Beta: Kye
Chim Ngọc Châu toàn thân xanh biếc, đầu nhỏ có một nhúm long màu đỏ thắm, vị vậy cho nên mới được đặt cho cái tên Ngọc Châu.
Khương Lệnh Uyển đánh giá nó, cảm thấy loài chim này xác thực xinh đẹp hơn các loài chim bình thường nhiều. Nhưng hôm nay nó lại lẫm liệt đứng trên vai nàng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên nàng, nhưng thấy vậy, nàng lại chỉ muốn nhổ trụi lông nó đem đi nướng. Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn nó, lại thấy vẻ mặt trắng bệch của mẫu thân nhà mình, nàng không nói nổi một câu, trong long lại nổi lên chút sợ sệt. Đời trước cho dù cửu công chúa địa vị cao quý thì cũng bị gả tới Tây Khương quốc…
Vậy còn nàng…
Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Khương Lệnh Uyển nghĩ đến có người muốn hại nàng. Nàng nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi, đột nhiên liền nhớ tới vị cung nữ không cẩn thận đụng phải người nàng, sau đó nàng liền ngửi thấy một mùi rất kỳ quái. Mùi? Khương Lệnh Uyển trắng mặt, sau đó mới làm bộ như vô ý đánh đổ lý rượu trên bàn, “Keng” một tiếng, rượu đổ xuống trên váy nàng, lăn vài vòng trên thảm mềm, sau đó mới chậm rãi dừng lại.
Ngọc Châu vốn có chút hung phất, nhưng vừa ngửi thấy mùi hương rượu ngào nhạt liền ghét bỏ kêu lên vài tiếng, lần nữa vung cánh bay lên, bay qua bên cạnh các tiểu cô nương gần đó, làn này lại đậu lên người Di An quận chúa. Dừng lại một lúc, lại bay đến bên người Tiết Tranh, sau lại đậu trênngười Chu Lâm Lang…
An vương phi thấy chim Ngọc Châu đậu trên vai nữ nhi mình, sắc mặt nàng liền tái nhợt, nhưng giây tiếp theo, nó lại bay lên, nhắm thẳng về phía đại điện, sau đó vững vàng đậu lên mũ phượng của hoàng hậu.
Sắc mặt hoàng hậu nháy mắt trở nên trắng xanh, sau đó liền chuyển sang đỏ, vô cùng đặc sắc, sau đó mới nghiến rang nghiến lợi nói: “Còn khôngnhanh vứt con chim này ra khỏi người bản cung?”
Thấy cung nữ hai bên chuẩn bị tiến lên động thủ, Phù Châu vương tử sốt ruột nói: “Hoàng hậu nương nương, không được, đây là thánh điểu của Tây Khương—— "
Thừa Đức đế vô cùng giận dữ, vỗ thật mạnh xuống tay vịn, nói: “Phù Châu vương tử luôn miệng nói đây là thánh điểu, nhưng vừa rồi thánh điểu này không ít lần dừng lại trên vai nhiều vị tiểu thư như vậy, cuối cùng là muốn bao nhiêu tiểu thư gả tới Tây Khương mới vừa lòng? Bây giờ Chim Ngọc Châu lại đậu trên người hoàng hậu, vậy cũng buộc trẫm phải dưa Hoàng hậu cho người? Vương tử, khẩu vị thật không nhỏ a!”
Phù Châu vương tử và Di Tang công chúa cùng nhau hành lễ, Phù Châu vương tử hoang mang hoảng loạn nói: “Chuyện này… Thánh điểu chưa bao giờ xảy ra sự cố, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Vương chứng kiến…” Sắc mặt Phù Châu vương tử rất khó coi, nhưng giọng điệu của hắn thật khônggiống như đang nói dối.
Lục Tông đang đen mặt nhìn Khương Lệnh Uyển, thấy tình hình song phương như vậy liền tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu tâu: “Hoàng thượng, thần cho rằng, có lẽ vì đường xá mệt nhọc, thánh điểu có chút không khỏe, cho nên mới xảy ra sự cố..”
