Mục lục
Ngô Gia Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Huân, Kye

Beta: Twins

Đôi giày này được làm cực kỳ tinh xảo, nhất là đôi bánh chưng nhỏ được thêu bằng chỉ màu xanh sẫm, càng khiến cho vải gấm thêm mấy phần… dễ thương.

Lục Tông thoáng giương mắt, nhìn thẳng con ngươi của tiểu cô nương trước mặt, nói: “sẽ không”

Khương Lệnh Uyển rất kích động, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng làm. Nên nàng vô cùng hưng phấn nói: “Vậy Tông biểu ca nhanh thay đi, xem có vừa chân không.”

Sắc mặt Lục Tông có chút bất đắc dĩ, lạnh nhạt nói: “Về nhà rồi lại thay.”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Lệnh Uyển liền nhăn lại, đánh giá vẻ mặt của Lục Tông, vô cùng oán giận nói: “Làm sao? Chàng ghét bỏ nó?”

hắn sao dám!

Lục Tông hiểu rõ tính tình nàng nhất, lập tức nói không phải, sau đó liền vội vàng tán dương: “Đôi giày thêu này rất đẹp, huynh sợ đi xong sẽ làm bẩn nó. Huynh vừa mới về, còn chưa tắm rửa.”

Khương Lệnh Uyển vẫn chưa tin, lầm bầm nói: “Vậy huynh thử một chút xem thử, có được không?”

Thấy nàng không chịu bỏ qua, Lục Tông cũng không nguyện giội nước lạnh, cúi đầu thay giày. Khương Lệnh Uyển nhìn hắn, thấy đôi chân của Lục Tông, trong lòng cảm thán. Chân của nam nhân và nữ nhân thật không quá giống nhau, nhìn đôi giày nàng làm đi, giống như hai cái thuyền nhỏ vậy. Có điều nàng cũng không dám đứng quá sát hắn, bởi vì Lục Tông vừa nói hắn chưa tắm rửa. Vậy nên lúc Lục Tông cởi giày của hắn ra, Khương Lệnh uyển liền theo bản năng hơi nhích mông nhỏ ra xa một chút. Lục Tông cởi xong, Khương Lệnh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.

thật sự không thúi.

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, lo lắng nhỏ giọng mở miệng nói: “Tông biểu ca… Vừa không?”

Lục Tông không nói, sau đó dùng lực một chút, đeo giày vào.

Khương Lệnh Uyển mừng rỡ, nhanh chóng lấy một đôi khác đưa cho hắn: “Tông biểu ca, thử chiếc này.”

Khương Lệnh Uyển xưa này quen sống trong nhung lụa, đã khi nào tới lượt nàng lấy lòng người khác? Lục Tông lập tức nhận lấy, lưu loát đeo vào. Khương Lệnh Uyển nhanh chóng ôm lấy cánh tay hắn nói: “Tông biểu ca đi vài bước thử xem giày mới đi có thoải mái không?”

Nàng nói xong, Lục Tông liền đứng lên.

Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn, phát hiện giày vải có chút hơi nhô lên, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng giương mắt, cẩn thận hỏi: “Tông biểu ca, có phải là… hơi nhỏ một chút?”

Đôi giày này nàng xác thực đã dựa theo số chân của Lục Tông làm, nên nếu có sai sót thì sẽ không quá lớn. Nhưng trong quá trình làm có thể sẽ bị lệch. Nhưng mà nàng đã làm đôi giày này rất lâu, nàng là loại người, nếu đã dụng tâm làm cái gì đó thì phải làm tốt nhất. Giày có lớn hơn một chút, thì cũng không sao, nhưng nếu nhỏ thì không thể đeo được, như vậy không phải đã uổng phí một phần tâm tư của nàng rồi sao?

Lục Tông đi mấy bước, sau đó quay lại trước mặt nàng, giơ tay vuốt ve gò má của nàng, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói: “không có, rất vừa vặn.”

thật sao? Khương Lệnh Uyển có chút không tin, sau đó mới vòng tay ôm lấy eo hắn, do dự rất lâu mới nói: “...Nếu như không thích, không cần miễn cưỡng.”

