Khương Lệnh Uyển mấy ngày nay được Lục Tông chăm sóc kĩ càng đến sắc mặt hồng hào, hai má cũng nhiều thêm một ít thịt, hôm nay trêи người bọc một áo choàng lớn thêu mẫu đơn vân cẩm, từ đầu đến chân che kín chặt chẽ, không để lộ bất kỳ khe hở nào, cộng thêm phải kiên trì bụng lớn, động tác không khỏi có chút chậm chạp.
Chu thị đứng trước cổng nhìn thấy, lập tức tiến lên đỡ nữ nhi, đưa tay nắm hai tay của nàng, quan tâm hỏi: “Có lạnh hay không?”
Mấy ngày trước Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị đã thương lượng qua, con rể thương thế chưa lành, nữ nhi lại mang thai đã nhiều tháng, năm mới không cần đến cũng không sao. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hai vợ chồng về nhà mẹ đẻ chúc tết sau khi Khương Lệnh Uyển xuất giá, không có đạo lí nào lại không đi. Hơn nữa Khương Lệnh Uyển cảm thấy, bản thân cũng chỉ là mang thai tám tháng, còn chưa đến mức độ không thể dịch bước, tự nhiên nên đến.
Lúc nãy ở trêи xe ngựa, tất nhiên là vô cùng ấm áp, bây giờ vừa xuống xe, ngược lại có chút lạnh. Khương Lệnh Uyển cười tươi nhìn Chu thị, nói: “Qủa thật có chút lạnh.”
Chu thị biết nữ nhi xưa nay yếu ớt, ngày đông lại sợ hàn, lập tức đem bàn sưởi nhỏ nhét vào tay nàng, trực tiếp đem người đưa vào phủ.
Khương Bách Nghiêu cùng Khương Dụ đi theo phía sau, cùng Lục Tông nói chuyện. Khương Bách Nghiêu thấy con rể khí sắc không tệ, hiện tại cũng yên lòng. Đúng là tuổi trẻ thật tốt, thân thể khoẻ mạnh!
Khương Dụ ngược lại trong lòng tự trách hồi lâu, trước mắt cũng rất yên phận, cũng không nói được mấy câu.
Lục Tông mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, cả người càng thêm vẻ sáng láng anh tuấn, nhưng đến cùng vẫn là đang bị thương, so với trước đây gầy đi không ít, cũng đen hơn một chút. Hắn giơ tay vỗ vỗ vai Khương Dụ, nhàn nhạt mỉm cười.
Khương Dụ hiểu ý, tất nhiên là nhìn nhau cùng nở nụ cười. Hắn biết, ngày ấy Lục Tông cứu hắn, đương nhiên là bởi vì muội muội. Một nam tử trọng tình trọng nghĩa như thế, muội muội của hắn thật sự là có phúc lớn.
Khương Bách Nghiêu thấy nhi tử cùng con rể ở chung hòa hợp, trong lòng cũng vui mừng.
Sau khi gặp qua lão thái thái, Chu thị liền dẫn Khương Lệnh Uyển tới sảnh hậu viện, bên trong Diêu thị, Di An quận chúa, Nghiêm thị đều đã ở đây, ngay cả Khương Lệnh Huệ cũng đang ôm hài tử nói chuyện cùng Nghiêm thị.
Khương Lệnh Huệ sinh được một con trai mập mạp, bây giờ ở Quảng Bình Hầu phủ coi như cũng có chỗ đứng, có điều tính tình cố chấp, thường xuyên cùng bà bà cãi vã, Ngu Thiếu Đường bị kẹp ở giữa mẫu thân và thê tử, đúng là phát sầu.
Còn Khương Lệnh Đề, vào lúc này đang vào thời gian ở cữ, tất nhiên là không có cách nào về đây. Khương Lệnh Đề tuy chỉ sinh một nữ oa, nhưng Tạ Trí Phong cũng không phải người cổ hủ, đối với khuê nữ vẫn thương yêu như thường, cũng luôn rất chăm sóc quan ái thê tử.
