• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hề lố mọi người, tôi là Thật Nỗ Lực.

Thật.Nỗ.Lực, một hệ thống phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời, tài trí vô song.

Tên tuổi của tôi vang danh trong giới Thống Tử, còn là một truyền thuyết siêu việt.

Tôi không khoe khoang đâu, chỉ nói thế thôi là do tôi khiêm tốn đấy.

Hệ thống tôi đây mới vừa xuất hiện, còn đang run run rẩy rẩy đã phá vỡ kỷ lục, dẫn dắt ký chủ đạt được thành tựu bất lương trong thời gian ngắn nhất, xếp đầu trong bảng xếp hạng điểm tích lũy của hệ thống phản diện, cộng thêm năm triệu năm nghỉ phép, đến nay vẫn chưa có thống nào vượt qua.

Cái tên Thật Nỗ Lực chấn động thời không, danh tiếng vang dội khắp chốn, fan cuồng trong giới Thống có muôn vàn, Thống kia y ký chủ, là một kẻ giỏi giả ngầu.

Tất nhiên, hệ thống nhỏ Thật Nỗ Lực tôi đây không chịu thừa nhận, chỉ là bản thân tôi vốn có chút xuất sắc trên người.

Mỗi lần tôi về thế giới hệ thống, Chủ Thần đều tới đường biên giới đón chào, quả nhiên trong thống có bản lĩnh, ai cũng phải quý trọng vài phần.

Bên lề đường có rất nhiều fan hâm mộ hệ thống tôi đây chờ xin chụp ảnh, xin tôi cho chúng chữ ký.

Thậm chí có fan cuồng còn muốn để tôi ký lên cái mông ảo của nó.

Quá mức điên rồ.

Nhưng tôi thích lắm.

Để hoàn thành nhiệm vụ bất lương một cách xuất sắc, tôi đã van cầu ông nội, vái lạy bà nội chỉ mong họ phù hộ cho tên ký chủ chó kia của tôi chịu làm nhiệm vụ cuối cùng. Hiện giờ tôi đang hưởng thụ sự tự do, tận hưởng thời gian nghỉ ngơi. Vì thế tôi muốn nói, tất cả những thứ này đều là thứ tôi đáng nhận được!

Tôi đã chịu đựng những thứ mình không thể chịu đựng được, bây giờ tôi phải hưởng thụ tất cả những gì tôi đáng được hưởng thụ.

Năm triệu năm nghỉ ngơi, còn dài hơn cả cuộc đời tôi làm Thống, mỗi tháng Chủ Thần còn không ngừng cung cấp cho tôi một nguồn tiền để tôi có thể tiêu pha.

Đây là niềm vui của người ở trên bảng xếp hạng.

Giới Thống Tử bắt đầu sử dụng hình ảnh của tôi để quảng cáo, có cả video về đồ ăn hoặc đồ uống.

Quảng cáo nói rằng: Thật Nỗ Lực đã ăn và khen ngợi.

Tuy tôi chưa bao giờ từng ăn nó.

Thế nhưng chỉ cần có tên của tôi xuất hiện, những hàng hóa đó sẽ biến thành một một món hàng ăn khách vô cùng, hàng bán ra đều bị khoắng sạch.

<Chỉ cần bạn ăn, ký chủ của bạn sẽ giống như ký chủ của Thật Nỗ Lực, tự mình đưa theo Thống Tử đi đến đỉnh cao của cuộc đời>

Những quảng cáo kia toàn là mấy lời nhảm nhí tung tin bịa đặt

Đỉnh cao cuộc đời của tôi được trao đổi bởi sự tra tấn của một thằng chó.

Nếu để tôi gặp được đám thương gia vô lương tâm đã lấy tôi ra làm quảng cáo thì tôi nhất định sẽ không do dự xông vào trong tiệm của họ, đứng tại đỉnh cao của đạo đức hung dữ quát mắng họ:

"Trả chút tiền quảng cáo cho tôi đi, cảm ơn."

Một Thống đắc đạo, gà chó lên trời.

Tất cả những người bạn tốt của tôi ở trong giới hệ thống đều cảm thấy vui vẻ thay tôi, mà tôi thì bởi vì duyên cớ giành được một vị ký chủ xuất sắc đứng đầu nên tôi cũng rất vui vẻ.

Có người bạn thân trong giới hệ thống mời tôi đi du lịch tới nơi chân trời tươi đẹp để tận hưởng cuộc sống nhưng tôi đã từ chối.

Một chuyến du lịch vừa đi đã tốn đến một hai năm, mặc dù du lịch vui vẻ nhưng cũng rất mệt mỏi.

Mà tôi thì...

Vẫn thích ở lại trong tâm trí ký chủ của mình hơn.

Mặc dù ngoài miệng tôi luôn nói rằng mình rất ghét ký chủ, nhưng thực ra cậu ấy lại là một người rất tốt bụng.

Ngày đó tôi – một bé thống sáng sủa như ánh mặt trời mang theo tấm lòng chính nghĩa gặp được cậu ký chủ chó của mình.

Đó là một kẻ được muôn vàn người mến mộ và cực kỳ giỏi giả ngầu.

Trong người cậu ấy mang theo một sức hấp dẫn vô hình.

Ban đầu khi được giao nhiệm vụ dẫn dắt cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ bất lương, tôi đã nghi ngờ không biết có phải Chủ Thần thù oán với mình.

Gửi một học sinh ba tốt chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì xấu xa cho tôi.

Thật Nỗ Lực::)

Chuyện này có khác gì đang đòi mạng của hệ thống nhỏ tôi đâu!

Không!

Chủ Thần đúng là muốn đòi mạng của tôi thật đấy!

Lần đầu tiên gặp gỡ Thịnh Uyên, mái tóc của cậu ấy đang được nhuộm màu sặc sỡ. Khi ấy Thịnh Uyên cũng mới chỉ tới thế giới này nhưng cơ thể và ngoại hình của cậu ấy vẫn giống y hệt kiếp trước.

