[Mẹ nó, Trịnh Tử Lộ, đêm nay đi ngủ tốt nhất cậu nên mắt nhắm mắt mở thay phiên canh gác đi.]
[Tớ cũng muốn ăn! Đưa bánh cho cho tớ!]
[Có phải Trịnh Tử Lộ đã nắm được nhược điểm gì đó của Thịnh Uyên rồi không?]
[Nhược điểm không thấy đâu nhưng bánh kếp có một túi].
[Tớ học ở lớp một nè, bình thường tớ không thích đám học sinh cá biệt đâu nhưng khi Thịnh Uyên xuất hiện ở cửa lớp một cái trái tim tớ đã rung động mạnh mẽ lắm].
[Tại sao không ai gặm CP?]
[Cái gì cũng gặm sẽ hại thân].
[Hai người họ còn đang cá cược đấy].
[Tớ muốn hỏi nếu Thịnh Uyên thua thì sẽ thế nào?]
[Không biết, không hóng được].
[Tôi góp ý với Trịnh Tử Lộ này, nếu Thịnh Uyên thua cậu có thể bắt Thịnh Uyên cởi áo chạy ở trong trường không? Làm thế chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mặt lắm đấy].
[Tôi ở tòa nhà phía Đông mà còn nghe thấy tiếng gõ bàn tính của lầu trên].
[Cậu đang góp ý nên tớ không tiện vạch trần cậu].
Buổi sáng thì tổng cộng hai môn, Thịnh Uyên hoàn thành bài thi ngữ văn, kiểm tra bài lại một lần rồi đứng lên nộp bài trước.
Ích lợi duy nhất của kỳ thi chính là có thể nộp bài sớm, thời gian nghỉ ngơi và rảnh rỗi nhiều hơn học hành bình thường.
Người khác cầm cặp sách đi ra khỏi phòng thi, Thịnh Uyên thì xách theo hũ nước tương trống rỗng của mình.
Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn 11:01.
Buổi sáng ăn quá nhiều bánh nên bây giờ vẫn chưa đói.
Cậu đi tới khu để xe của trường trung học phổ thông số một, phần lớn chỗ để xe đều là xe của các giáo viên, bên cạnh có bốn hàng xe đạp xếp song song.
Thịnh Uyên vắt cặp trên một bên vai, treo hũ nước tương lên tay lái định bụng mang đồ về cửa hàng, nhiệt độ buổi trưa mùa thu vẫn tăng cao nên đồ ăn dễ sinh ra mùi vị khác. Cậu muốn mang nó về trước khi nó tản mùi ảnh hưởng tới mọi người.
Thịnh Uyên ra khỏi trường học. Vừa đi chưa được xa cậu đã trông thấy một đám thiếu niên bất lương ngồi xổm canh gác ở góc rẽ cạnh bức tường bao quanh trường học.
Tướng mạo hơi quen mắt.
Lúc này có người đã chú ý tới cậu: "Là nó là nó chính là nó!"
"Thằng nhãi đó chính là Thịnh Uyên!"
"Đừng để nó chạy, nhanh đi gọi đại ca!"
Hai tay Thịnh Uyên tựa trên tay lái, nghiêng đầu uể oải nhìn họ, cả người đều đang ở trong trạng thái thả lỏng, không hề có chút căng thẳng nào do bị nhóm người họ nhận ra.
Đèn xanh bật sáng.
Cậu đạp một cái, xe đạp lao ra ngoài.
"Đừng chạy!"
"Đứng lại! Thịnh Uyên!"
"Thịnh Uyên, hôm nay mày xong đời rồi!"
Bảy tám cậu trai đuổi theo đằng sau không chịu bỏ qua. Từ lần Thịnh Uyên trêu đùa họ dạo trước, hai bên đã kết thành thù oán. Đám người trở về trường tìm đại ca Vua Sói của mình. Trước có chuyện người anh em Ngô Địch bị đánh, sau có chuyện đùa cợt đám đàn em dưới tay, thù cũ hận mới đem cả tới tính sổ.
Nằm vùng ở trường trung học phổ thông số một một hồi, vừa ngồi liền ngồi suốt ba hôm, Vua Sói dự định tính sổ với thằng oắt con không biết trời cao đất rộng nhưng ba ngày trôi qua không thể nào ngồi xổm trông chờ thêm được nữa.
Tuy vậy gã cảm thấy không dạy dỗ thằng oắt đó một lần thì cơn tức giận trong lòng không thể tiêu tan.