Chu thị vừa bước vào, hai bàn đôn mập mập Đường nhi Hạo nhi liền xông tới.
Hai đứa đúng là rất ngoan ngoãn, thấy Khương Lệnh Uyển tuy vô cùng cao hứng, nhưng cũng không lỗ mãng xông tới. Xem ra trước đó đã được Diêu thị cùng Di An quận chúa dạy bảo một phen.
Khương Lệnh Uyển cũng chưa vội ngồi xuống, trước tiên từ tay Kim kết phía sau cầm bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho hai tiểu tử. Nguyên Tỷ nhi cùng con trai của Khương Lệnh Huệ tuy còn nhỏ nhưng Khương Lệnh Uyển cũng không bỏ qua, đối xử rất bình đẳng, tất cả đều chuẩn bị tiền lì xì.
Khương Lệnh Uyển liếc nhìn trong phòng một chút, lúc này mới hỏi Diêu thị:” Nhị thẩm, Hữu nhi đâu rồi?”
Nói tới nhi tử, Diêu thị trêи mặt mỉm cười, nói: “Cũng không biết đã chạy đi nơi nào. Có lẽ là lớn rồi, không thích bám mẫu thân như trước nữa.”
Hữu nhi khi còn bé hoạt bát đáng yêu, nhưng bây giờ trầm ổn hơn rất nhiều, so với hài tử cùng lứa có vẻ nội liễm hơn không ít, càng ngày càng không giống tính tình của Khương Nhị gia. Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là chờ lát nữa tự tay đưa cho hắn thì tốt hơn, liền để Kim Kết giữ bao lì xì lại.
Chào hỏi xong, Chu thị liền tự mình đỡ Khương Lệnh uyển ngồi vào bên giường la hán. Trong phòng có đốt địa long ấm áp dễ chịu, nàng đơn giản đem áo choàng lớn cởi ra.
Di An quận chúa nhìn tiểu cô tử bụng lớn, không nhịn được cảm thán: “Cái bụng này của Xán Xán thật lớn, còn hai tháng nữa muốn sinh sao?”
Khương Lệnh Uyển sờ sờ cái bụng, gật đầu nói: “Phải, cũng chỉ còn gần hai tháng.” Lúc trước nàng vẫn nghe Tiết Tranh oán giận, chờ chuyện này rơi trêи đầu mình, đúng là mới lĩnh hội được đầy đủ tâm tình này. Thật chỉ muốn mau mau sinh hài tử ra, cả ngày mang theo bụng lớn, cái gì cũng không thể làm.
Nghiêm thị ôm Nguyên Tỷ nhi, nhìn Khương Lệnh Uyển trải qua ngày tháng thoải mái, trước mắt cái bụng xác thực có hơi lớn, cũng phụ họa nói: “Xán Xán phúc khí rất tốt, hiện tại nói không chừng sẽ là song thai.”
Nghiêm thị trong lòng ước ao, lại nhớ tới từ khi Tô Lương Thần rời đi, tính tình phong lưu của Khương Lộc không chút nào thu lại, ngược lại còn đem nha hoàn của Tô Lương Thần thu vào phòng, mấy ngày nay rất được sủng ái.
Trong lòng nàng có chút không cam tâm, nhưng Khương Lộc mỗi tháng các ngày chính đều sẽ ngủ lại nơi này của nàng, cũng coi như cho nàng đủ mặt mũi của chính thê, chỉ là buổi tối làm việc có chút xuất thần, mấy lần đều làm không ra, cuối cùng cũng đành qua loa cho xong. Cứ tiếp tục như vậy, biết đến lúc nào nàng mới có thể mang thai lần thứ hai.
Hơn nữa ngoại trừ chỗ nàng, Khương Lộc qua đêm nhiều nhất chính là ở Phong Hà cư.
Nghiêm thị cúi đầu nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc mài trong ngực, không khỏi có chút phát sầu.
.***
An Vương phủ.
Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang từ sớm đến đây chúc tết, bị An Vương không hề khách khí sai người đuổi ra ngoài.