Tôi đã từng nghe rất nhiều Thống Tử già nua truyền thụ kinh nghiệm, một số ký chủ bước chân sang thế giới mới sẽ rơi vào trong tình trạng sụp đổ, còn những người có tố chất tâm lý mạnh mẽ thường sẽ cảm thấy thế giới mới rất mới mẻ, nhưng Thịnh Uyên khác họ.

Một người bạn lên tiếng hỏi: "Sao lại không giống?"

Thật Nỗ Lực ngửa đầu nhìn trời: "Cậu ấy vừa mới tới đã rơi vào trong trạng thái suýt chết."

"..."

Tôi là một hệ thống lần đầu tiên làm nhiệm vụ, không biết tìm kiếm vị trí hạ chân tốt nên khi Thịnh Uyên vừa mới bước sang thế giới mới đã rơi xuống sông. Lúc đó linh hồn của tôi đã ôm đầu la hét.

Đáng sợ hơn, Thịnh Uyên còn không biết bơi.

Thịnh Uyên ra sức giãy giụa trên sông, tôi sợ hãi không dám nói chuyện với cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy sặc nước.

Đó là thứ lương tâm cuối cùng của hệ thống nhỏ tôi đây.

Nhưng ký chủ của tôi, Thịnh Uyên, người vừa mới tới thế giới này đã thể hiện ngay được tố chất tâm lý mạnh mẽ và năng lực học tập khó tin.

Sau khi uống một vài ngụm nước ở trên sông, cậu ấy đã lấy lại bình tĩnh, học theo cách bơi của con cún đang đùa giỡn gần đó để bơi chó lên bờ. Lúc ấy tôi vẫn còn chưa ý thức được sự đáng sợ của cậu ấy và nỗi tuyệt vọng sau này của mình.

Tôi chỉ than thở rằng, oa, cậu ấy giỏi giang quá.

Kết quả tới khi lên bờ tôi mới hay cậu ấy là một học sinh ba tốt.

Là một kẻ học hành giỏi giang thật sự!

Học sinh ba tốt nghe qua có vẻ là một người ngoan ngoãn, nhưng Thịnh Uyên này vẻ bề ngoài đẹp đẽ cao ráo, bên trong lại hoàn toàn là một thằng chó chính hiệu.

Ký chủ của hệ thống khác vừa nghe nếu như không làm nhiệm vụ có khả năng sẽ bị chết đều sẽ tích cực hoàn thành nhiệm vụ để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nhưng Thịnh Uyên thì không. Thằng chó này mỗi ngày đem thái độ và hành động của mình quậy tung phá phách trêu đùa hệ thống nhỏ.

Còn giỡn mặt toàn bộ đám thiếu niên bất lương, đắc tội với thiếu niên bất lương trong cả thành phố.

Cậu ấy có thể sống tới ngày hôm nay, hệ thống nhỏ tôi đây chỉ có thể trả lời bằng hai từ: Mạng lớn.

Chứ không thì Thịnh Uyên đã chẳng có thể chạy nhảy cho đến tận bây giờ.

Cậu ấy không hề quan tâm đến sự uy hiếp tính mạng từ phía tôi, cậu ấy sống trung thành với suy nghĩ của bản thân mình, trung thành với trái tim của mình.

Mặc dù bình thường cậu ấy luôn tỏ ra mình là một người hết sức bình tĩnh lạnh lùng, thứ gì cũng sáng tỏ rộng lượng, nhưng tôi biết thật ra trong lòng cậu ấy cũng rất sợ hãi.

Bởi vì cậu ấy cũng mới chỉ là một thiếu niên 18 tuổi.

Sự dũng cảm là đức tính đáng ngưỡng mộ hiếm có ở trên người thiếu niên, đương nhiên sợ hãi cũng như hình với bóng.

Chỉ có điều cậu ấy chưa bao giờ thể hiện, cũng chưa bao giờ để lộ khuyết điểm của mình ra ngoài, cậu ấy có não bộ thông minh và tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ.

Cậu thiếu niên này đã khiến cho đôi mắt tôi kinh ngạc vô số lần.

Cậu ấy khiến cho tôi biết thì ra một con người có thể sống ung dung thoải mái đến vậy, không phải vì điều kiện vật chất bên ngoài, mà tinh thần của cậu ấy cũng không bao giờ khom lưng vì bất cứ vấn đề gì khác, thắt lưng kia luôn luôn thẳng tắp.

Đặt cậu ấy ở bất cứ nơi đâu thì hệ thống nhỏ tôi đây cũng cảm thấy rằng cậu ấy có thể trở thành ánh mặt trời cho dù rơi vào nơi tối tăm đường cùng nghịch cảnh.

Danh tiếng của cậu ấy trong thế giới kỳ lạ này cũng được rất nhiều người mến mộ, là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, còn từng được lên tivi khen ngợi, đến đồn cảnh sát gây náo loạn không ngừng. Tuy rằng cậu ấy là một học sinh ba tốt nhưng lại sử dụng hàng loạt những hành động chó má để ngồi lên được vị trí đại ca trường trung học phổ thông số một.

Đây hoàn toàn là điều tôi không thể nghĩ tới, mặc dù ngoài miệng tôi không hề khen cậu ấy nhưng trong lòng lại thầm thét chói tai không ngừng, giá trị bất lương của cậu ấy đang tăng điên cuồng kìa.

Thịnh Uyên thật sự rất nổi tiếng, dường như trong trường trung học nào cũng sẽ có một vị đàn anh giống như cậu ấy, dáng dấp hiếu học cộng thêm chút hành vi ngông cuồng vừa phải, dẫn đến danh tiếng của cậu ấy tăng cao.

Cậu ấy nổi tiếng đồng thời cũng tóm được trái tim của thủ lĩnh bất lương Dụ Tả Kim.

Đó là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, tôi đã vô số lần lo sợ hắn sẽ giết chết ký chủ nhà tôi.

Tên xấu xa này thật sự rất đáng sợ, giá trị bất lương của hắn cao tới hơn 100 triệu, tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, sự sợ hãi hắn mang đến cho mọi người cao hơn những thiếu niên bất lương bình thường vô số lần.

Nhưng mỗi lần kẻ xấu xa này nổi giận muốn đánh người khác, ký chủ của tôi lại chẳng lùi bước chân.