Lục Tông biết, nếu nói là không thích, chắc chắn lần tới nàng cũng sẽ không bao giờ làm những thứ này cho hắn. hắn cũng biết tâm tư tiểu cô nương mẫn cảm, không nói giấu đầu hở đuôi, chỉ nói: “Giày hơi nhỏ một ít nhưng cũng không sao, mang nhiều lần liền vừa… Xán Xán, ta rất thích.”

Lục Tông đi mấy bước, sau đó lại tới trước mặt nàng, lại đưa tay vuốt ve gò má, Khương Lệnh Uyển lúc này mới chính thức hài lòng. Nàng cong môi, gật đầu tán thành: “Đúng nha, đúng nha, mang nhiều là được rồi. Còn muốn Tông biểu ca mang nhiều lần hơn.” Trong lòng Khương Lệnh Uyển có chút đắc ý. Lúc trước nàng không muốn làm, cảm thấy rất khó, bây giờ thấy cũng chỉ như thế.

Nàng cằn nhằn liên miên nói, “...Ta thêu thùa kỳ thực cũng không tệ lắm, nhưng không coi là quá tinh xảo, không bằng Tứ tỷ tỷ ta, nàng lại có thể thêu hai mặt.” Nếu nàng có thể thêu hai mặt, bên trong cũng có thể thêu một đôi bánh chưng.

Lục Tông lại cảm thấy, với tính tình của nàng có thể làm được như thế này, đã nằm ngoài dự liệu của hắn. hắn xoa xoa đầu nhỏ lông xù như thỏ bông, cúi đầu nhìn mặt nàng, gầy như vậy, đôi mắt càng có vẻ lớn hơn mà long lanh nước. hắn xoa mặt nàng, nói: “Chưa hết bệnh phải không? Làm sao không có thêm miếng thịt nào thế?” Trong đầu Lục Tông hiện lên dáng vẻ khả ái trắng nõn mập mạp của nàng khi còn bé, cảm thấy dường như không còn mập mạp như khi đó.

Trong nhà một đại gia đình trông mong nàng mập lên, thật vất vả mới cùng Lục Tông gặp mặt, Lục Tông cũng chê nàng quá gầy, Khương Lệnh Uyển có chút oan ức. Nữ tử Đại Chu lấy tinh tế yểu điệu làm cái đẹp, sao khi rơi vào mắt bọn họ, mỗi người đều thích châu tròn ngọc sáng.

Nàng vùi đầu vào trong ngực hắn, im lặng, không lên tiếng.

Lục Tông ôm lấy nàng, hai khỏa trước ngực tiểu cô nương cách hai tầng xiêm y đè ép, chỉ lẳng lặng ôm một lúc, liền khiến hắn có ý nghĩ khác. Kỳ thực điều này cũng không thể trách hắn, tách ra lâu như vậy, trong lòng hắn nhớ nàng, phần khát vọng kia tất nhiên càng nóng hơn so với bình thường. Cổ họng Lục Tông hơi động, gọi nàng một tiếng. Khương Lệnh Uyển nghe được âm thanh trầm đục của hắn, thì có chút nhận thức được, sửng sốt một lúc, mới thấy hắn bỗng buông tay, ôm ngang nàng lên.

Khương Lệnh Uyển giật mình, mau chóng ôm lấy cổ Lục Tông, hai chân quơ quơ, mặt đỏ ửng nói: “Tông biểu ca chàng mau thả ta xuống.”

Lục Tông không nghe, chỉ đi tới, cẩn thận từng chút một đặt người nằm trên giường nhỏ.

hắn thấy mặt nàng đỏ lên, liền đơn giản cúi người đè lên. Khương Lệnh Uyển ngẩn người, hai tiểu bánh bao bị hắn áp đau, nước mắt lưng tròng buồn bực: “Lục Tông!”