Phù Châu vương tử từng tỷ thí với Lục Tông, giờ lại thấy hắn giải vây thay bản thân, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm, vội nói: “Đúng, tiểu vương cũng cảm thấy như vậy. mong hoàng thượng cho tiểu vương nửa canh giờ, để tiểu Vương cố gắng xem xét tình trạng của thánh điểu, chờ một lát rồi lại chọn ra vị vương hậu tương lai.”
Thừa Đức đế vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lục Tông ngày hôm nay, sau khi nghe lời hắn nói, sắc mặt cũng hoãn đi mấy phần: “Vậy nếu sau nửa canh giờ, Ngọc Châu này vẫn không thể nhận ra người mà bay lung tung thì sao đây?”
phù Châu vương tử liền nói: “Nếu như vậy, vị trí vương hậu này hoàn toàn do hoàng thượng tự mình lựa chọn.”
Sau khi Thừa Đức đế nghe xong liền gật gù nói: “Tốt lắm, vậy trẫm cho vương tử nửa canh giờ, nửa canh giờ sau bắt đầu tuyển lại.”
Nghe xong lời của Thừa Đức đế, Khương Lệnh Uyển xem như thở phào nhẹ nhõm. Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, nhất thời trong lòng có chút bối rối. Lão thái thái bị tình hình vừa rồi dọa sợ, sắc mặt không hề dễ coi. Chu thị lo lắng kéo nữ nhi vào trong lòng, thấy nữ nhi có chút sửng sốt, nàng nhanh chóng hỏi han: “Xán Xán, con không sao chứ?"
Khương Lệnh Uyển lắc đầu, tay nhỏ cầm lấy ống tay áo của mẫu thân, nói: “Nữ nhi không sao. Nương…” Lần này nàng thực sự sợ hãi, nếu như lúc nãy nàng cứ tiếp tục ngay ngốc không làm gì, vậy người đi Tây Khương quốc chính là nàng rồi.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, sắc mặt đã hơi có khởi sắc, nói: “Nương, xiêm y của nữ nhi vị bẩn, muốn thay xiêm y.”
Chu thị gật đầu, để cung nữ phía sau mang hai mẹ con các nàng đi thay y phục. Sau khi thay xong, Khương Lệnh Uyển liền đem đầu đuôi mọi chuyện xảy ra hôm nay nói với Chu thị, Chu thị nghe xong, trong lòng tức giận đến nghiến răng: “Đến tột cùng là người nào ác độc như vậy, rắp tâm muốn hại con?”
Nàng hơi ngây người, trong lòng lập tức có đáp án.
Chu thị nói, “Xán Xán, nương để Đào ma ma đưa con về trước, nương có một số chuyện muốn xử lý.”
Khương Lệnh Uyển hiểu được, cũng biết trong lòng mẫu thân hẳn là đã biết chuyện này do người phương nào gây nên, liền ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, nữ nhi biết rồi.”
Khương Lệnh Uyển thay xong xiêm y, lại lấy Sắc Vi lộ ra thoa thêm nhiều một chút, chỉ sợ cái mùi hấp dẫn chim Ngọc Châu còn lưu lại trên người. Nếu như nàng nghĩ không sai, người muốn hại nàng đã để mùi mà loài chim này thích lên người nàng, cho nên khi đó, chim vừa được thả khỏi lồng liền bay về phía nàng… Lúc đó nàng sốt ruột, đánh đổ ly rượu, mùi rượu kia trùng hợp lại là mùi mà chim Ngọc Châu không thích, hai mùi trộn với nhau làm nhiễu loạn phán đoán của nó, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy. Bây giờ trên người nàng không còn mùi này, chờ lúc nữa chim Ngọc Châu hẳn là sẽ không đậu lên vai nàng, nhưng lòng nàng vẫn còn kinh hãi.
Đào ma ma đưa tiểu thư trở lại, vừa đi vừa động viên: “Lục tiểu thư không cần lo lắng, nếu con chim không có mắt kia lại đậu lên vai Lục tiểu thư, cái mạng này lão nô không cần đếm xỉa nữa, chắc chắn phải vặt trụi lông của nó.”