Cũng giống như mỗi bận có thiếu niên bất lương tới tìm ký chủ nhà tôi hẹn solo, cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.

Tôi từng hỏi cậu ấy lý do tại sao.

Cậu ấy trả lời tôi không hề do dự.

"Đây là cơ hội để nằm xuống ngắm xe qua chọn xe tốt đấy."

Thật Nỗ Lực:...

Đúng là một kẻ không biết xấu hổ.

Có lẽ do cậu ấy khác biệt với người khác cho nên cậu ấy luôn tỏa sáng giữa đám đông, cũng chính vì thế mà kẻ xấu xa tên Dụ Tả Kim kia đã bị cậu ấy hấp dẫn sâu đậm.

Chỉ mỗi tội cách thức hấp dẫn có hơi kỳ lạ.

Hình như hắn có xu hướng muốn chịu đựng sự ngược đãi, mỗi lần ký chủ của tôi quản lý hắn hay mắng mỏ hắn, tôi đều có thể cảm nhận được nỗi xao động trong đôi mắt hắn.

Hắn không tức giận, ngược lại còn đang bị cậu ấy làm cho mê muội.

Sự rung động của con tim kỳ quái khó hiểu.

Cậu thiếu niên xấu xa này đã chết mê chết mệt Thịnh Uyên.

Tại sao tôi cứ gọi cậu ta là kẻ xấu xa như vậy?

Bởi vì người này thật sự rất xấu, hệ thống bất lương cũng không thể nào nhìn nổi sự xấu xa của hắn. Hắn rất bạo lực, luôn lạnh lùng đối xử với tất cả mọi người, tính tình cũng cực kỳ kém cỏi. Lần đầu tiên ký chủ của tôi nổi giận với hắn, tôi cũng vô cùng phẫn nộ. Hắn đã đánh người ta tới độ vỡ đầu chảy máu mà không hề có ý định gọi 120, thật sự vô cùng tàn ác.

Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ, Thịnh Uyên muốn vượt qua hắn để trở thành thủ lĩnh xấu xa có phải chăng cậu ấy dùng hết cả đời này cũng không đủ.

Nhưng nào ngờ đâu kẻ xấu xa này lại say mê Thịnh Uyên đến độ thần hồn điên đảo, tất cả linh hồn đều đã dính lên thân thể Thịnh Uyên.

Tôi thừa nhận, ký chủ của tôi có nhan sắc xịn sò, là một người bạn trai xán lạn như ánh mặt trời đứng đầu danh sách bình chọn, con người chính nghĩa, suy nghĩ đứng đắn, có điểm giới hạn, xưa nay chưa bao giờ làm những việc trái với đạo đức của mình.

Nếu như tôi là một con người, có tình yêu và cần tìm bạn đời đồng hành, chắc chắn tôi sẽ chọn người giống như ký chủ.

Lúc ban đầu kẻ xấu xa kia chẳng mặn chẳng nhạt với Thịnh Uyên, từ chối cậu ấy, nhưng Thịnh Uyên lại có sức hấp dẫn trí mạng với hắn.

Chỉ cần Thịnh Uyên quản hắn, hắn sẽ nghe.

Thật kỳ lạ, tôi cũng thấy kỳ lạ.

Nhưng sau khi tôi biết được kẻ xấu xa này từ nhỏ đã chẳng có ai quan tâm, còn bị bạn bè bắt nạt, tôi đã không còn giữ lại suy nghĩ này nữa.

Mà hắn cũng đối xử rất tốt với ký chủ của tôi.

Hắn mua chiếc đồng hồ mấy nghìn tệ cho ký chủ của tôi, mặc dù trên thân hắn chỉ có đủ tiền để lo cho cuộc sống sinh hoạt nhưng lại chẳng hề do dự lấy tiền ra lặng lẽ nhét cho ký chủ, để cậu ấy mua thêm chút đồ trong trại huấn luyện mùa đông.

Cả tấm chân tình của hắn đặt hết lên trên người Thịnh Uyên.

Hệ thống nhỏ tôi đây đã hơi vừa lòng đứa con dâu này.

Sau đó hai người họ cùng lên đại học, một người học trong nước, một người học nước ngoài.

Khoảng cách địa lý xa xôi, tôi còn tưởng rằng tình cảm họ sẽ trở nên phai nhạt nào ngờ nó lại càng thêm nồng đượm hơn xưa.

Hồi học trung học phổ thông Dụ Tả Kim kia còn giữ gìn hình tượng ngây thơ đơn thuần, ra nước ngoài rồi không hiểu tại sao lại biến thành một kẻ lẳng lơ, ngày nào cũng gửi video ngắn về cho Thịnh Uyên.

Giống như bây giờ.

Khi giảng viên trường đại học đang chiếu PPT trên màn, giảng giải trọng điểm.

Đất nước khác nhau có sự chênh lệch về thời gian, bên kia nơi Dụ Tả Kim ở mặt trời đã lặn còn Thịnh Uyên bên này vẫn đang ngồi trên giảng đường bậc thang học hành. Chiếc điện thoại di động trong túi đột ngột rung lên, bàn tay trắng nõn của cậu thiếu niên duỗi vào trong lấy chiếc điện thoại di động ra ngoài, một tin nhắn Wechat mới được gửi đến.

Thịnh Uyên mở giao diện trò chuyện, thứ được gửi đến là đoạn video ngắn tầm 20s, tôi cũng hóng hớt ngó lại, nhưng thứ hiển thị trước mắt lại đã bị một khung thoại che mắt.

Nội dung độc hại, không thể hiển thị.

Nhìn thấy phông chữ tiêu chuẩn giữa thế giới hỗn độn.

Tôi:...

Tên nhãi lẳng lơ kia lại đang gửi tới video nhạy cảm.

Tôi không biết bản thân mình đã nhìn thấy hàng chữ này bao nhiêu lần, trong hai năm qua gần như cứ một hai ngày nó lại xuất hiện, vì thế bé thống tôi đây muốn nói rằng:

Dụ Tả Kim, không cần phải gửi nữa, cậu xứng đáng được yêu thương mà.