Lục Tông “Ân” một tiếng, cặp mắt lẳng lặng nhìn chăm chú mặt nàng, sau đó mới hôn lên mặt nàng mộtcái. Khương Lệnh Uyển biết hắn nhớ nàng, nhưng mẫu thân ngàn dặn vạn dặn, không thể cùng Lục Tông làm quá việc vợ chồng, mỗi lần nàng thân mật với Lục Tông, hậu tri hậu giác đều có chút hổ thẹn. Nàng chớp mắt mấy cái, thấy hắn hôn một bên mắt của nàng, bờ môi ấm áp rơi vào trên mắt, lại làm cho nàng cảm thấy nóng rực.

Hai con mắt Lục Tông sâu thẳm, nói: “Xán Xán, đừng sợ… Huynh rất nhớ muội.”

Nàng cũng nhớ hắn.

Khương Lệnh Uyển đưa tay ra, nâng mặt hắn, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái. Nàng là người từng trải, tất nhiên hiểu không có khả năng hôn như vậy là quá quen rồi, sau đó là một bầu trời hôn ngợp của Lục Tông, nàng chỉ có thể nhắm mắt chống đỡ. Hôn rồi, Khương Lệnh Uyển co người thành một đoàn chui vào trong lồng ngực Lục Tông.

Giường ngủ không lớn, hai người nằm tất nhiên có vẻ hơi chen chúc, nhưng cứ như vậy, lại càng thêm thân mật. Hơi thở Lục Tông thoáng lắng lại, lúc nay mới đưa tay vỗ vỗ mặt nàng, biết nàng thẹn thùng, liền mỉm cười ôm chặt nàng hơn chút, đáy mắt nhất thời ôn nhu như nước.

thật lâu, Khương Lệnh Uyển mới thò đầu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một mặt bởi vì thẹn thùng, mặt khác là bởi vì bị ôm quá lâu.

Cũng may Lục Tông là người có chừng mực, không làm cái gì khác, một chút sờ loạn cũng không có, điều này cũng làm nàng bớt xấu hổ phần nào. Nàng nhăn nhó nói: “Muội phải đi rồi… Nếu không lần sau nương sẽ không cho muội đi.”

Thanh âm của nàng vốn rất êm tai, lúc này càng có vẻ trong trẻo đến lạ.

Lục Tông biết Chu thị quản nàng rất nghiêm, nhanh chóng ôm lấy bờ vai nàng, thay nàng sửa sang lại tóc. Nhìn vóc dáng kiều nhỏ của nàng, hai con mắt trong veo ngập nước, khiến cho Lục Tông có cảm giác như mình vừa mới bắt nạt một hài tử. Nhưng mà, nàng đã là đại cô nương.

Lục Tông suy nghĩ một chút, nói: “Huynh đưa muội ra ngoài.”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cáu, “không cần, bị người ngoài nhìn thấy sẽ không tốt. Muội đi trước, huynh chờ một lúc lại ra.”

Lục Tông nghe lời gật đầu, nhưng hắn vẫn nắm tay nhỏ của nàng không chịu buông ra. Khương Lệnh Uyển không có cách nào với hắn, vội vàng giật tay về, sau đó nhìn giày vải trên chân của hắn, nói: “Lần sau gặp mặt, huynh nhất định phải đi đôi giày này…” Cuối cùng nàng còn dặn dò, “Muội tốn thời gian rất lâu, huynh đừng làm bẩn nó.”

Vừa muốn hắn đeo, lại không cho hắn làm bẩn. Lục Tông cúi đầu nhìn hai bánh chưng nhỏ, có chút bất đắc dĩ.

Khương Lệnh Uyển đi ra ngoài, Kim Kết và Sơn Trà thấy tiểu thư nhà mình liền cẩn thận săn sóc, thấy nàng không có xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Lệnh Uyển bị hai người nhìn như vậy, gò má có chút nóng lên, giận dỗi trừng hai người, nói: “Nhìn ta làm gì? Chúng ta nhanh trở về, nếu không nương sẽ phạt ta mất, đến lúc đó chắn chắn khôngthể thiếu hình phạt dành cho các ngươi.”

Hai nha hoàn trong lòng cũng lo lắng, nhanh chóng cùng tiểu thư nhà mình hồi phủ.

Từ sau khi Lục Tông trở về, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy, tháng ngày trôi qua thật nhanh.