Có thể thối ra lời này, Đào ma ma hẳn là vô cùng tức giận.
Khương Lệnh Uyển nghe xong cong môi nở nụ cười, sau đó bước chân lại hơi dừng lại, sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt.
Đào ma ma cũng dừng lại, ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy người đến, lập tức quỳ gối hành lễ: “Lão nô kính chào Vinh thế tử.”
Lục Tông mặc một bộ trường bào màu xanh ngộc, hoa văn chìm nhìn có vẻ thô ráp mạnh mẽ, đầu đội ngọc quan, hắn đang lẳng lặng đứng phía trước, khí chất ngọc thụ lâm phong thanh quý mà tao nhã. Khương Lệnh Uyển nhìn hắn, nàng suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói với Đào ma ma: “Đào ma ma, con… con muốn nói mấy câu với Tông biểu ca, có được không?”
Đào ma ma nhất thời khó xử.
Lục tiểu thư dù sao cũng là một cô nương…
Lục Tông không chờ Đào ma ma mở miệng, nhanh chóng nhấc tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đi về lầu bát giác bên góc vườn. Khương Lệnh Uyển bước từng bước nhỏ đi theo, thấy bốn phía lầu bát giác đều trồng thúy trúc, vô cùng yên lặng, đại khác cũng sẽ không có người tiến lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng giương mắt nhìn vẻ mặt của Lục Tông, lúc này trong lòng mới cảm thấy chút ủy khuất, làm nũng nói: “Lục Tông…”
Lục Tông cúi đầu, thấy trong đôi mắt to tròn của tiểu cô nương hiện lên hơi nước, biết hôm nay nàng hẳn là bị dọa sợ, trong lòng hắn mềm nhũn, giơ tay vuốt ve mặt nàng, sau đó thuận lợi ấn nhẹ gáy nàng vào lòng, cảm thấy lòng nàng vẫn còn không yên, hắn hỏi: “Còn sợ sao?”
Đối mặt với chuyện này, nàng thật sự sợ hãi.
Lục Tông nói: “Muội yên tâm, có ta ở đây.”
Khương Lệnh Uyển giơ tay cầm lấy góc áo của hắn lòng nàng nhất thời liền trở nên yên lòng, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy nếu như, muội thật sự bị thánh điểu lực chọn thì sao? tông biểu ca sẽ làm thế nào?”
Lúc trước nàng cho rằng, sống lại một lần là có thể biết được mọi chuyện của kiếp trước, đời này nàng cũng có thể thuận lợi mà sống, làm lại rất nhiều chuyện mà kiếp trước nàng đã bỏ lỡ, nhưng kết quả lại không như vậy, một số chuyện đã thay đổi, thậm chí… cho dù nàng và Lục Tông đã thật sựđến với nhau, nhưng trong đó không chừng lại xuất hiện thêm nhiều chuyện phiền toái khác.
Lục Tông nhẹ nàng xoa xao gương mặt của nàng, nói: “Cho dù là cướp, ta cũng nhất định sẽ đoạt lại muội.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong lời hắn nói, nàng liền tươi cười, thầm nghĩ Lục Tông lúc nào cũng biết cách dỗ nàng, nàng phồng quai hàm lên, oán giận nói: “Con chim kia thật quá đáng ghét.”
Lục Tông cũng hùa theo nàng: “một lát nữa ta thay muội bắt nó nướng ăn.”