Bình thường họ đều đợi đến giờ tan tiết tự học buổi tối của trường trung học phổ thông số một nhưng hôm nay họ quyết định thay đổi chiến lược, ban ngày đã mò sang. Quả nhiên họ đã chờ được!
Mẹ nó chứ.
Nhớ mãi không thể quên ắt sẽ có ngày được đáp lại.
Chẳng bao lâu Thịnh Uyên lại dừng xe trên ngã tư đằng trước.
Vương Chí Khí dẫn đầu nhóm đuổi theo thở hổn hển, trông không khác gì một con khỉ to: "Thế nào, sợ rồi, mày tự mình dừng lại định cầu xin tha thứ đúng không?"
Thịnh Uyên: "Không đâu, đèn đỏ sáng".
Vương Chí Khí:...
Vương Chí Khí: "Ban nãy tao chạy đằng sau bảo mày dừng xe, mày không nghe thấy?"
"Nghe thấy".
"Vậy tại sao mày không dừng!"
"Tại anh không có hứng".
"..."
Rất tốt, mày vẫn ngạo mạn như trước.
Thịnh Uyên nhìn dáng vẻ thở hồng hộc như thể sẽ thăng thiên bất cứ lúc nào của cậu ta: "Muốn uống chút nước không?"
"Mày có?"
"Trong cặp có".
"Cho tao một hớp".
"Ba tệ".
"..."
Mẹ kiếp, sao mày không đi cướp luôn đi?
Không bao lâu sau, Vua Sói dẫn theo một đám đàn em chạy tới. Vương Chí Khí tóm tay Thịnh Uyên kéo lại.
"Đại ca, em tóm được nó rồi".
Vua Sói nhuộm một đầu màu xanh đi đến đánh giá. Vóc dáng gã khi đi giày tạm coi thành một mét tám nhưng vẫn thấp hơn Thịnh Uyên một đoạn. Gã tiến lên, vụng trộm kiễng chân: "Mày chính là Thịnh Uyên?"
Thịnh Uyên cũng đang nhìn gã.
Vua Sói: "Sao? Không có gì để nói với tao hả? Tao nói cho mày biết, hiện giờ mày cầu xin tha thứ cũng không..."
Thịnh Uyên: "Tóc cậu hơi phai màu rồi".
Vua Sói: "...Bố mày nhuộm ombre!!!"
Vua Sói vươn tay về phía đàn em đằng sau mình: "Dẫn nó đi!"
Ở đây nhiều người nhiều ánh mắt nếu bị cảnh sát chú ý tới sẽ không hay, đầu tiên phải đưa tới rừng cây nhỏ rồi từ từ sẽ xử lý.
Thịnh Uyên không phản kháng, đạp xe theo họ vào trong rừng cây.
Vua Sói ngửa đầu, dùng lỗ mũi nhìn người: "Mày có thể một mình một ngựa hạ gục người anh em Ngô Địch của tao, xem như có chút bản lĩnh".
Thịnh Uyên dựa xe vào một gốc cây.
"Cũng tạm được".
"Ôi, giả vờ khiêm tốn cơ đấy, nhưng chỗ này không phải sân khấu của mày".
Thịnh Uyên ngước mắt lên: "Cần gì giả vờ, trời sinh tự có".
Vua Sói tiến lên một bước, Vương Chí Khí ở bên cạnh gã nhỏ giọng: "Đại ca, thằng oắt này rất giỏi chọc tức người khác".
Vua Sói đẩy cậu ta ra: "Ai nói tao giận! Cút đi!"
Gã nhìn về phía Thịnh Uyên: "Mày đánh bại Ngô Địch thế nào?"
Thịnh Uyên vuốt cằm: "Vật rơi tự do."
"..."
Cậu nhìn vào hũ tương còn treo trên tay lái, nếu không nhanh đem về rửa sẽ bốc mùi.
"Bao giờ định bắt đầu? Phong cách của cậu có giống với người anh em kia không thế?"
Vua Sói: "Mày đã được lĩnh giáo chiêu thức của Ngô Địch?"
"Cũng gần như vậy, miệng nói solo sau lưng phản bội".
Nói ra thành lời chẳng hề vinh quang.
Vua Sói xấu hổ khó nhịn: "Ai nói chúng tao cùng phong cách?"
Gã nói với đám đàn em đằng sau: "Tất cả chúng mày hãy đứng cách xa khu này 100m, hôm nay tao sẽ dạy cho thằng oắt này biết cách làm người!"
Thật Nỗ Lực nghe lời gã, cái đầu đột ngột ngóc dậy.