Thật ra hệ thống nhỏ tôi đây chẳng lo lắng chút nào về chuyện yêu xa mờ phai tình cảm giữa hai người họ, bởi vì sự rung động kỳ quái của hắn hình như chỉ có mình Thịnh Uyên chạm tới được.

Thế nên chẳng bao giờ phải lo lắng sẽ có một kẻ nhân danh tình yêu nào xuất hiện phá hoại tình cảm của họ.

Còn nhớ hơn nửa năm trước Thịnh Uyên được nghỉ hè bay sang nước ngoài gặp hắn.

Bình thường đều do cái kẻ lẳng lơ kia ba hôm hai lần chạy về, lần đó nhờ có nghỉ hè mà hai người họ được ở chung với nhau hơn một tháng.

Cả hai rất hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc theo.

Kẻ lẳng lơ kia bề bộn nhiều việc, bây giờ hắn đã trở thành siêu mẫu quốc tế, công việc quá nhiều, ngày nào cũng nhận được muôn vàn lời mời khác nhau, trong nhà chất đống quần áo của các nhãn hiệu nổi tiếng gửi tặng. Hắn có thể trở thành người mẫu như ngày hôm nay tôi hoàn toàn không bất ngờ. Năm đó khi hai người họ còn học trung học, hắn thường xuyên mặc những bộ đồ xấu xí Thịnh Uyên mua cho đi ra ngoài, lần nào cũng có người tiến tới hỏi thăm xem quần áo của hắn mua ở nơi đâu, hoặc là chiếc túi xách của hắn mua ở hiệu nào.

Gương mặt đẹp đẽ, dáng người như chiếc móc áo, cộng thêm khí chất có một không hai trong giới đã khiến hắn trở thành một người nổi tiếng, cũng khiến Thịnh Uyên càng ngày càng thêm tự tin với thẩm mỹ của mình.

Bởi vì chỉ cần không phải đi làm, tên lẳng lơ kia sẽ mặc quần áo Thịnh Uyên mua cho hắn.

Nhất là quần áo lót bên trong, toàn bộ là đồ trắng Thịnh Uyên mua tặng.

Trong sáng đến độ không muốn sống nữa.

Nhưng mỗi lần hắn mặc đám quần áo kỳ lạ Thịnh Uyên mua cho đi ra ngoài, hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt, thậm chí còn rất tự tin.

Tôi đã từng nghi ngờ thẩm mỹ của hệ thống nhỏ tôi đây, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ có thể thở dài. Thịnh Uyên à, thời đại hoàng kim này đã như cậu mong muốn, thẩm mỹ của cậu đã được Dụ Tả Kim đưa đi khắp thế giới rồi.

Thịnh Uyên ra nước ngoài một mực theo chân chăm lo cho Dụ Tả Kim, cậu ấy cảm thấy rất mới mẻ, dù sao tất cả lĩnh vực cậu ấy chưa từng được tiếp xúc trên thế giới này đều có thể khơi gợi lên niềm khát khao học tập của cậu ấy.

Tên lẳng lơ nọ vô cùng điển trai cũng rất chuyên nghiệp, lúc hắn bước đi trên sàn catwalk, Thịnh Uyên ở bên dưới chụp ảnh cho hắn. Điện thoại di động của cậu ấy đều là ảnh của hắn, màn hình khóa cũng là hình ảnh hắn đang tao nhã bước đi.

Có một người mẫu nam nọ sau khi biết được Thịnh Uyên là bạn đời của kẻ lẳng lơ này còn tới thị uy. Người nước ngoài kia quá mức kỳ quặc, anh ta bảo rằng anh ta nhất định sẽ khiến cho kẻ lẳng lơ kia yêu mình.

Tôi nghe xong liền khịt mũi coi thường, bắt kẻ si tình số một bỏ người xưa theo người mới có khác gì trời sụp đất vỡ đâu.

Cách chung sống của ký chủ nhà tôi với Dụ Tả Kim rất khác biệt, sau lưng mọi người kẻ lẳng lơ đó cực kỳ thích dính cậu ấy, hình tượng bên ngoài của hắn lạnh như băng đuổi người sống lại gần, hung dữ dọa người, sau lưng lại là một tên yêu tinh bám người không bỏ.

Thịnh Uyên thường xuyên đánh hắn, cũng không thể nói là đánh, chỉ là nhẹ tay khẽ vỗ vào cổ hắn, nhưng tên lẳng lơ này rất thích cậu ấy làm vậy, cứ như thể rất yêu Thịnh Uyên ra tay dạy dỗ mình.

Kỳ lạ lắm phải không.

Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng nếu như người khác đối xử với hắn như thế, hắn sẽ cảm thấy người ta đang khiêu khích mình, muốn cãi nhau với mình, giống như con sư tử lớn đang canh giữ lãnh địa không cho phép một ai bước chân vào trong dù chỉ một bước.

Hắn có chứng bệnh thần kinh nóng nảy nghiêm trọng, ngày nào cũng phải uống thuốc, nhưng bây giờ đã khá hơn rất nhiều.

Người mẫu nam nọ cũng học được chiêu vỗ nhẹ của Thịnh Uyên, học Thịnh Uyên vỗ nhẹ lên cần cổ hắn, kẻ đó cho rằng hắn sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nào ngờ đâu tên lẳng lơ kia vừa nhấc tay đã đè người mẫu nam nọ lên mặt tường, ánh mắt như muốn xé xác.

Người mẫu nam:!!!

Tại sao lại không hề giống như anh ta tưởng tượng?

Sức mạnh to lớn đè tới, người mẫu nam cảm thấy xương cốt của mình cũng sắp tan ra từng mảnh.

Về sau người mẫu nam kia không còn xuất hiện trước mắt hai người họ nữa, tên lẳng lơ đã bóp chết đóa hoa đào bằng chính tính cách thô lỗ của hắn.

Chuyện này không hề nằm ngoài dự tính của hệ thống nhỏ tôi đây, bởi vì nó chỉ là một tình huống bình thường không thể nào bình thường hơn khi xuất hiện trên người hắn.

So với nỗi lo xa mặt cách lòng.