Dù là Lục Lễ tính khí bình thường rất tốt, giờ khắc này trêи mặt cũng tối tăm vặn vẹo rất khó nhìn. Lục Lễ nhìn Chu Lâm Lang, không nhịn được trực tiếp phát hỏa: “Lần tới ngươi tự mình trở về!”
Ngày đại thọ của An Vương hôm ấy, hắn tuy cũng bị đuổi ra ngoài, có điều biết được Chu Mãn Nguyệt có thai, vui mừng đã sớm vượt qua khó chịu. Hắn vẫn cho rằng, Chu Mãn Nguyệt nhất định sẽ theo hắn.
Sau đó một hôm An Vương tự mình hẹn hắn gặp mặt, hắn chuẩn bị đầy đủ lễ đến hẹn, cảm thấy chuyện phải làm chính là bàn luận về việc để Chu Mãn Nguyệt xuất giá, không ngờ là An Vương trực tiếp cảnh cáo, bắt hắn đem chuyện của Chu Mãn Nguyệt giữ kín, không được lộ ra ngoài.
Chu Mãn Nguyệt là cô nương chưa lấy chồng, có thai xác thực là sự tình không vẻ vang gì, hắn tất nhiên là đáp ứng, chỉ cần nàng theo hắn là được. Vậy mà thật sự không nghĩ tới, An Vương căn bản lại một mực không có một chút ý tứ phải theo thời biết thế nào!
Tiếp đó hắn lại nghe được tin Chu Mãn Nguyệt bỏ đi hài tử trong bụng, đồng thời chính thức giải trừ hôn ước với công tử Bùi gia.
Tuổi tác của hắn không còn nhỏ, thân là Thế tử của Vương phủ, về vấn đề dòng dõi tự nhiên sẽ có áp lực, vậy mà Chu Lâm Lang cùng Chu Mãn Nguyệt người trước kẻ sau sẩy thai, hắn mỗi lần hi vọng đều thất bại, trong lòng sao có thể không buồn bực?
Trước kia hắn vẫn nghĩ sẽ cùng Chu Lâm Lang hòa hợp, nhưng ngày ấy nàng lại đem Chu Mãn Nguyệt đẩy cho hắn, làm hắn buồn lòng. Sau đó hắn muốn Chu Mãn Nguyệt, đồng thời đối với tiểu cô nương này cũng sinh ra một chút tâm tâm niệm niệm, dù sao Chu Mãn Nguyệt dung mạo không thua Chu Lâm Lang, hơn nữa tính tình cũng tốt. Chỉ tiếc, hắn đã đánh giá thấp tình cảm của An Vương đối với vị thứ nữ này.
Chu Lâm Lang thấy thái độ của Lục Lễ với mình ngày càng không tốt, cũng cảm thấy tức giận: “Còn không phải bởi vì ngươi? Chỉ một nữ nhân thấp kém cũng không giữ lại được!”
Chu Mãn Nguyệt cùng lắm chỉ là một tiểu cô nương, bị Lục Lễ phá thân, theo lý mà nói nàng ta phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chỉ là không ngờ Chu Mãn Nguyệt lại xương cứng đến vậy. Thà rằng bỏ đi việc hôn nhân với Bùi gia, chịu cả đời không gả, cũng không nguyện ý đi theo Lục Lễ.
Lục Lễ giống như ngày càng nhìn thấy rõ bộ mặt đáng ghét của Chu Lâm Lang, quát một tiếng: “Chu Lâm Lang!”
Chu Lâm Lang hơi ngửa đầu, loan môi nở nụ cười châm chọc: “Làm sao? Ngươi còn muốn dạy dỗ ta? Lục Lễ, tốt nhất là ngươi an phận một chút, đừng tưởng ta không biết ngươi làm ra những chuyện tốt gì.” Luôn miệng nói muốn tìm biện pháp đem Chu Mãn Nguyệt đưa về, chịu trách nhiệm với nàng ta các thứ, sự thật còn không phải cũng không cưỡng lại được oanh oanh yến yến, cùng Cố Lan lén lút tư tình.
Nam nhân đều là một cái đạo đức!