[Hệ thống: Chuyện cậu không phải người đã không còn là bí mật nữa rồi à, sao ai cũng biết chuyện thế?]
Thịnh Uyên: "Đức tính tốt đẹp truyền xa vạn dặm".
[Hệ thống:...]
Đám đàn em lùi về sau 100m, duỗi cổ theo dõi tình huống phía hai người.
Vua Sói kiêu ngạo đầy thân: "Một mình tao có thể đánh mày tan tác".
Thịnh Uyên: "Rất mong chờ".
Cậu kéo cặp sách vác sau vai về phía trước người.
"Lấy chút đồ, không ngại chứ?"
"Không ngại, dù sao mày cũng chỉ có một kết cục".
Vua Sói móc tay gấu trong túi ra tròng vào tay.
Thứ gã nổi danh nhất trong giới chính là nắm đấm và cánh tay. Bàn tay không tấc sắt của gã còn có thể đánh người đến nôn mửa ngất xỉu, chứ đừng nói chi đến tay gấu có thể phóng đại lực sát thương của gã gấp mười lần.
Tay gấu được luyện thành từ hợp kim titan, cầm trong tay nặng trịch, một đấm vung ra có thể đủ đánh gãy răng người tới chứ đừng nhắc tới chuyện đấm thẳng vào đầu ai.
[Hệ thống: Ký chủ, cậu hãy cẩn thận. Địa vị và giá trị bất lương trong giới của đối phương cao hơn Ngô Địch rất nhiều].
Thịnh Uyên liếc mắt nhìn qua, không ít, khoảng chừng 200.000, có thể thấy không hề tầm thường.
Đây là người có giá trị bất lương cao nhất trong số những người cậu từng gặp, ngoại trừ Dụ Tả Kim.
Vua Sói: "Mày ra tay trước đi, tránh cho người khác bảo tao bắt nạt mày".
"Được thôi".
Thịnh Uyên kéo cặp sách lên, bàn tay cầm theo đồ vật đi tới trước mặt Vua Sói, ghé vào tai gã nhỏ giọng nói.
"Nhớ kỹ này, anh tên Thịnh Uyên, Thịnh trong Phồn Thịnh, Uyên trong Uyên Bác".
Phía bên kia, nhóm Vương Chí Khí đang ngóng trông từ xa xa.
"Sắp bắt đầu rồi! Sắp bắt đầu rồi!"
"Cho thằng nhãi Thịnh Uyên kia ăn quả ngon này!"
"Ha ha ha ha, thằng oắt này xong đời rồi!"
Ngay lúc họ cho rằng hai bên chuẩn bị lao vào đánh nhau, Vua Sói lại lảo đảo bổ nhào vào lồng ngực Thịnh Uyên.
Mọi người:???
"Tình huống gì đó? Sao lại ôm nhau nữa vậy?"
"Không phải thằng oắt Thịnh Uyên kia đã dùng miệng lưỡi mê hoặc đại ca rồi đấy chứ?"
Ngay khi mọi người không hiểu tại sao, Thịnh Uyên nhẹ nhàng đẩy một cái, Vua Sói giật giật, thân thể ngửa ra sau, đổ ngã xuống mặt đất.
Bịch——
!!!!
"Đại! Ca!!!!"
Vương Chí Khí khàn giọng kiệt sức.
Nhân lúc đám đàn em chạy nước rút 100m, Thịnh Uyên leo lên xe, mang theo hũ tương của mình lướt ra khỏi rừng cây nhỏ.
Dùi cui điện phòng sói trong túi còn lại chút chấn động.
Đạo cụ này rõ ràng được thiết kế riêng cho Vua Sói.
Đây là món đồ Thịnh Uyên mua vào đêm đầu tiên gặp bọn Vương Chí Khí.
[Hệ thống: Cậu cầm dùi cui điện chống sói đánh nhau với người ta thì tính thành cái gì được chứ?]
Thịnh Uyên: "Dùng sấm sét trời cao đánh tan thế lực hắc ám".
[Hệ thống:...]
Đời này Thịnh Uyên không thể làm người.
- -
"Hôm nay thi tháng, anh Dụ có tới trường không?"
"Không tới, chắc vẫn đang ở trong ký túc xá".
"Hình như hôm nay không có vụ gì đâu, chúng ta ra quán net làm ván nhé?"
Nhóm thiếu niên bất lương không phải hôm nào cũng đánh lộn, Dụ Tả Kim ở trong ký túc xá đợi đến chiều mới ra ngoài tới tiệm thịt nướng bắt đầu làm việc.