Thì trên người Thịnh Uyên rõ ràng có khí chất người đàn ông cặn bã bỏ tình hơn hẳn, nhưng Thịnh Uyên sẽ không bao giờ làm vậy, bởi vì cậu ấy có điểm giới hạn, và cậu ấy còn là... một kẻ yêu đương não tàn.

Cho đến tận ngày hôm nay, Thịnh Uyên vẫn luôn cảm thấy Dụ Tả Kim là một cậu thiếu niên trong sáng ngây thơ, có tấm lòng lương thiện, lớp fillter dày hơn cả tường thành.

Quả nhiên đã bị tình yêu che kín đôi mắt, không thể nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt.

Mà ở trước mặt Thịnh Uyên kẻ lẳng lơ kia cũng luôn bày tỏ thái độ khác hẳn, ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, nhưng thật ra cả tâm cả thân đều tính toán không ngừng.

Hai người họ kết hôn là do hắn cố ý tỏ vẻ đáng thương đòi được.

Bé thống tôi đây vẫn chưa thể quên nỗi khiếp sợ ngày hôm ấy, bởi vì Thịnh Uyên một mực không nói lời đồng ý, hắn đã không nhịn được xoay người đi lau nước mắt.

Mọi người nghe đều cảm thấy hơi buồn cười đúng không, thế mà ký chủ của tôi lại cảm thấy hắn đáng yêu quá.

Nhưng hành động bên ngoài của kẻ này chẳng hề đáng yêu chút nào.

Hắn luôn thừa dịp ký chủ ngủ say, làm ra mấy hành động linh tinh lộn xộn.

Thực ra thì tôi cũng chưa từng thấy, nhưng trong góc khuất của trái tim tôi đã có suy đoán này, cảm thấy kẻ lẳng lơ kia không bao giờ có thể làm ra chuyện tốt. Tôi nhớ rõ lần hai người họ đi du kịch ở nước Tuyết, hệ thống nhỏ tôi đây phấn khởi không thể ngủ được, còn hai người họ lên máy bay ngồi xe mệt mỏi cả ngày, mới đến khách sạn đã nằm lăn xuống ngủ. Tôi xác định hai người họ vừa tắm rửa đã ngủ ngay, chẳng hề làm chuyện gì.

Hai người họ ngủ, tôi rất tỉnh táo, nhưng không hiểu tại sao đến đêm hôm đó tôi bỗng bị che mắt, không biết vì cái gì...

Tôi tưởng rằng cảnh báo che chắn của thời không hỗn độn đã bị hỏng, còn đang định viết thư khiếu nại để bên đó đi sửa chữa lỗi sai. Nhưng chờ khi tôi được thả ra, lại nhìn thấy tên lẳng lơ kia đang lau gì đó sền sệt dính đầy trên mặt ký chủ.

Đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy chứa đựng thỏa mãn và hưng phấn.

Chắc chắn hắn đã làm ra chuyện xấu.

Thừa dịp Thịnh Uyên ngủ say làm những thứ vô cùng kỳ quái, dù sao chẳng có ai đêm hôm khuya khoắt đi lau mặt cho bạn đời của mình.

Mặc dù tôi không biết hắn đã làm ra chuyện cụ thể gì, nhưng bé thống tôi đây đã phán tội thay hắn, kẻ này phải chịu tù chung thân.

Dụ Tả Kim không biết nói dối, lần nào cũng đưa ra lý do què quặt chẳng hợp lý, nhưng ký chủ luôn luôn tin tưởng.

Cho nên đến tận bây giờ ký chủ vẫn chẳng phát hiện ra sự mưu mô xảo quyệt của hắn.

Tôi chỉ có thể nói, Thịnh Uyên này, cậu đừng quá yêu người ta quá thế.

Nhưng có đôi khi tôi lại cảm thấy, Thịnh Uyên yêu hắn cũng không phải không có nguyên nhân.

Dụ Tả Kim là một kẻ vô cùng xấu tính nhưng khi hai người ở cùng nhau, Thịnh Uyên bảo hắn đi về hướng đông hắn sẽ không đi về hướng tây, Thịnh Uyên cần gì hắn cũng phục vụ đầy đủ, tuyệt đối không qua loa, tuyệt đối đáp lại cậu.

Cho dù hơn nửa đêm Thịnh Uyên nói mình đói bụng rồi, hắn cũng có thể lập tức rời gường đứng dậy.

Tôi nhớ có lần hai người họ nấu cơm trong nhà, không cẩn thận đổ nước nóng làm bỏng tay kẻ lẳng lơ đó, hắn bị bỏng phải đi tới bệnh viện, Thịnh Uyên đau lòng không thôi. Thế mà hắn chẳng hề chớp mắt một cái, giống như hắn không đau không ngứa, trừ việc lôi vết thương ra đòi hỏi dỗ dành một hồi thì không hề nhắc đến vết thương đó nữa, chỉ vì không muốn Thịnh Uyên lo lắng.

Nhưng thật ra đây là một kẻ rất thích khóc.

Kỳ lạ lắm đúng không.

Nhưng hắn thật sự rất thích khóc.

Tôi nhớ có một lần Thịnh Uyên ăn phải đồ không tốt nửa đêm tới bệnh viện, chỉ đơn giản là bị đau bụng thôi, nửa đêm phải ở lại bệnh viện truyền nước một lát mà Dụ Tả Kim cứ khóc một hồi lại một hồi.

Nước mắt lăn trên gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ, hai con mắt sưng đỏ cả lên, vô cùng không hòa hợp. Tựa như một tên to con đang khóc vì chiếc váy của con búp vê Barbie đã bị rách. Thịnh Uyên đau lòng dỗ hắn đừng khóc, nhưng hắn chẳng thể dừng được, ôm Thịnh Uyên sụt sịt mũi, khiến mọi người xung quang đều chê cười.

Lúc ấy tôi mới phát hiện Dụ Tả Kim vô cùng yêu thương ký chủ của tôi.

Hắn yêu cậu ấy thật sự.

Hắn sợ Thịnh Uyên phải chịu khổ sở dù chỉ là một chút.

