Đứng từ vị trí cách xa trăm mét đã trông thấy được cây long não cực kỳ nổi bật trong đông đảo cây cối mùa thu.
Nó là gốc cây cao nhất trong số các cây cối ở khu rừng phía đông và cũng là gốc cây đặc biệt nhất.
Dụ Tả Kim cảm thấy cây long não này đặc biệt không phải vì bản thân nó đặc biệt.
Cây ở trong mắt hắn chính là cây, không có cây nào khác cây nào.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ bởi vì Thịnh Uyên đang ngồi trên cây long não đó.
Thịnh Uyên ngồi trên cành cây to lớn mọc ngang của cây long não, trong tay cầm cuốn sổ ghi chép và một tập đề.
Cậu ngửa đầu chán nản buồn bực nhìn lên cành lá tươi tốt bên trên.
Cây long não khác với những loại cây khác, nó không rụng lá vào tháng tám tháng chín mùa thu mà đến tận khi mùa xuân năm sau tiến đến, cành lá của nó mới chậm rãi bong tróc ra.
Mùa thu của nó ở giữa mùa xuân.
Dụ Tả Kim đứng im tại chỗ nhìn ngắm.
Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua cành lá xếp chồng lên người thiếu niên, làn gió phất phơ mái tóc đen của cậu, dường như tất cả mọi thứ đều vừa đúng lúc dừng lại trên người cậu.
Lá rụng rơi ngay trước mặt Thịnh Uyên, cậu nhặt một chiếc lên quan sát đường vân trên lá, sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, cậu quay đầu, trông thấy Dụ Tả Kim đang đứng phía đằng xa.
Đã đến rồi tại sao không lại gần.
Thịnh Uyên nâng cánh tay vẫy gọi.
"Bên này!"
Dụ Tả Kim nhấc đôi chân dài đi đến dưới tàng cây.
Bình thường Dụ Tả Kim vốn cao hơn Thịnh Uyên nửa cái đầu nhưng hiện giờ Thịnh Uyên đang ngồi trên cành cây nên hai người họ phải chênh lệch nhau tầm một thước (~0,4m). Thịnh Uyên vỗ vỗ cành.
"Có cần tôi kéo cậu lên không?"
Nét mặt Dụ Tả Kim không hề thay đổi, hắn giơ tay đặt sách giáo khoa lên phía trên sau đó duỗi hai cánh tay ra, đến lấy đà cũng không cần, chỉ dùng lực cánh tay đã có thể trèo lên cành cây ngồi xuống.
Cho dù hai người đang ngồi trên cành cây nhưng cành cây vẫn chẳng hề trĩu nặng, cả cây long não cũng không hề lay động, rắn chắc hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Thịnh Uyên nhìn chăm chăm giá trị bất lương trên đỉnh đầu của hắn, đúng thật, chỉ cầm cuốn sách Ngữ Văn thôi mà giá trị bất lương của hắn đã giảm xuống 20 điểm.
"Dụ Tả Kim".
Dụ Tả Kim nâng mắt.
"Sau này ngày nào cậu cũng đến đây nhé, tôi sẽ đợi cậu ở dưới gốc cây này".
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu, không nói chuyện.
Thịnh Uyên đã sớm quen với thói im lặng ít nói của đối phương.
Cậu trải đề thi Ngữ Văn mang đến ra trước mặt hắn: "Cậu dùng sổ kê giấy làm đề thi Ngữ Văn này trước đi".
Nói xong cậu lại nhấc quyển sách giáo khoa đang đặt trên cành.
"Tôi tìm cho cậu một vài phần thơ cần học thuộc".
Sách Ngữ Văn mở ra, nét chữ xinh đẹp hiện vào trong mắt.
"Chữ rất đẹp".
Bàn tay cầm bút của Dụ Tả Kim tạm dừng, chữ trong cuốn sách Ngữ Văn rất đẹp nhưng sắc mặt hắn lại không dễ nhìn.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm quyển sách Ngữ Văn kia.
Thịnh Uyên đã trông thấy cái tên viết trên trang đầu.
"Mượn của Trịnh Tử Lộ hả? Tôi không ngờ quan hệ của hai cậu lại tốt như thế đấy".
"Chữ của cậu ấy rất đẹp, cậu có thể học hỏi cậu ấy thêm".
"Học hỏi cả kiến thức cũng được, cậu ấy đi học rất nghiêm túc".
Từng câu từng câu khen ngợi tuôn ra ngoài, Thịnh Uyên lật mở trang kế tiếp, cuốn sách Ngữ Văn trong tay thoáng cái đã biến mất không còn thấy đâu.
Dụ Tả Kim thô lỗ cầm sách Ngữ Văn kê dưới bài làm, đen mặt không nói lời nào, vùi đầu viết chữ.
So với hàng chữ trong cuốn sách Ngữ Văn kia thì chữ của hắn không khác gì chó gặm.
Nhưng không biết tâm tư so sánh ganh đua từ nơi nào xuất hiện, hắn viết chữ hết sức chậm rãi, viết từng nét từng nét, cố chấp đòi viết thật đẹp.
Sống lưng của hắn cong cong, bờ vai rộng lớn khỏe mạnh vô cùng thu hút người khác.
Bờ vai rộng nối liền cánh tay rắn chắc, trên người mặc đồng phục học sinh mang tới một cảm giác mạnh mẽ khó nói nên lời.
Hiện giờ hắn đang ngoan ngoãn cúi đầu làm bài, gương mặt vô cùng nghiêm túc, giống như con chó săn bị xích sắt buộc vào bên cột.
Rõ ràng không biểu hiện ra bất cứ công kích gì nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hắn sẽ giãy thoát tấn công mình bất cứ lúc nào.
Chó hoang.
Dù có trói thế nào cũng không thể khống chế được.
Dụ Tả Kim làm bài, Thịnh Uyên móc cuốn từ vựng to bằng bàn tay trong túi mình ra.
Cuốn từ vựng mới lật được ba trang, Dụ Tả Kim đã đưa bài tới trước mặt cậu.
"Viết xong nhanh thế à?" Thịnh Uyên ngạc nhiên.
Cậu lấy bài làm của hắn tới, móc bút đỏ trong túi ra bắt đầu phán quyết.
Dụ Tả Kim lật mấy trang sách giáo khoa, mặt thối nhìn chữ viết trên đó.
Thịnh Uyên xem xét bài làm, không có chút ý định khen tặng chữ viết của hắn.
Dụ Tả Kim đợi trái đợi phải, đợi đến nóng nảy nhưng vẫn không làm ra hành động hay nói câu nào, ngồi im trước mặt Thịnh Uyên như cũ.
Thịnh Uyên nhìn tờ đề Ngữ Văn max 150 điểm nhưng Dụ Tả Kim chỉ làm đến 75 điểm.
Trách không được sao lại làm nhanh như thế.
Gần như bỏ không bài sao có thể không nhanh!
Điểm phần văn viết bị mất vô cùng nghiêm trọng, bài viết linh tinh lạc hẳn đề, không hề có một đoạn thành ngữ.
"Chúng ta luyện viết văn trước, điểm số phần văn viết chiếm số điểm không nhỏ trong bài thi. Cách viết văn của cậu quá mộc mạc, cậu nên chọn thêm vài thành ngữ cùng danh ngôn của người nổi tiếng thích hợp với đề bài".
Nói xong cậu cúi đầu viết mấy câu điền vào ô trống để hoàn thành ngữ, phương pháp viết ra thế này sẽ có hiệu quả ghi nhớ tốt hơn.
Năm.... Bốn....
Bạng.... Tùy....
Thương Hải........
.........
(傍花随柳 – Bạng hoa tùy liễu – thành ngữ xuất phát từ câu thơ傍花隨柳過前川 - Bên hoa đi theo hàng liễu đến dòng sông trước mặt trong Xuân nhật ngẫu thành – tác giả Trình Hạo)
Thịnh Uyên đưa bút cho hắn, "Cậu điền từ trước đi, tôi tìm cho cậu một vài bài văn mẫu".
Dụ Tả Kim nhận bút, ánh mắt nhìn lên chữ viết không được khen tặng trên bài thi Ngữ Văn.
Lần cúi đầu này, hắn hạ bút chậm rãi hơn nghiêm túc hơn trước đó.
Bàn tay hắn to lớn, chiếc bút nắm trong tay tựa như đã bị gãy một khúc.
Đôi mắt đen chòng chọc nhìn lên mặt giấy, mỗi bút viết một nét, mỗi nét là một gạch, viết một chữ mất cả nửa ngày.
Thịnh Uyên đang tìm văn mẫu liếc mắt nhìn qua.
Năm ( Tám) Bốn ( Mươi) (*Câu thành ngữ gốc là五湖四海 –Năm sông bốn biển, ổng điền thành năm nhân tám bằng bốn mươi)
"Dụ Tả Kim".
Bàn tay cầm bút của Dụ Tả Kim dừng lại, hắn ngẩng đầu, con ngươi màu đen chăm chú nhìn vào đôi môi của Thịnh Uyên, mong đợi lóe lên trong đáy mắt.
Trên giấy là những chữ viết hắn đã cố gắng viết ra.
Gió mát thổi đến, cành lá xào xạc, trang giấy của cuốn sổ tung bay theo gió.