Khương Lệnh Uyển chọc chọc ngực hắn, nhắc nhở: “Ai, huynh đừng kích động. Đây là thánh điểu cúa Tây Khương, nếu như xảy ra sự cố gì, đến lúc đó huynh sẽ gặp phiền phức, muội cũng chỉ tùy tiện oán giận mấy câu thôi. “
Lục Tông nắm đầu ngón tay của náng, nhớ lại hình dạng sợ sệt khi nãy của nàng, bây giờ tim hắn còn ẩn ẩn có chút đau lòng. hắn nói ra lời này đương nhiên không phải chỉ là thuận theo lời nàng, nếu nó không kịp thời bay đi hắn thật sự sẽ mang con chim kia lên vỉ nướng. không cần biết nó có phải là thánh điểu hay không, ở trong mắt hắn, nó là nguyên nhân khiến nương tử của hắn không thoải mái. Lục Tông cong khóe miệng, lúc ở Lạc Châu, trong lòng hắn cũng chỉ có nàng, ban ngày tận hết sức để làm việc một cách nhanh nhất, rốt cuộc cũng có thể trở về trong vòng nửa tháng… hắn nghe nàng nhắc nhờ, liền nghe lời phụ họa: “Đều nghe theo muội.”
Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái, cảm thấy Lục Tông của nàng càng ngày càng ngoan.
Nàng nhón chân lên, giơ tay, học động tác của hắn, xoa xoa đầu hắn, nói: “Tông biểu ca thật ngoan. Vậy muội đi trước, chúng ta không thể ở lâu.”
Lục Tông cũng hiểu, hắn gật gù nói: “Được.” Sau đó buông tay, nhìn theo nàng rời đi.
Khương Lệnh Uyển trở về chỗ ngồi, phát hiện mẫu thân nàng còn chưa về. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy An vương và An vương phi bên cạnh Chu Lâm Lang cũng không có. Nhất thời, suy đoán trong lòng nàng liền chắc chắn ba phần.
·
Mà giờ khắc này, Chu thị đang nói chuyện với An Vương phi.
An vương phi trên người một bộ phục trang đẹp đẽ, thấy Chu thị nổi giận đùng đùng, thuận miệng nói: “ Ngươi tìm ta làm cái gì?”
Chu thị thấy dáng vẻ này của An Vương phi, tức giận trong lòng nhất thời không có chỗ thể phát tiết, “Chuyện của Xán Xán, có liên quan đến ngươi có phải không? Cung nữ cố ý đụng phải kia, là ngươi an bày, ta nói có đúng không?”
An Vương phi dừng một chút, sau đó liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Chu thị: “Ngươi có chứng cớ gì?”
Chu thị ngẩn người, nở nụ cười, “Quả nhiên là ngươi. Đồ độc phụ này!” Nàng nhất thời nhớ đến nữ nhi của mình, liền không nhịn được, nâng tay lên, muốn tát An vương phi.
Chính lúc này, lại có một bàn tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng.
Chu thị ngẩng đầy, thấy người chặn nàng là An vương, rốt cục nhịn không được, tức giận nói: “Chu Chẩn, mắt ngươi bị mù sao? Nữ nhân này, nàng ta hại cháu ngoại ngươi như vậy, người còn che chở nàng? Xán Xán là nữ nhi của ta, ta coi nàng hư bảo bối, ngươi cứ để mặc cho nữ nhân này hại nàng sao?”
An vương hiển nhiên không ngời đến việc này, hắn chỉ thấy muội muội chuẩn bị động thủ, nên mới theo bản năng muốn ngăn cản. Bây giờ nghe lời muội muội nói, An vương mím môi, nhìn An Vương phi hỏi: “thật là nàng làm?”
An Vương phi cũng hiểu, mấy ngày nàng hắn vẫn luôn ngủ trong thư phòng, giống như cố hết sức muốn phân rõ giới hạn với nàng vậy, bây giờ nhìn thấy gương mặt này của hắn, lòng nàng nhất thời phẫn nộ, hất cằm nói: “Đúng, là ta làm. Ta chính là không ưa mẹ con các nàng, là nàng ta cướp đithứ vốn thuộc về ta. Làm hoàng hậu Tây Khương không tốt sao? Thân phận này vô cùng cao quý a, Xán Xán nên cảm ơn người mợ này mới phải —— "
Lời còn chưa dứt, An vương bỗng nhiên buông tay Chu thị ra, giơ tay về phía An vương phi.
“Chát!” một tiếng, cái tát liền rơi xuống một bên má của An Vương phi, nhất thời, gò má của An vương phi liền trở nên sưng đỏ.
An Vương phi bị đánh bất ngờ, có chút mờ mịt, sau khi lấy lại tinh thần, mới như phát điên nắm lấy vạt áp của An vương, hai mắt đỏ ngầy rít gào: “Chu Chẩn, ngươi dám đánh ta? Ngươi thế nhưng dám đánh ta!” Thấy giương mặt sưng đỏ của An Vương phi, An vương nhất thời hối hận, nhưng khi nghĩ đến chuyện nàng làm, trái tim hắn liền trở nên nguội lạnh, chỉ đứng lẳng lặng tại chỗ, không nói một chữ.
Chu thị hiển nhiên không ngờ rằng vị ca ca hào hoa phong nhã của nàng lại có ngày động thủ đánh người, nhưng dù sao đi nữa, người này đã động đến nữ nhi của nàng, không phải một bạt tai là có thể tùy tùy tiện tiện giải quyết hết tất cả. Nàng lạnh mặt nói: “Ta không muốn nhìn thấy các người ở đây làm bộ làm tịch, nàng hại nữ nhi của ta, ngay sau ta chắc chắn sẽ đòi lại! Tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.”
An vương nhìn muội muội của hắn rời đi, lại nhìn bộ dạng chật vật của thể tử, nhất thời tức giận đến nỗi gân trên trán nhảy lên thình thịch.
hắn thật sự sai rồi, lúc trước, lúc trước hắn không nên cưới nàng.
An vương nhìn An Vương phi, lúc này mới hỏi: “Tống Diệu Nghi, ngươi không có trái tim có phải hay không?”
An Vương phi bị tức giận và xấu hổ đan xen, nàng được nuông chiều từ bé, sau khi gả cho An vương lại được hắn nuông chiều trong lòng bàn tay, chưa bao giờ nhận phải nhục nhã như thế này, nói: “Ta có tim, chỉ là trái tim ta xưa này chưa từng đặt trên người ngươi mà thôi, chuyện này khôngphải ngươi đã sớm biết rồi sao? Ngươi cũng biết vì sao ta lại làm như vậy mà? Chính vì ta cũng không muốn khiến nữ nhi của ta cũng phải chịu oan ức giống như ta, không muốn cả đời nàng phải ở với nguồi nàng không yêu —— "
“Được rồi.” An vương mạnh mẽ gạt ra bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo hắn của An Vương phi, thì ra, một nam tử phong lưu tựa ngọc kia xưa, chẳng biết lúc nào đã sớm trở nên lạnh băng như vậy, hắn nói, “Được, vậy ta tác thành cho ngươi. Chờ đến khi hồi phủ, ta sẽ cho ngươi một bức hưu thư, Sau khi trở về, ngươi muốn gả cho ai thì gả cho người đó, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa.”
Trích nguyên văn lời editor Tiểu Huân: Há há… Hả dạ vãi ))
nói xong lời này, An vương mới bước chậm đi ra ngoài.
Lúc trước hắn từng nói, cả đời này cũng không rời bỏ nàng, sẽ chỉ bảo vệ nàng, đến một ngày nào đó hắn có thể khiến cho trái tim băng giá của nàng ấm lại. Nhưng nói đến cùng thì hắn vẫn đánh giá cao chính mình, hắn không làm được. Hai mươi năm qua, cho dù cảm tình của hắn cho dù có nóng bỏng như thể nào, thì cũng bị lạnh nhạt của nàng mài mòn không còn chút gì.
một câu buông tay, giống như… cũng không khó như vậy…
·
Sau yến hội, Phù Châu vương tử đã trấn an được chim Ngọc Châu, lần nữa mở lồng thả nó ra ngoài. Trong lòng Khương Lệnh Uyển vẫn có hơi chút hoảng sợ, thấy con chim chết tiệt kia lại bay về phía nàng, trái tim nhất thời nguội đi một nửa, nhưng nó giống như rất nhát gan, cảm nhận được ánh mắt Lục Tông phía sau nàng, nó liền sợ đến co rụt đầu lại, nhát gan líu lo gọi vài tiếng, sau đo bay vài vòng xung quanh, cuối cùng đậu trên đầu vai cửu công chúa.
Thánh điểu thân mật cọ cọ gò má của cửu công chúa, cửu công chúa lại là người hoạt bát đáng yêu, không nhịn được tươi cười, sau đó bắt đầu chơi đùa với nó. Nàng đưa tay ra, nhìn chim Ngọc Châu trên vai nói: “Nhanh nhanh, đứng trên tay bản công chúa.”
Đường đường là thánh điểu, nhưng nó lại giống như nhìn thấy được chủ nhân của mình, nhất thời trở nên ngoan ngoãn vô cùng, rất nịnh hót bay đến mu bàn tay cửu công chúa.
"Líu lo líu lo —— "
"Líu lo líu lo —— "
Thừa Đức đế thấy thế, nhất thời lộ vẻ mặt đau lòng, sau đó mới hỏi: “Tiểu Cửu, con có bằng lòng…”
Cửu công chúa rất nhanh trí, đương nhiên cũng hiểu ý của Thừa Đức đế. Nàng vội hành lễ, đặt chim Ngọc Châu lên vai, khuôn mặt non nớt nở nụ cười, nói; “Nhi thần vô cùng hiếu kì đối với Tây Khương quốc, phụ hoàng, nhi thần đồng ý gả tới Tây Khương quốc.”
Nàng yêu thích cuộc sông tự do tự tại. Nhưng thế gian này chính là như vậy, muốn cái gì, phải đánh đổi với giá trị tương đương. Mà cái giá này, nàng trả được.
Thừa Đức đế thở dài, nói: “Tốt, tốt, không hổ là nữ nhi của trẫm.”
Cửu công chúa gả đến Tây Khương, kết quả giống như đời trước. Khương Lệnh Uyển hoảng hốt, nhìn vị cửu công chúa tuổi tác tương đương với nàng này, nhất thời sinh ra mấy phần kính phục. Vị Phù Châu vương tử tuy không phải là một vị phu quân phù hợp với nàng nhất, nhưng sau khi đến Thây Khương, nàng sẽ gặp được phu quân chân chính, chuyện này, giống như thiên ý từ trước. Sau khi yến hội kết thúc, Khương Lệnh uyển lặng lẽ đi theo lão thái thái và Chu thị hồi phủ, trên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển thấy sắc mặt mẫu thân nàng vẫn không tốt lắm, đương nhiên là không dám nói lời nào, sợ chọc nàng càng thêm không vui.
Hồi lâu, Chu thị mới xoay người liếc mắt nhìn nữ nhi, sau đó quay sang lão thái thái: “Nương, con có chuyện muốn thương lượng với người.”
Hôm nay lão thái thái cũng bị dọa sợ, liền hỏi chuyện gì.
Chu thị nắm chặt lấy tay của nữ nhi nói: “Con vẫn nghĩ, trước tiên phải định xuống việc hôn nhận cho Xán Xán.”
Chuyện này vốn không quá hợp lý, dù sao trong Vệ Quốc Công phủ còn có mấy vị cô nương lớn hơn còn chưa được làm mai. Nhưng lão thái thái cũng hiểu vì sao Chu thị lại lo lắng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu như số không may, tôn nữ bảo bối của nàng sẽ phải gả đến Tây Khương. Nơi đó chỉ toàn là sa mạc, dầm mưa dãi nắng, ai cũng là người man, sinh hoạt không ra một thể thống tôn ti, điều đó cũng có nghĩa, cả đời này cũng khôngthể gặp mặt.
Lão thái thái vừa nghĩ đến liền cảm thấy run sợ, thương tiếc nhìn tiểu tôn nữ của mình.
Lão thái thái cũng là người từng trải, bản thân nàng cũng là mẫu thân, đương nhiên hiểu rõ nhất tính tình của một người mẫu thân, liền nói với Chu thi: “Cũng được, vậy con lưu ý một hút. Chuyện hôn nhân của Xán Xán, nên nhanh chóng định ra.”