Đôi khi tôi đã suy ngẫm rằng không biết có phải kiếp trước Thịnh Uyên đã cứu mạng của hắn không.

Bình thường lúc ở cùng nhau, ký chủ tôi hay gọi cái tên thuở nhỏ của hắn, bé cưng à.

Cái tên đó chẳng hề hợp với hắn nhưng có đôi khi cậu ấy gọi hắn như thế lại rất phù hợp.

Hắn cũng rất thích được cậu ấy gọi như vậy, nhưng người khác gọi thì không được.

Hắn vô cùng yêu thương và trân trọng Thịnh Uyên, cũng sợ người khác sẽ cướp mất cậu ấy, đương nhiên vại dấm nhà hắn rất lớn, bây giờ đã bắt đầu học được cách nói mỉa.

Năm hai đại học, Thịnh Uyên tham gia một cuộc thi Toán học.

Tất cả các trường đại học trên cả nước đều đưa sinh viên ưu tú đến tham gia, đội ngũ sinh viên Thanh Bắc đương nhiên cũng có mặt Thịnh Uyên. Thịnh Uyên đi đâu cũng nằm trong top đứng đầu, thứ gì cậu muốn làm cậu cũng có thể làm được. Trường đại học tham gia cuộc thi toán học lần này đương nhiên phải có sự góp mặt của Thanh Mãn luôn tranh giành thứ hạng sừng sững bên cạnh Thanh Bắc.

Nơi đó có một sinh viên trình độ ngang ngửa với Thịnh Uyên, tên thì tôi không nhớ lắm, thời gian đã quá lâu rồi. À! Đúng rồi, tên là Tần Gia Thụ.

Đây là một cậu trai dáng dấp cao ráo đẹp trai ngời ngời, nhưng lại là một kẻ trước mặt sau lưng có hai khuôn mặt. Tuy vậy cậu ta rất nổi tiếng, nghe nói là hot boy của đại học Thanh Mãn, mà vừa hay ký chủ của tôi cũng là hot boy của Thanh Bắc.

Lần ấy Dụ Tả Kim bay từ nước ngoài trở về để cổ vũ.

Dưới sân khấu tiếng hoan hô đầy trời, nhưng có một nơi cực kỳ khác biệt khiến cho cả Thịnh Uyên cũng phải ghé mắt nhìn xem.

Bên dưới đó có một cậu sinh viên bề ngoài ngoan ngoãn, nói năng lắp bắp chẳng hề có sức tấn công gì, vì sợ ở giữa đám đông bạn trai không nghe thấy tiếng cổ vũ của mình, cậu ấy đã dùng chiếc loa lớn của cụ ông chuyên bán đồng nát gào lên.

"Tần... Tần Gia Thụ! Cố lên! Cố lên!"

Cậu ấy cầm loa lớn, khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng giống như một con thú nhỏ nhưng không chịu lùi bước về sau. Xem ra đây chẳng phải lần đầu cậu ấy làm chuyện đó, tựa như mất mặt là chuyện đã quen. Mà không thể không khen, cậu ấy dám làm ra hành động như vậy trước mắt mọi người thì trên thân cũng có chút dũng cảm.

Tất cả ánh mắt trong hội trường đều chú ý về phía cậu ấy, Thịnh Uyên cũng quay đầu nhìn vài lần.

Thịnh Uyên quay đầu nhìn không phải vì náo nhiệt mà bởi vì tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của một hệ thống khác trên người cậu trai lắp bắp kia.

Một thoáng khi Thịnh Uyên và bé lắp bắp mắt đối mắt, hai bên cùng sửng sốt.

Sóng não của tôi nhận được tín hiệu quấy nhiễu.

Một hệ thống khác dùng vốn tiếng Anh què quặt của mình gửi lời chào hỏi tới tôi.

[Thiên Miêu Tinh Linh: My name is Sky Cat!]

[Thật Nỗ Lực: Nói tiếng Thống đi.]

[Thiên Miêu Tinh Linh: Tôi tên là Thiên Miêu Tinh Linh.]

[Thật Nỗ Lực bày ra dáng vẻ ngầu lòi đọc tên gọi của mình: Tôi là Thật Nỗ Lực.]

Nhưng mà sự sùng bái trong dự đoán của tôi không hề xuất hiện.

Chỉ thấy Thiên Miêu Tinh Linh há miệng ra.

[Thiên Miêu Tinh Linh: À.]

Thật Nỗ Lực:!

Tại sao thống này lại không bày tỏ thái độ gì?

Tôi là hệ thống nổi tiếng trong giới, giả ngầu đến độ đó mà không nhận lại được gì, khó chịu hơn cả việc đang ăn cơm dở thì có việc vội.

[Thật Nỗ Lực: Tôi là Thật Nỗ Lực đấy, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?]

[Thiên Miêu Tinh Linh: Ồ, tôi có tiếng Tiếng Anh, cậu có không?]

Thật Nỗ Lực:...

Bé lắp bắp ngoan ngoãn kia lại có một hệ thống chó.

Quả nhiên hệ thống chó và ký chủ chó mỗi người lấp một hố, không thể nào đụng chạm tới nhau.

Bởi vì trên người bé lắp bắp cũng có hệ thống, Thịnh Uyên nhìn cậu ấy thêm vài lần.

Bé lắp bắp cũng lễ phép cười cười với cậu.

Ôi! Người sao đáng yêu thế hả! Tôi cũng muốn có một ký chủ ngoan ngoãn như vậy!

Nhưng mà chuyện lần ấy đã phá vỡ hàng phòng thủ của tên lẳng lơ nhà này.

Trong lòng hắn không thoải mái, có lẽ lòng đang thầm tự dứt cánh hoa hỏi xem Thịnh Uyên có còn yêu hắn nữa hay không.

Sau khi thi xong về nhà, tên lẳng lơ bắt đầu nói mỉa.

Mà cách ăn nói của hắn rất hài hước.

Thịnh Uyên ngồi trên ghế sofa: "Tối nay muốn ăn gì nào?"

Dụ Tả Kim ngồi bên không thèm nhìn cậu, miệng lại nói: "Gì... gì cũng được."