Trong sắc màu xanh biếc của cây long não, Thịnh Uyên mở miệng.
"Đừng ép tôi vả cậu".
Dụ Tả Kim:...
Hai người họ ở dưới tàng cây long não học suốt một giờ, lúc giờ nghỉ trưa chỉ còn lại nửa tiếng, Thịnh Uyên thu dọn đồ đạc, Dụ Tả Kim đứng chờ dưới tàng cây chưa chịu đi.
Thịnh Uyên: "Cậu về trước đi, anh có hẹn với người khác, không về ký túc nữa".
Dụ Tả Kim đứng im ở nơi đó không nhúc nhích.
Thịnh Uyên nhảy xuống khỏi cành cây: "Sao vậy? Tò mò?"
Nhìn Dụ Tả Kim cũng biết hắn sẽ không tham gia bất cứ hoạt động nào của lớp. Ngày lễ kỷ niệm trường hôm đó chắc hẳn hắn cũng chỉ làm khán giả ở dưới sân khấu, thế thì hiện giờ cậu phải nhân cơ hội kéo phiếu đi thôi.
"Thứ sáu tuần sau anh phải lên sân khấu diễn nhạc kịch, hôm nay sẽ đi thuê quần áo và đạo cụ với bạn cùng lớp. Đến ngày lễ hôm đó đừng quên tới xem anh diễn đấy nha".
Thịnh Uyên vỗ vai hắn một cái rồi rời đi.
Dụ Tả Kim cảm nhận được sức mạnh đập xuống vai mình rời đi, hắn tiến lên theo sát sau lưng đối phương, cứ như vậy đi về phía trước, chỉ giữ khoảng cách một bước chân với người ta.
Giống như mùi hương của cây long não nọ, quanh quẩn bên người cậu ấy không muốn rời.
*
Không biết gần đây giáo viên Ngữ Văn có vấn đề gì mà liên tiếp xin nghỉ dạy ba hôm, tiết đầu tiên buổi chiều đổi thành tiết tự học. Cán sự văn nghệ Lâm Hiểu Viên quyết định sắp xếp công việc đi thuê trang phục diễn ra sớm hơn, đi càng sớm thì họ có thể có thêm càng nhiều chọn lựa về quần áo và trang sức.
Thịnh Uyên rời khỏi rừng cây nhỏ liền đi tới cổng trường trung học phổ thông số một tụ họp với mọi người.
Tổng cộng có 10 bạn học cùng đi, mà bởi vì đồ vật cần mang về khá nhiều nên nhóm họ bao gồm 6 bạn học sinh nam và 4 bạn học sinh nữ.
Hạ Chi Kỳ, Đầu Đinh, bé mập... đều ở trong đội ngũ.
Bởi vì họ không muốn lên lớp nên tranh giành tới làm việc.
Kim An Châu vai không thể gánh, tay chẳng thể xách đành khóc lóc bỏ qua hoạt động tới studio thuê trang phục này.
Lâm Hiểu Viên đếm số người, thấy ai nấy đều tới đông đủ mới bắt đầu mang kinh phí của lớp ra.
"Nguồn kinh phí của lớp chúng ta hạn hẹp cho nên muốn thuê đồ gì cũng phải biết trả giá".
"Nếu trả giá không được thì sao?"
"Vậy thì hãy nói chúng mình là trẻ mồ côi để người ta thương hại".
"..."
Bước ra ngoài đời, thân phận của bản thân do chính mình ban tặng.
Tiếng chuông vào lớp tiết đầu tiên buổi chiều vang vọng, học sinh lớp 10 lục tục trở về lớp.
Tiết mục buổi chiều là tiết Ngữ Văn, giáo viên lên lớp chắc hẳn sẽ bắt đầu ru ngủ.
Học sinh ngồi ở bàn đầu trưa nay ra ngoài chơi không ngủ trưa, lòng còn đang tính toán cố gắng chống đỡ 10 phút đầu giờ giữ lại mặt mũi cho giáo viên nhưng trong đầu đã sẵn sàng đủ loại tư thế ngủ.
Cửa phòng học bị kéo ra, một dáng người cao lớn cầm sách giáo khoa đi vào. Lớp trưởng đang định đứng lên hô "Nghiêm", trông thấy người đi tới hai chân liền mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.
Lớp 10 vốn còn đang nói chuyện ầm ĩ giống như bị bóp cổ, trở nên lặng ngắt như tờ.
Chỉ thấy Dụ Tả Kim cầm một cuốn sách Ngữ Văn mới tinh đi vào trong lớp học.