Áp suất quanh hắn dọa người hơn hẳn bình thường, nốt ruồi đen trước mắt càng góp thêm phần cho sắc thái u ám trên người hắn.
Bỏ qua ấn tượng ban đầu, gương mặt của Dụ Tả Kim có thể xem là xuất sắc số một số hai, hơn nữa chân dài người cao, tỉ lệ dáng người cực chuẩn, bên cạnh đầu đeo theo hai thiết bị ốc tai điện tử càng thu hút được ánh mắt của nhiều người hơn.
Ông lão ngồi trên ghế thấp rửa rau, cô Trần nói: "Tâm trạng Tiểu Dụ hôm nay không tốt".
Mặc dù bình thường sắc mặt của hắn cũng không tốt mấy, không thích nói chuyện, đối xử với ai cũng lạnh lùng.
Nhưng thời gian trôi qua lâu dần, cô Trần phát hiện ra đứa trẻ này cũng chỉ có vậy.
Ông lão ngẩng đầu: "Đúng thế thật, để chút nữa hỏi thăm thằng bé xem".
"Đừng hỏi, có hỏi Tiểu Dụ cũng không trả lời đâu ạ".
Hai người từ bỏ chuyện hỏi han, đến buổi tối chuẩn bị tan làm, Dụ Tả Kim đứng trước cửa, chậm chạp không có ý định ra ngoài. Cuối cùng hắn cầm điện thoại di động đứng ở bên cửa lướt lướt gì đó, mày nhíu lại.
"Tiểu Dụ, còn chưa về sao?"
Cô Trần quấn khăn quàng cổ.
Dụ Tả Kim không đáp. Trước khi đi về, ông lão dặn hắn khóa cửa thật kỹ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến tận mười một giờ mười lăm phút, cách thời gian tan làm của hắn năm phút, Dụ Tả Kim mới bắt đầu động bước.
Hắn đưa tay đẩy cửa sau, đi vào con ngõ nhỏ.
Trong con ngõ nhỏ chỉ có mình hắn, không còn một bóng ai.
Dụ Tả Kim im lặng đóng cửa lại, đi thẳng ra khỏi con ngõ nhỏ, sải bước bước qua góc đường.
Kính coong——
Tiếng chuông vang lên từ phía sau.
Thịnh Uyên dựa vào xe đạp: "Hôm nay cậu tan làm hơi trễ nhỉ".
Dụ Tả Kim đứng im tại chỗ.
Thịnh Uyên cười nói: "Thế nào, anh đây không lừa cậu chứ, có phải đón cậu không giống hôm qua nữa rồi không?"
Thấy đối phương im lặng không nói, Thịnh Uyên đạp xe tới trước mặt hắn: "Lên đi, anh lai cậu".
Dụ Tả Kim không nhúc nhích.
"Không lên thì tôi sẽ đi luôn đấy".
Giằng co hai giây, Thịnh Uyên đèo người về trung học phổ thông số 1.
Không muốn nói đâu nhưng Dụ Tả Kim cũng nặng lắm.
Dụ Tả Kim cao gần một mét chín, sở thích bình thường là đánh nhau, sao có thể nhẹ được.
Chóp mũi Dụ Tả Kim đầy mùi hương dầu gội của Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên đèo Dụ Tả Kim đến cổng trường, ấn chiếc chuông hoa rồi rời khỏi, không hề lưu luyến.
Dụ Tả Kim nhìn bóng lưng cậu biến mất, trở về ký túc xá.
Trịnh Tử Lộ đang ôm sách từ khu lớp học trở về, cả người mỏi mệt không chịu nổi. Lúc đi bộ cậu ta không nhìn đằng trước, va trúng Dụ Tả Kim, cả người cả ngựa ngã đổ.
Đột nhiên bị người va đập nhưng Dụ Tả Kim không có cảm giác gì lớn, tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
"Trịnh Tử Lộ, cậu có sao không!"
Trịnh Tử Lộ?
Dụ Tả Kim thu hồi bước chân, cúi đầu nhìn người ngồi dưới đất.
Trịnh Tử Lộ ngẩng đầu đối mắt với Dụ Tả Kim:...
Tạm biệt mẹ yêu, đêm nay con trai mẹ sẽ phải lên đường.
- -
Lời tác giả:
Lướt diễn đàn trường.
Dụ Ba Lạp: Cậu chính là Trịnh Tử Lộ.
Trịnh Vũ Tiêm: Chíp!!!!
🥭: Hình như chương trước tôi gõ sai chỗ nào đó... Tối về mở raw ra mò lại sửa sau:'( Só rì.