Ban đầu Thịnh Uyên không hiểu ý, cho đến khi hắn càng lắp bắp càng nhiều, càng lúc càng ra sức.

Thịnh Uyên bóp mỏ hắn, híp mắt: "Đang làm gì đấy?"

Trong mắt tên lẳng lơ chứa đầy cơn giận dữ ngập trời.

Không phải em thích tên lắp bắp kia hả?

Em thích dáng vẻ nào anh cũng có.

Hắn lắp bắp suốt một tuần lễ, Thịnh Uyên đổi đủ cách dỗ dành người ta, trong đó có cả những cái giá vô cùng xấu hổ.

Cách gây sự của Dụ Tả Kim khó hiểu lại ngây thơ, nhưng tất cả đều vì muốn Thịnh Uyên yêu hắn, càng yêu hắn hơn nữa. Hắn không muốn cho cậu nhìn người khác thêm một cái, rất ngang ngược đúng không? Tôi cũng cảm thấy thế nhưng Thịnh Uyên luôn lý trí như vậy lại rất dung túng hắn.

Cậu ấy biết Dụ Tả Kim khuyết tật bẩm sinh, trái tim nhạyc ảm, cho nên Thịnh Uyên luôn đối xử có chừng mực với tất cả mọi người, hi vọng có thể khiến tâm lý của hắn dễ chịu một chút.

Đương nhiên cũng có lúc hai người họ cãi nhau.

Lần đó họ cãi nhau về bệnh tình của Dụ Tả Kim, bé hệ thống tôi đây như đứa trẻ đáng thương khuyên bảo trái phải chỉ lo bố mẹ ly hôn mất.

Dụ Tả Kim ba hôm hai ngày chạy về nước, không chịu phối hợp điều trị, hai người họ cãi vã vì chuyện đó, cãi nhau một trận cực kỳ dữ dội.

Thịnh Uyên lo lắng cho tình hình bệnh tật của hắn.

Dụ Tả Kim thì nhớ Thịnh Uyên, nhớ đến phát điên.

[Thật Nỗ Lực: Đừng cãi nhau nữa mà, cậu nhường nhịn cậu ta một chút đi.]

[Thật Nỗ Lực: Cậu ta đang bị bệnh, cậu so đo với cậu ta làm gì!]

[Thật Nỗ Lực: Nhanh làm lành đi nào, không thì cậu ta lại nổi điên đấy.]

Nhưng Thịnh Uyên có nguyên tắc, không chịu nuông chiều hắn.

Dụ Tả Kim không khống chế được cảm xúc, thu dọn đồ đạc bỏ về nhà mẹ đẻ.

Sau khi tỉnh táo lại, Thịnh Uyên vội chạy ra nước ngoài tìm hắn.

Nhưng khi mẹ của Dụ Tả Kim – Đường Tĩnh mở cửa, cô lại nói Dụ Tả Kim chưa từng trở về nhà.

Thịnh Uyên:?

Tôi:?

Vậy hắn đã đi đâu?

Kết quả nhà mẹ đẻ của hắn là nhà của Thịnh Uyên...

Bỏ đi xa quá.

Chiều hôm đó Dụ Tả Kim bỏ về nhà ngoại, chỉ có mẹ Phùng Quyên đang ở nhà, trông thấy con về, cô quyết định hầm sườn cho hắn ăn.

Tối đến, chú Thịnh Thành Công đóng cửa tiệm mì, vừa đi vào nhà đã nghe thấy vợ bảo con trai về rồi.

Hai mắt chú Thịnh Thành Công trợn to.

Ôi đứa con trai cả tuấn tú lễ phép, học hành giỏi giang, con người chính trực của chú đã về.

Chú dang rộng cánh tay đi vào phòng khách, chuẩn bị tặng con một cái ôm thật chặt, nào ngờ mới vừa vào đã trông thấy Dụ Tả Kim đang gặm xương sườn.

Thịnh Thành Công:...

Sao lại thằng oắt này.

Cánh tay chú buông thẳng xuống.

Lãng phí tình cảm của chú.

Thịnh Thành Công đi tới ghế sofa: "Ngồi lui sang kia."

Thằng nhóc to con này ngồi chiếm hết cả cái ghế rồi.

Chú Thịnh cầm khăn giấy lau tay, chuẩn bị ăn xương sườn, nào ngờ Phùng Quyên đi ra lại bảo: "Sườn cho Tiểu Dụ, sao anh lại ăn?"

Thịnh Thành Công lập tức bùng nổ, cái gì thế này! Em nói thế là sao! Lấy một đứa con dâu vào nhà, đến cơm em cũng không cho anh ăn nữa hả!

"Một nồi lớn thế này nó ăn sao hết nổi!"

Chú vừa dứt lời đã đối mắt với đôi mắt đen của Dụ Tả Kim.

Thịnh Thành Công:...

Hình như cái thùng cơm này ăn hết được đấy.

Cuối cùng hai bố con ngồi trên ghế sofa, Dụ Tả Kim yên lặng đưa cho chú một miếng.

Thịnh Thành Công cười to: "Thằng nhóc này, không uổng công bố thương con."

Xem như con còn chút lương tâm.

Dụ Tả Kim liếc nhìn bố, sau đó ôm nồi xương kéo về phía mình.

Con chỉ cho bố nếm một miếng thử vị thôi đấy.

Thịnh Thành Công:...

Miếng xương sườn trong tay chú là thứ lương tâm còn sót lại cuối cùng của Dụ Tả Kim.

Dụ Tả Kim thấy gương mặt Thịnh Thành Công không còn nụ cười.

"Con về bố không vui."

Lại là chiêu giả đáng thương làm chú áy náy, lần này chú sẽ không để mắc mưu thằng oắt này nữa đâu.

"Đúng đấy, biết vậy thì biến nhanh lên."

Dụ Tả Kim nhìn chú chằm chằm, cuối cùng cướp miếng xương sườn chú đang cầm về.

Vậy bố đừng ăn nữa.

Thịnh Thành Công:...

Đây rốt cuộc là nhà ai hả!

Dụ Tả Kim im lặng gặm xương, Thịnh Thành Công câu được câu không trò chuyện với hắn.