Tân niên nhanh chóng đến rồi.

Khương Lệnh Uyển lớn hơn một tuổi, cũng nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi. Nàng thường ngày tuy rằng thích tiêu xài, nhưng đã thu liễm hơi đời trước rất nhiều.

Khương Lệnh Uyển để Kim Kết ghi lại tiền mừng tuổi cả mình, sau đó nhìn thấy con số, trong lòng thầm kinh ngạc. Tuy nàng không thích quản những thứ này, nhưng cũng hiểu đại khái bản thân có bao nhiêu tiền riêng, nhưng năm nay không ngờ lại nhiều như vậy.

Kim Kết nói: “Vinh vương năm nay cực hào phóng, đưa tặng một ngàn lượng.”

Khương Lệnh Uyển ban đầu kinh ngạc, sau lại cảm thấy có lý. Cũng đúng, nàng và Lục Tông đã đính hôn, sắp trở thành con dâu của Vinh vương, số tiền lì xì này đương nhiên không thể giống như khi còn là một tiểu bối. Loại cảm giác được người coi trọng này khiến Khương Lệnh Uyển vui mừng cong cong khóe miệng, sau đó mới lật lại sổ sách, thấy con số Lục Tông cho nàng, nhất thời không thể dời mắt nổi.

Kim Kết nhận thấy, liền cười nói: “Người hào phóng nhất chính là Vinh thế tử.”

Tâm trạng Khương Lệnh Uyển ngọt ngào vô cùng —— Lục Tông cũng không phải là người tiêu xài, chỉ là đối với một mình nàng, hắn trước nay chưa từng keo kiệt.

Nhìn xong, Khương Lệnh Uyển khép lại sổ sách, đưa cho Kim Kết: “Cầm lấy đi.”

Ngày mùng sáu hôm đó, Khương Lệnh Uyển cùng cha mẹ, huynh tẩu đến Trung Dũng Hầu phủ làm khách.

Khương Lệnh Uyển thăm thúc thẩm xong, liền đi tìm Tiết Tranh. Tiết Tranh ở Ninh Châu đã nửa năm, Khương Lệnh Uyển đương nhiên không thể gặp được. Vừa vào viện của Tiết Tranh, Khương Lệnh Uyển liền nghe thấy tiếng cười lanh lảnh. Nàng sững sờ, thấy Tiết Tranh mặc một chiếc áo bông xanh ngọc thêu lá trúc chơi ném tuyết với một tiểu thiếu niên, chơi vui đến quên luôn trời đất.

Tiết Tranh nhìn thấy Khương Lệnh Uyển liền chạy tới, thân thiết nhéo nhéo mặt nàng, kinh ngạc nói: “Xán Xán, lúc ta không ở đây muội không ăn cơm sao? Thịt trên mắt chạy đi đâu hết rồi, xấu thành như vậy phải làm sao đây?” Tiết Tranh tới Ninh Châu, đương nhiên không biết chuyện nàng bị bệnh, nàng cũng không định nói ra, đành trả lời, “Tiểu cô nương gầy một chút không phải cũng bình thường sao, tỷ xem muội này, dáng người không phải cũng cao thêm một chút.”

Tiết Tranh so với các cô nương cùng tuổi nhìn có vẻ cao gầy, nghe thấy lời biểu muội, liền giơ tay xoa đầu nàng, so so với mình, sau đó “xì” một tiếng bật cười, nói: “không nhìn ra.”

Khương Lệnh Uyển trừng nàng một chút.

Sau đó nhìn sang tiểu thiếu niên đang ngoan ngoãn đứng phía sau Tiết Tranh. Thấy vị tiểu thiếu niên này khoảng tầm mười một mười hai tuổi, thanh tú nha nhặn, tướng mạo vô cùng tốt. hắn mặc mộtchiếc áo bông màu lam nhạt, đầu đội một chiếc mũ quả dưa ngố ngố, càng có vẻ thanh tú đáng yêu, nhưng gương mặt này nàng không quá ấn tượng, nếu đời trước có gặp được thiếu niên tuấn tú thế này, theo lý thuyết nàng hẳn là vẫn nhớ tới.