Đôi mắt hắn đen như mực, hai tai đeo bộ phận máy bên ngoài của ốc tai điện tử, phần giác hút vòng qua sau tai làm nổi bật chiếc băng dán cá nhân màu hồng. Sắc mặt hắn lạnh lùng, nốt ruồi đen trước mắt càng góp phần khiến hắn trở nên u ám.
Người cao chân dài, đứng đâu cũng trở thành tâm điểm của ánh nhìn.
Đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng hệ số nguy hiểm cực cao, chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Dụ Tả Kim xuất hiện, các bạn học lớp 10 đều nơm nớp lo sợ.
Dụ Tả Kim sẽ không vô duyên vô cớ lên lớp.
Trừ khi trong lớp có người nào đó đã chọc tới hắn.
Ực ----
Lớp trưởng nuốt xuống một ngụm nước bọt, ai ai cũng biết Dụ Tả Kim không dễ trêu vào. Là một người lớp trưởng cậu ta phải có trách nhiệm với lớp. Nếu như hôm nay Dụ Tả Kim thật sự phát sinh xung đột với các bạn học thì cậu ta chắc chắn sẽ bước lên ngăn cản đầu tiên, cho dù có bị ăn đấm đi chăng nữa.
Càng ngẫm đột nhiên lại càng cảm thấy mình cũng hơi hơi đẹp trai.
Ôi chao, sự quyến rũ đáng chết đó.
Nhưng khi trông thấy được cánh tay Dụ Tả Kim, lớp trưởng lại yên lặng rụt người trở về.
Chắc cậu ta chỉ chịu đựng một cú đấm là cùng.
Lớp trưởng nhanh chóng nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ chưa mở.
Như thế có thể tránh được tình huống Dụ Tả Kim ném người ra bên ngoài.
Trong bài đăng trên diễn đàn đồn đại về Dụ Tả Kim viết rất rõ, tuy rằng tam sao đã ra đến mười bảy plus bản nhưng bản nào cũng có phân đoạn hắn ném bạn học từ trên tầng cao xuống.
Tất cả bạn học len lén quan sát, không ai dám nhìn thẳng vào Dụ Tả Kim.
Ngay khi học sinh lớp 10 nín thở tập trung tinh thần, Dụ Tả Kim mở miệng.
Giọng nói khàn khàn, âm điệu thấp hơn người thường đến tám độ.
"Vị trí."
Lớp trưởng sững sờ.
"Vị... Vị trí?"
Chỗ ngồi trong lớp mỗi tuần lại điều chỉnh một lần, Dụ Tả Kim lâu ngày không tới lớp nên hoàn toàn không biết vị trí của mình ở đâu.
Đương nhiên người khác cũng không biết.
Lớp trưởng vội vàng đứng dậy, run rẩy tìm vị trí cho hắn: "Vị trí của bạn học Dụ ở chỗ nào vậy?!"
"Vị trí của anh Dụ nhà tao ở đâu?!"
"Chỗ... chỗ này!"
"Không không không, là chỗ này!"
"Anh Dụ ngồi ở đây".
"Anh Dụ ngồi ở kia".
Các bạn học điên cuồng tìm kiếm nhưng bởi vì chỗ ngồi của đám thiếu niên bất lương trốn học trong lớp họ quá nhiều nên mãi chưa tìm ra.
Họ luống cuống tay chân sợ đối phương chờ đến độ không kiên nhẫn được nữa sẽ ngẫu nhiên lựa chọn một người may mắn cắt cổ lấy máu.
Dụ Tả Kim chỉ đứng ở nơi đó thôi đã khiến họ sợ muốn chết.
Trải qua hai phút thời gian dài dằng dặc tìm kiếm, Dụ Tả Kim đã tìm được vị trí của mình ở bàn đầu tiên dãy thứ 3.
Đối mặt với bục giảng.
Lúc đổi chỗ ngồi học sinh nào cũng có lòng riêng, không ai muốn ở gần giáo viên quá. Đám học sinh cá biệt hầu như không bao giờ chịu lên lớp nên mọi người ngầm hiểu lẫn nhau để lại cho họ những mảnh đất quý giá này.
Nhưng lúc này nhìn vị trí ngồi của Dụ Tả Kim.
Các bạn học:...
Mẹ nó, đến cùng là đứa nào đã đùn đẩy vị trí này cho hắn vậy.
- -
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Lên lớp học chút kiến thức, chờ được khen.
Trịnh Vũ Tiêm: Tôi học hành mệt chết thế này, được khen là phải!
- -
Xoài: Chương này đoạn đầu tác giả để bạn Dụ học lớp số10 xong xuống dưới lại thành lớp số 7. Tôi tạm chuyển hết thành lớp số 10 cho trùng với chương trước đó. Có gì sẽ sửa lại sau.