"Sao đột nhiên lại về, công việc ở nước ngoài nhàn rỗi rồi sao?"

Dụ Tả Kim gật đầu, thật ra thì hắn rất bận nhưng cho dù bận đến đâu hắn cũng sẽ bớt thời gian trở về.

Hai bố con ngồi ở phòng khách nói chuyện, về sau Dụ Tả Kim tố cáo Thịnh Uyên với bố.

Nên khi lúc bé hệ thống tôi đây trở về nhà ký chủ tìm hắn, ký chủ đã bị bố ruột dạy dỗ một hồi, chú Thịnh nói thời gian là vàng là bạc, đừng gây chuyện cãi vã làm gì.

Bố ruột nói một thôi một hồi, chờ khi quay người thì hai thằng con trai đã sớm thu dọn đồ đạc, hòa thuận về nhà, không còn bóng dáng.

Thịnh Thành Công kinh hãi: "Chúng nó đi từ khi nào, anh còn chưa nói hết mà!"

Phùng Quyên đang ngắm nghía chiếc túi xách hàng hiệu Dụ Tả Kim mang từ nước ngoài về, định bụng mai mang ra khoe khoang với nhóm chị em.

"Đi từ một tiếng trước rồi."

"Chúng nó coi anh là cái gì thế hả!"

Phùng Quyên đeo túi xách đến trước gương: "Không khí đó."

Thịnh Thành Công:...

Người bố ruột chú đây không còn chút tôn nghiêm nào cả!

Buổi chiều, Thịnh Thành Công nhận được tin nhắn Dụ Tả Kim gửi tới.

[Kiếp sau con nhất định sẽ là con gái.]

Nửa đêm đó, chú Thịnh bật dậy từ trên giường: Thằng oắt kia, nó bị bệnh đúng không!

Lúc nào Dụ Tả Kim cũng mang đến cho tôi một cảm giác.

Đó là cảm giác chỉ cần có hai người ở bên thì họ sẽ trở thành những người hạnh phúc nhất thế gian.

Ví dụ như hiện tại.

Hai người họ chuẩn bị tổ chức hôn lễ.

Thịnh Uyên thay đổi trang phục xong, cài một bông hồng đỏ lên trước ngực.

Tôi đưa ra lời bình quý giá.

[Hệ thống: Rất đẹp trai.]

Thịnh Uyên chỉnh sửa ngay ngắn áo quần: "Vẫn luôn như vậy."

Mặt dày vô sỉ đến độ đó.

Ký chủ của tôi ngồi bên ngoài phòng thay đồ căng thẳng hít sâu, đây là một sự kiện trong đời tôi cảm nhận được sự cẩn thận từng li từng tí của cậu ấy.

Hôm nay người tới tham gia hôn lễ rất đông, bạn bè thời cấp ba cũng tới, Thịnh Uyên còn mời thầy chủ nhiệm Đầu Sắt tới làm chủ hôn, giáo viên trong trường ngoại trừ Bánh mì nhỏ còn có cả thầy Lý dạy Vật Lý lớp 10.

Nghe nói đó là người thầy có ơn với Dụ Tả Kim.

Hai người họ tổ chức hôn lễ ngoài trời, trong một vườn hoa tráng lệ tinh xảo.

Trước đó họ không được gặp mặt đối phương, vừa nhìn thấy nhau khóe miệng đã nở nụ cười.

Dụ Tả Kim nắm chặt tay Thịnh Uyên nói lời thề, mỗi chữ mỗi câu đều sợ tiếng nói khàn khàn của mình làm sai ngữ điệu. Trước buổi lễ hắn đã nhẩm đi nhẩm lại lời này vô số lần, hắn muốn cất tiếng thề như những người bình thường khác. Cuộc đời hắn vẫn luôn cô độc một mình, Thịnh Uyên xuất hiện không khác gì vật báu hắn nhặt được.

Nhưng bởi vì tiếng nói của hắn vẫn thô khàn như vậy nên người dưới sân khấu không hề phát hiện ra tâm trạng của hắn lúc này, dù sao Dụ Tả Kim trước giờ luôn một mực lạnh như băng, nào ai hay nước mắt hắn đã rơi xuống.

Cái kẻ lạnh như băng này vốn là một cậu trai thích khóc.

Tôi ở trong đầu Thịnh Uyên suy nghĩ một hồi.

Thôi bỏ đi, khóc thì cứ khóc, ai bảo đây là một kẻ si tình.

Nhưng tôi vẫn muốn nói với hắn một câu.

Xin cậu hãy mang đến hạnh phúc cho Thịnh Uyên nhé.

Hai người họ nói lời thề, ôm hôn nhau trong sự chứng kiến của đám đông, chính thức trở thành chồng chồng trong muôn vàn lời chúc phúc.

Bởi vì Thịnh Uyên xuất hiện nên Dụ Tả Kim đã không còn khiếm khuyết, Dụ Tả Kim quyết tâm thay đổi mình vì cậu, biết khống chế cảm xúc, biết nín nhịn cơn giận, biết cố gắng học hành, thậm chí học được cách cúi đầu.

Hắn đứng ở con ngõ cụt không tìm thấy đường đi, đột nhiên lại có người dẫn hắn về đường ngay lối thẳng.

Dù thế giới này có ngày hủy diệt, em cũng sẽ không bỏ anh, đi đến tận cuối cùng.

Những cảm xúc trên là thứ tôi cảm nhận được từ ký chủ.

Rất kỳ diệu phải không.

Nhưng không thể không thừa nhận.

Tình yêu có thể khiến vách núi hóa đất bằng.

Lời tác giả: Kết thúc (cúi đầu!)

- -

Lời editor: Đây là bộ dài thứ 10 tớ edit, khoảng thời gian tới tớ sẽ nghỉ hưu, có thể sẽ quay lại, có thể sẽ không quay lại nữa. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Xoài, chúc con đường các bạn đi ở tương lai sẽ luôn may mắn thuận lợi, tìm được người si tình yêu mình nắm tay nhau đến tận cuối cuộc đời. Yêu các bạn <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang