó quay đầu hỏi cô gái: “Ngay từ đầu chị vẫn luôn chọc giận bạn trai cũ, chị đánh không lại anh ta mà, sao lại phải làm thế?”
Cô gái: “……”
Liễu Nhiên cảm thấy hành động này thật sự không sáng suốt tí nào, có khác gì đưa mặt cho người ta đánh đâu?
Chuyện này cuối cùng đã kết thúc trong lời xin lỗi và bóng dáng ủ rũ của người đàn ông, cô gái nói lời cảm ơn với bọn họ.
Trên đường trở về, Liễu Nhiên trầm tư một hồi lâu, hỏi ba người còn lại: “Sau này các anh cũng sẽ biến thành cái loại rác rưởi đó sao?”
Trương Ninh nhanh chóng tự chứng minh trong sạch: “Không có không có, con gái đều làm bằng nước, phải được yêu thương.”
Liễu Văn cũng vội vàng thanh minh: “Anh được thừa kế gen tốt của ba, tất nhiên không thể nào là người như vậy.”
Kha Viêm sờ sờ cằm, hỏi: “Em có sợ không?” Nếu sợ thì nhìn anh đi, anh sẽ không như thế.
Chúng ta sống cùng nhau hơn 10 năm, em còn không hiểu rõ anh sao?
Liễu Nhiên nghe xong vấn đề này, cười ngơ ngác: “Em á? Em không sợ nha! Nếu sau khi kết hôn được phép đánh người, mỗi ngày em có thể đánh hàng trăm lần.”
Kha Viêm nghe xong liền ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt mà đáp: “Đánh người là bất hợp pháp.”
Liễu Văn cười lạnh: “Ai nói?”
Kha Viêm: “Căn cứ vào 《 Luật phòng chống bạo lực gia đình của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa 》, bạo lực gia đình là bất hợp pháp.”
Liễu Văn: “……” Chậc.
Liễu Nhiên gật đầu: “Thì ra là thế, rất hợp lý.” Điều này cũng giống như ở thế kỷ 41, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, giữa các cặp vợ chồng không được xảy ra bạo lực gia đình và ngoại tình.
Quy tắc này không phải để hạn chế đàn ông, mà là để hạn chế người mạnh hơn trong hôn nhân.
Chuyện này làm Liễu Nhiên ý thức được một điều, nàng đã 18 tuổi, nếu mắt nhìn người kém thì có lẽ bản thân cũng sẽ phải đối mặt với tình huống như vậy.
Khó trách, người Trung Quốc luôn nói "môn đăng hộ đối, hiểu tận gốc rễ".
Trường hợp mà tình yêu có thể phá vỡ các quy tắc là rất hiếm.
Tựa như, kẻ cực kì mạnh lựa chọn ở bên kẻ yếu là một chuyện khó thể xảy ra ở thế kỷ 41 vậy.
So với tình yêu, mọi người càng muốn sống sót nhiều hơn.
Việc sinh tồn ở thế giới kia rất khó khăn, tìm kẻ yếu làm bạn đời thì chẳng khác gì tự kiếm thêm gánh nặng cho mình.
Tất nhiên, những cặp đôi vì tình yêu mà vượt qua tất cả thử thách cũng rất đáng trân quý.
***
Tiệc lửa trại là do công ty tổ chức, hôm nay mọi người đều ra ngoài chơi cả ngày, có chút mệt.
Nhưng tiệc tối được mở ra nhằm gắn kết toàn thể nhân viên công ty, cho nên không ai vắng mặt.
Kha Viêm dẫn Liễu Nhiên tìm chỗ ngồi xuống, Liễu Văn và Trương Ninh cũng ngồi bên cạnh bọn họ.
Công ty cử trưởng phòng nhân sự làm MC.
Trưởng phòng nhân sự cũng có quan hệ khá tốt với mọi người, bởi vậy vui vẻ tiếp thu yêu cầu này.
Người quá nhiều, nhưng người chơi trò chơi thì không nhiều lắm.
Ban đầu là ca hát, khiêu vũ, công ty mua một đống két bia, mọi người ngồi vây quanh trên bờ cát nhìn biểu diễn, vừa uống bia vừa nói đôi ba câu chuyện cười.
Bầu không khí dần dần nóng lên.
MC liền nói hay là chơi trò khác đi! Cơ mà nhiều người như vậy thì chơi trò gì chứ? Thôi thì chơi trò hát nối từ đi!
Mặt Kha Viêm và Liễu Nhiên đều tái xanh, quy tắc là như này, lần lượt từng người hát một câu, nhưng trong câu phải có từ "nhảy".
Thế nên, sắc mặt hai người nào đó càng tái rồi.
Đương nhiên cũng không ít nhân viên giống như bọn họ, tất cả mọi người đều u oán nhìn về phía giám đốc.
Giám đốc cười hắc hắc: “Ít trò chơi thì chịu thôi, ở đây nhiều người như này mà.”
Trương Ninh nhấc tay, hỏi: “Hình phạt là gì vậy sếp?”
Giám đốc liền cười, nói: “Tôi mua nhiều bia lắm, ai không hát được thì phạt uống một cốc.”
Có người ai oán: “Mẹ em lớn tuổi rồi, không uống được rượu đâu sếp.”
Vẻ mặt giám đốc bình tĩnh: “Không phải vẫn còn cậu sao?”
Người nọ: “……”
Trò chơi này đối với Kha Viêm và Liễu Nhiên mà nói, quả thực chính là địa ngục.
Bởi vậy, mỗi lần đến lượt 2 người, cậu dứt khoát cầm luôn 2 chai bia lên: “Chúng tôi nhận thua, tôi sẽ uống thay em gái.”
Kha Viêm cũng được coi là người có danh tiếng ở công ty, đã đẹp trai lại còn có năng lực tốt, các nữ nhân viên ở bộ phận khác đều luôn bàn tán về cậu.
Thấy Kha Viêm hào sảng uống rượu, mọi người đều vỗ tay hò hét.
Chơi được vài vòng thì đổi từ, có vài từ thì hai người chơi được, không được liền cúi đầu uống bia.
Liễu Văn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bọn họ uống, hắn cũng quay sang uống giúp.
Kết quả, Kha Viêm và Liễu Văn say đến mức không phân biệt được đông, tây, nam, bắc.
Cuối cùng vẫn là Trương Ninh với Liễu Nhiên đỡ hai người về phòng.
Trên đường đi, Liễu Văn lải nhải: “Em gái tôi mới 18 tuổi, chưa thành niên, không thể uống rượu.
Tôi uống, tôi uống, tôi uống.”
Trương Ninh: “……” Clm cậu mới uống 5 chai liền say quắc cần câu thế này…
Kha Viêm lại thực trầm mặc, ngoan ngoãn đi theo Liễu Nhiên.
Về đến phòng, nàng kêu Kha Viêm ngồi xuống giường, cậu cũng không có gì oán hận, trực tiếp ngồi xuống.
Kha Viêm ủy khuất mà nhìn Liễu Nhiên, nàng khó hiểu: “Sao thế?”
Người nào đó ủy ủy khuất khuất: “Nhiên Nhiên, em chưa thưởng cho anh.”
Liễu Nhiên vẫn không hiểu: “Thưởng cho anh á? Sao phải thưởng?”
Kha Viêm: “Anh uống rượu giúp em, em vui không?”
Liễu Nhiên: “Vui thì có vui…”
Kha Viêm: “Vậy anh có thể xin phần thưởng không?”
Liễu Nhiên: “Thì cũng được……”
Vì thế, Kha Viêm mỉm cười, đứng lên đi đến bên cạnh nàng.
Liễu Nhiên không hiểu cậu định làm gì, trong phòng yên tĩnh, Kha Viêm đột nhiên vươn tay ôm lấy khuôn mặt nàng.
Rõ ràng còn đang say nhưng ánh mắt Kha Viêm lại cực kì thâm thúy, cậu nhìn Liễu Nhiên, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Cảm giác đột ngột xuất hiện trên môi, không chỉ kích động trái tim của Kha Viêm, mà còn khiến Liễu Nhiên rung động.
Hôn xong, trên khuôn mặt cậu lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: “Thật mềm mại.”
Liễu Nhiên: “…” Nàng sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại… A a a a a a, nụ hôn đầu… mất luôn rồi.
Kha Viêm say xỉn lại ngã vào giường của Liễu Nhiên, thì thầm: “Nhiên Nhiên, lần sau anh lại uống rượu thay em, được không?”
Liễu Nhiên: “… Còn muốn uống?”
Kha Viêm: “Ừ, uống xong thì em lại thưởng tiếp cho anh nha?”
Liễu Nhiên: “… Còn muốn thưởng nữa à?”
Liễu Nhiên cười lạnh đứng bên cạnh Kha Viêm, hai bàn tay ấn vào nhau kêu crắc crắc, còn dám đòi thưởng cơ á?
Cậu ừ một tiếng, lại giãy giụa chống người lên ôm lấy nàng: “Bởi vì, rất thích em!”
Mọi ý định của Liễu Nhiên ngừng lại ở hai chữ "rất thích", khuôn mặt nàng đỏ lên, nhìn về phía Kha Viêm, tên này là say rượu nói mớ hay là đang....!tỏ tình?
***
Ngày hôm sau, lúc Kha Viêm tỉnh lại thì thấy Liễu Nhiên ngồi xổm bên cạnh cái gối của cậu, trong miệng ngập kẹo que, nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn người chết.
Nàng lạnh lùng cười: “Tỉnh rồi à?” Giọng điệu đều lạnh băng — tỉnh thì chuẩn bị đi chết đi!
Trong nháy mắt, Kha Viêm mềm lòng….