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Tiết Tranh, nghi hoặc nháy mắt mấy cái, hỏi: "Vị này chính là..."

Tiết Tranh khoác vai tiểu thiếu niên qua, thoải mái giới thiệu: “Đây là biểu đệ của tỷ, Đường Cử. Lúc trước tỷ tỷ ở Ninh Châu, chính là ngụ tại nhà của hắn."

Đường Cử.

Khương Lệnh Uyển hơi ngẩn người, lúc này mới nhìn nhiều mấy lần.

Đường Cử đã mười hai, cũng coi như là một tiểu đại nhân, thấy cô nương xinh đẹp như vậy nhìn mình, lỗ tai không khỏi đỏ lên. Tiết Tranh nhìn, cười cười nói: "A Cử sợ người lạ, da mặt mỏng, muội nhìn đệ ấy như thế, sẽ khiến đệ ấy thẹn thùng." nói xong liền xoa xoa đầu Đường Cử, nói: "Đến đây, mau gọi một tiếng tiểu biểu tỷ."

Đường Cử đúng là rất nghe Tiết Tranh, ngoan ngoãn giống như Tiết Vanh, ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Uyển, gọi một tiếng "Tiểu biểu tỷ".

Khương Lệnh Uyển vẻ mặt cứng đờ, nói: "Đường biểu đệ."

Đời trước khi lần đầu nàng gặp Đường Cử, hắn đã là một thiếu niên, khi đứng cùng Tiết Vanh, hai người đều ngoan ngoãn yên lặng, trắng nõn mềm mềm, cảnh đẹp ý vui. Mà bây giờ… mười hai tuổi, vẫn là con nít a. Có điều, giờ khắc này Khương Lệnh Uyển cũng không ý thức được, nàng hiện tại cũng chỉ lớn hơn Đường Cử hai tuổi mà thôi. Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt tuấn tú của hắn vì ngượng mà đỏ lên, trong lòng không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này thật thẹn thùng. Có điều, nhớ đến đời trước hắn là biểu tỷ phu, sắc mặt nàng lại hơi cứng lại.

Tiết Vanh vừa nghe thấy Khương Lệnh Uyển đến đây, lập tức chạy đến tìm nàng. Từ lần trước gặp mặt ở Vệ Quốc Công phủ, sau khi Khương Lệnh Uyển từ chối hắn, hai người cũng chưa gặp lại, mãi đến sau tết, Tiết Vanh và cha mẹ đến Vệ Quốc Công phủ, mới gặp mặt lại, nhưng hai người lại không biết phải bắt chuyện như thế nào.

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Tiết Vanh, thấy đôi mắt cực nóng của hắn nhìn mình, trong lòng cũng biết hắn chưa chết tâm, nhất thời nàng cũng không đành lòng, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng “Biểu ca”, sau đó tiếp tục tán gẫu với Tiết Tranh.

Bị nàng xa lánh, Tiết Vanh nhìn theo bóng lưng tiểu biểu muội, cô đơn hạ mắt.

Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranh đi ra ngoài, Tiết Tranh mớ mở miệng nói: “Vanh Nhi thích để tâm đến những chuyện vụn vắt, ít hôm nữa muội kết hôn, đệ ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi.” Nếu là trước đây, Tiết Vanh sẽ toàn lực giúp đệ đệ của nàng theo đuổi tức phụ, nhưng hôm nay, biết được Khương Lệnh Uyển và Lục Tông là hai bên tình nguyện, nàng đương nhiên cũng không can thiệp.

Khương Lệnh Uyển “Ừ” một tiếng, chợt giương mắt nhìn về phía Tiết Tranh, thấy những tháng ngày nàng ở Ninh Châu dường như sống rất tốt, đại để là không có sự ràng buộc, tính tình trở nên phóng khoáng hơn chút, ở giữa lông mày như tăng thêm mấy phần hào hiệp. Khương Lệnh Uyển hỏi: “Tranh biểu tỷ ở Ninh Châu như thế nào? Tỷ không ở đây, muội lại thiếu mất một người nói chuyện, quá buồn.”

Tiết Tranh nói qua loa: “Vẫn còn tốt.”

Khương Lệnh Uyển thấy nàng không nhắc một lời tới Thái tử, cũng không chủ động khơi mào, nói: “Vậy thì tốt. Có điều —— Tranh biểu tỷ đang yên đang lành, tại sao lại đi Ninh Châu?”

Tiết Tranh là người thẳng tính, vừa nghe ngữ khí của biểu muội, liền biết nàng quanh co lòng vòng muốn hỏi cái gì, cũng không gạt nàng, nói thật: “Ngày ấy trời mưa to, Thái tử ở lại nhà tỷ một đêm. Sau đó… Nương tỷ liền để tỷ đến Ninh Châu ở một thời gian.”

Lần này xem như Khương Lệnh Uyển đã hiểu rồi—— hóa ra lúc trước Thái tử từng qua đó ở qua. Xưa nay cô nàng thông tuệ, tự nhiên nhìn ra manh mối giữa hai người, cho nên mới đưa Tiết Tranh đến Ninh Châu, là vì muốn Thái tử đứt đi ý niệm này. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến Thái tử một đường đuổi tới. Vào lúc này Khương Lệnh Uyển đúng là khâm phục nghị lực của vị Thái tử này, đáng tiếc thân phận của hắn và Tiết Tranh là điểm mấu chốt không thể vượt qua, cô của nàng sớm hi vọng Tiết Tranh được định thân như thế nào, nhưng lại không do dự chút nào đẩy Thái tử ra khỏi cái vòng này, có thể thấy cô nàng một ngàn một vạn không muốn Tiết Tranh vào cung.

Tiết Tranh vỗ vỗ đầu tiểu muội, nói: “Được rồi, đừng nhắc những chuyện này. Chúng ta đã lâu khônggặp, đi chơi tuyết đi, chờ sau này muội xuất giá, chúng ta liền không còn cơ hội này.”

Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Tiết Tranh: “Được.”

Lúc trở về, Chu thị mạnh mẽ trách cứ nữ nhi một trận: “Con nhìn con xem, giống cái gì? Tranh nhi hồ đồ, con cũng hồ đồ theo nàng?” Chu thị lấy lô ấm nhét vào lồng ngực nữ nhi: “Mau cầm lấy, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn không nói lời nào.

Khương Dụ lại nhìn không được, nhíu mày nói: “Nương, Xán Xán còn nhỏ, chơi dưới tuyết một chút có sao đâu?”

Chu thị lườm hắn một cái: “Con đừng có xen mồm, chăm sóc Gia Nguyệt cho tốt là được.”

Khương Dụ “ồ” một tiếng, có chút oan ức nhìn thê tử nhà mình. Di An Quận Chúa nhìn Khương Dụ, cũng không nhịn được cười một tiếng. Mấy ngày nay Khương Dụ có thể nói là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, vốn thương yêu thê tử, từ lúc thê tử có thai, hắn càng ngày càng xem nàng giống như người sứ, chỉ lo nàng bị đụng phải.

Khương Dụ sờ sờ tay vợ, cảm thấy hơi lạnh, liền nhanh tay nắm lấy.

Di An Quận Chúa biết Khương Dụ da mặt dày, cũng không để ý người nhìn, nhưng hôm nay mẹ chồng và cô em chồng đều ở đây, nàng liền nhanh giật tay lại, nói: “Ta không lạnh.”

Khương Lệnh Uyển nhìn, vội vàng đưa lò sưởi trong tay đưa cho Di An Quận Chúa, nói: “Tẩu tẩu, tẩu ôm đi. Nếu tẩu bị cảm lạnh, nương và ca ca không biết đau lòng đến nhường nào.”

Di An Quận Chúa không nhận, vừa định nói không cần, thì Chu thị đã mở miệng: “Gia Nguyệt con cầm đi.”

Lời này vừa dứt, Di An Quận Chúa mới nhận lấy, nhìn về phía cô em chồng khẽ mỉm cười.

Chu thị nhìn con mình, con dâu, trong lòng an ủi không ngớt. Sau đó lại nắm lấy tay nữ nhi, một bên oán giận một bên đau lòng. Khương Lệnh Uyển biết mẫu thân là người miệng dao găm nhưng lại mềm lòng, liền thân mật dựa vào lòng Chu thị, nói: “Nếu nữ nhi không cố gắng vui đùa một chút, lần sau liền không có cơ hội nữa.”

Chu thị nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi, nghĩ đến việc nữ nhi bảo bối sợ là không lưu lại được lâu, trong lòng lại bùi ngùi. Tính tình nữ nhi vẫn còn con nít, sau này gả tới Vinh Vương phủ, cũng không biết có quản lí chuyện nhà tốt không.

·

Tháng giêng để, Khương Lộc phái người đi Tô phủ đem Tô Lương Thần nhận lấy.

Có điều là cưới vợ bé, tự nhiên không giống cưới vợ như vậy long trọng náo nhiệt. Thêm nữa Nghiêm thị rộng lượng, đồng ý rất sớm để Tô Lương Thần vào phủ, Khương Lộc tự nhiên cũng không muốn làm đến quá náo nhiệt, đỡ phải để Nghiêm thị không thích. Dù sao thê tử cùng thiếp thất, bên nào nặng bên nào nhẹ, Khương Lộc vẫn là rõ ràng, là lấy làm lên sự tình đến vậy có chừng mực.

Nghiêm thị xác thực rất thỏa mãn an bài của Khương Lộc.

Người như Khương Lộc, tuy hắn có chút phong lưu, nhưng đầu óc rất rõ ràng. Nàng không hy vọng xa vời hắn có thể đối tốt với nàng như Khương Nhị gia săn sóc sủng ái Diêu thị, chỉ hy vọng hắn có thể tiếp tục duy trì nàng, tôn trọng người vợ cả này, ngày sau sẽ không xảy ra chuyện ái thiếp diệt thê. Có điều, có vị cha như Khương Nhị gia ở đây, Nghiêm thị ngược lại cũng không lo lắng. Khương Lộc có hoành hành như thế nào thì tóm lại cũng không thể đấu được với cha của hắn. Khương Nhị Gia tôn trọng thê tử của hắn, đương nhiên cùng vì vậy mà hạn chế nhi tử của mình.

Còn Tô Lương Thần, cảm thấy bản thân tiến vào Vệ Quốc Công phủ, quả thực còn phải cúi thấp đầu hơn cả khi còn bé. Tô gia nói gì cũng là gia đình giàu có, tuy không hiển hách như Vệ Quốc Công phủ, nhưng cũng không đến nỗi nàng phải ủy thân làm thiếp. Nhưng chuyện giữa nàng và Khương Lộc đã bị huyên náo quá lớn, đời này ngoài Khương Lộc ra, nàng không còn nơi nào khác.

Cưới vợ bé, thứ nhất, không được tiến vào cửa chính, thứ hai, không được mặc đồ đỏ, thứ ba, khôngbái thiên địa phụ mẫu.

Tô Lương Thân nhìn áo cưới hồng nhạt bản thân đang mặc, trong lòng vô cùng trào phúng. Trở thành thiếp thất, đời này nàng không thể mặc màu đỏ.

Tô Thế Bố trước nay không thích Tô Lương Thần, lần này nàng làm thiếp, hắn càng cảm thấy mặt mũi Tô gia bị nàng hủy hết, đồ cưới cũng rất khó coi.

Ngồi kiệu nhỏ từ cửa hông nâng vào Vệ Quốc Công phủ, Khương Lộc tùy ý xếp mấy bàn ở Tây Viện, mời chút bằng hữu thân thích đến, lễ nghi coi như vẫn làm đúng.

Buổi tối, Nghiêm thị phòng đơn gối chiếc khó đi vào giấc ngủ. Tuy biết sau nay Khương Lộc sẽ không chỉ có một vị thiếp, nhưng trong lòng tóm lại là vẫn không thoải mái. Nàng mở mắt nằm trên giường nhỏmột hồi lâu, sau đó liền nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Nghiêm thị cho rằng là nha hoàn, nghiêng đầu nhìn, thấy Khương Lộc mặc cẩm bào tiến vào, trong lòng sửng sốt hô: “Phu quân?”

Hôm nay Khương Lộc nạp thiếp, đáng lẽ phải qua đêm ở Phong Hà cư mới đúng.

Khương Lệnh uống rượu, gương mặt tuấn tú có chút ửng hồng, mâu quang thăm thẳm, nhìn Nghiêm thị nằm trên giường. Nghiêm thị mỹ mạo xinh đẹp, gương mặt ngạc nhiên khiến nàng như có vài phần ngây thơ, những cũng vừa quyến rũ, nốt chu sa ở mi tâm càng như dệt hoa thêm gấm.

Khương Lộc thở một hơi rượu, sau đó mở đai lưng của mình, thoát áo lên giường.

hắn lôi Nghiêm thị ra khỏi đệm chăn, tách hai chân của nàng ra, cả người kề sát vào.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lương Thần được Đan Quế nhắc nhở, dậy sớm kính trà cho Nghiêm thị.

Qua một đêm mưa móc, gương mặt xinh đẹp của Nghiêm thị càng thêm máy phần quyến rũ, hôm nay mặc một bộ xiêm y màu đỏ thêu hoa nhỏ, đoan trang đại khí, rất có phong độ của chủ mẫu.

Tô Lương Thần một đêm chờ đợi, sau mới biết, thì ra Khương Lộc đã đến chỗ của Nghiêm thị. Nàng nuốt không trôi cơn giận này, nhưng bây giờ ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, nàng chỉ có thể nỗ lực khiến Khương Lộc hồi tâm chuyển ý, ngày sau mới có thể chống lại Nghiêm thị.

Tô Lương Thần hít sâu một hơi, hành lễ với Nghiêm thị, sau đó mới quỳ xuống, đưa chén trà lên cho nàng: “Tỷ tỷ, mời uống trà.”

Nghiêm thị tùy ý đánh giá Tô Lương Thần một chút, thấy dung mạo của nàng quả nhiên xuất chúng, sáng rỡ xinh đẹp. Nhưng chuyện này không phải rất bình thường sao? Nếu không có gương mặt như hồ ly này, Khương Lộc lúc trước sao có thể bị nàng câu hồn?

Nghiêm thị gọi một tiếng “Tô muội muội”, sau đó đưa tay ra đón. Chờ nàng muốn đụng tới chén trà, thấy Khương Lộc đi vào, khóe miệng hơi cong lên, tay quơ quơ, chén trà nhất thời không vững, trực tiếp hất lên mu bàn tay của tô Lương Thần, có vài giọt bắn lên người Nghiêm thị.

Nghiêm thị đau đớn, kinh hô một tiếng, Khương Lộc vội vàng bước nhanh tới, nắm lấy tay Nghiêm thị. hắn thấy mu bàn tay nàng bị dính vài giọt, không có gì đáng ngại.

Khương Lộc hắn trước đến nay luôn "vạn hoa tùng trung quá", hắn hiểu rõ nhất thủ đoạn của nữ nhân, lúc này chỉ nắm chặt tay Nghiêm thị, không nói lời nào, sau mới nhìn về phía Tô Lương Thần.

*vạn hoa tùng trung quá: vô cùng đào hoa, vô số người yêu

Mu bàn tay của Tô Lương Thần bị hồng một mảng lớn, vô cùng đau đớn, vừa thấy Khương Lộc, hai mắt liền hiện lên thủy quang. Nàng cắn môi nhìn về phía hắn, nước mắt lại không chịu rơi xuống, dáng vẻ vô cùng chọc người trìu mến.

Khương Lộc trước kia còn không thích những hành động nhỏ như lần này của Nghiêm thị, nhưng hôm nay lại thấy Tô Lương Thần lại muốn giở lại trò cũ, trong lòng chợt cảm thấy buồn nôn, tiến tới đạp mộtcước lên ngực nàng, quát lớn nói: “Đồ vô dụng, ngay cả chén trà cũng không biết cầm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK