• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi sửng sốt một lúc Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu nở nụ cười, duỗi tay ôm eo Đường Trì cọ cọ vành tai: “Cho nên, bảo bối, đây là điều em vẫn luôn mong muốn sao?”

Đường Trì bởi vì cảm nhận được hơi thở của Nghiêm Ngộ Sâm quét qua vành tai của mình, cả người không khỏi run lên, giọng nói vốn dĩ sạch sẽ giờ phút này trở nên đặc biệt câu dẫn người: “Đúng vậy, nhưng anh ngốc, để em chờ lâu như vậy.”

“Anh sai rồi.” Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm cắn một ngụm trên vành tai Đường Trì kêu lên: “Đêm nay anh sẽ bù đắp cho em thật tốt, cho đến khi em nguôi giận mới thôi.”

Đêm khuya tịch lặng, củi khô bốc lửa, không thể nói, không thể nói….

Ngày hôm sau, cả người Đường Trì đau nhức tỉnh dậy, đã là hai giờ chiều.

Ngày hôm qua Nghiêm Ngộ Sâm làm cậu quá mức, cho dù sau đó được tắm rửa sạch sẽ, cũng bôi thuốc nhưng vẫn còn rất đau.

Hôm nay không thể đi huấn luyện, lúc này Đường Trì có chút may may, cậu trực tiếp vào trận chung kết bằng không mỗi ngày đều dạ dạ sênh ca(1) như này, trong trận khiêu chiến cậu khẳng định sẽ bị tụt hạng.

(1) Dạ dạ sênh ca 夜夜笙歌: Ăn chơi sa đọa, ngày đêm chìm trong nhục dục.

Bất quá, nói đến trận thách đấu, cũng không biết có thay đổi quy tắc vì cái tên nhảy dù kia trong lời Tiêu Hàn nói hay không.

“Nghiêm Ngộ Sâm.” Đường Trì giọng nỉ non, cổ họng trong nháy mắt đau nhói.

Nghiêm Ngộ Sâm rời giường khá sớm nhưng sợ Đường Trì tỉnh dậy sẽ tìm mình cho nên không ra ngoài, mà chuẩn bị một vài thức làm việc trong phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng lập tức buông công việc trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên giường: “Bảo bối, tỉnh rồi sao?”

Giọng nói ôn nhu hơn so với dĩ vãng, quả nhiên, không có biện pháp nào có thể so với một lần lăn giường là có thể hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, tăng tiến tình cảm.

Nếu vậy thì làm hai lần nữa.

Đương nhiên, thế giới của người trưởng thành, trẻ nhỏ không hiểu được.

Đường Trì ừm một tiếng muốn ngồi dậy, nhưng căn bản không thể động đậy, mông quá đau.

Sớm biết sẽ không chơi nhiều dạng như vậy.

Nghiêm Ngộ Sâm duỗi tay ôm Đường Trì: “Bảo bối, nếu không lại nằm nghỉ một lát đi.”

Đường Trì hừ thanh, nghiêng đầu dựa vào lồng ngực Nghiêm Ngộ Sâm: “Em đói rồi.”

Nghiêm mỗ tổng căn bản không thể cưỡng lại hành vi làm nũng của vợ mình, ngay tức khắc nói: “Anh đi làm gì đó cho em ăn.”

Nhớ tới bát cháo lần trước Nghiêm Ngộ Sâm nấu, Đường Trì vội vàng cự tuyệt nói: “Không cần, anh vẫn nên mua cho em đi, em muốn ăn cháo trắng nấu với trứng bách thảo và thịt nạc, những món khác anh tự chọn là được, bất quá đừng có nhiều dầu mỡ, cũng đừng quá ngọt, em…” Đường Trì rũ mắt, có chút xấu hổ nhỏ giọng: “Em đau họng, không thể ăn mấy loại đó.”

Nghiêm Ngộ Sâm hiểu rõ, hôn một cái lên chóp mũi Đường Trì sau đó xem Đường Trì như tiểu bảo bảo dìu cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi đi ra cửa.

Ngày hôm nay Nghiêm Ngộ Sâm không mặc chính trang, một thân mặc quần áo bình thường, tuy rằng không thể so với chiếc áo hoodie trẻ tuổi kia của Nghiêm Đồng nhưng thoạt nhìn tăng vài phần phấn chấn hơn trước.

Anh vừa xuống tầng liền nhận được tin nhắn chuyển phát nhanh.

Chuyển phát nhanh của trại huấn luyện không thể đi vào vì sợ có paparazi nhân cơ hội trà trộn vào cho nên đều thống nhất đặt ở cổng, mọi người sẽ đến phòng bảo vệ lấy.

Nghiêm Ngộ Sâm đi lấy đồ chuyển phát nhanh trước, bên trên viết người nhận là Nghiêm Đồng.

Nghiêm Ngộ Sâm vốn không muốn ký nhận nhưng lại tò mò không biết bên trong là gì.

Sau khi ký nhận xong lập tức xẻ bỏ lớp bên ngoài, thứ bên trong chính là…. áo tình nhân màu đen hình mèo và chuột.

Nghiêm Ngộ Sâm: “….”

“Nghiêm tổng, mua cho Đường tiên sinh sao?” Bác bảo vệ là người quen cũng không sợ Nghiêm Ngộ Sâm, nhìn thấy đồ trong hộp cười hỏi.

Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng ừm một tiếng, cầm áo đôi rời đi.

Vốn dĩ định ném nhưng cuối cùng vẫn giữ lại, bởi vì, tuy thứ này là Nghiêm Đồng mua nhưng hoàn toàn có thể để lại cho mình và Đường Trì mặc.

Buổi tối, đạo diễn đi ngang qua phòng luyện tập của nhóm Đường Trì, nhìn thấy Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm cùng mặc áo tình nhân, lúng túng gãi đầu nghĩ, hai người này còn có thể lộ liễn đến thế sao? Đây là chỉ sợ cơm chó không đủ dìm chết người đây mà!

“Có việc?” Nghiêm Ngộ Sâm đang hướng dẫn cho nhóm Tiêu Hàn công diễn trong vòng khiêu khiến, Đường Trì cũng đang ở bên cạnh luyện tập.

Đạo diễn cười nói: “Có người tìm ngài.”

Nghiêm Ngộ Sâm: “Ai?”

Trong tình huống bình thường, nếu có người tìm hắn đều liên hệ qua Bành Nghiêu, nhưng đạo diễn trực tiếp đi qua tìm vẫn là lần đầu tiên.

Ánh mắt đạo diễn kỳ lạ đảo qua Đường Trì, sau đó ra hiệu với Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm buông cuốn kịch bản trong tay xuống đi ra ngoài.

Anh vừa đi, bọn Tiêu Hàn lập tức lôi kéo Đường Trì qua bát quái nói: “Nghiêm tổng có chuyện gì vậy, gặp người còn phải cố ý tránh cậu, chẳng lẽ là người yêu cũ?”

“Đừng nói bậy.” Đường Trì cau mày: “Ba mươi năm vẫn còn là lão xử nam, ở đâu ra người yêu.”

Cho dù có, chỉ sợ rằng ép vị tình nhân kia suýt nghẹn chết.

Giản Hàng líu lưỡi nói: “Trước kia cậu không quen biết anh ta, làm sao cậu biết không có?”

“Tôi hiểu rõ anh ấy.” Đường Trì nói.

Giản Hàng thở dài: “Cho cậu xem bức ảnh này, ngày hôm qua ba tôi lấy được từ phòng làm việc.”

Đường Trì nghi ngờ nhìn Giản Hàng: “Thần thần bí bí, rốt cuộc là cái gì?”

Tuy rằng chưa xem nhưng Đường Trì luôn có loại linh cảm không lành.

Nhìn thấy bức ảnh Giản Hàng lấy ra, Đường Trì không rõ: “Ngày đó anh ấy ra ngoài mua quần áo nói chuyện với người khác thôi mà, có vấn đề gì sao?”

Giản Hàng chỉ vào biểu tình của Nghiêm mỗ mỗ: “Nói thật, biểu tình ôn nhu như thế tôi chỉ thấy Nghiêm tổng lộ ra với cậu, nhưng hiện tại anh ta lại vì một tên nam nhân khác mà lộ ra vẻ mặt này, cậu không cảm thấy kỳ quái?”

“Không lạ.” Đường Trì bật cười, ánh mắt và biểu tình trong hình kia vừa nhìn liền biết chính là Nghiêm Đồng, mà Nghiêm Đồng lúc thường nhìn ai đều sẽ dùng biểu tình này, rất bình thường.

Dư Văn Nhạc cũng không rõ: “Chỉ dựa vào bức ảnh này thì không thể nói lên được điều gì.”

Giản Hàng đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Hàn: “Cậu nói đi.”

Đường Trì và Dư Văn Nhạc nhìn về phía Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nói: “Vốn đĩ muốn nói với cậu sớm hơn nhưng vừa nãy Nghiêm tổng ở đây cho nên tôi sợ anh ta nghe thấy.”

“Thật ra, khi vừa thấy tấm hình này tôi với Giản Hàng cũng giống như cậu cảm thấy không là gì cả, dù sao tối hôm qua cũng Nghiêm tổng tình nguyện mặc bộ đồ Husky xấu như vậy đến dỗ cậu. Chỉ dựa vào tấm hình này nói hắn thay lòng với cậu thật sự không đúng, nhưng…” Tiêu Hàn hơi dừng: “Nếu tôi nói, nam nhân trong bức ảnh này chính là cái tên nhảy dù nói muốn khiêu chiến với cậu thì sao?”

Giản Hàng nối tiếp: “Không chỉ như vậy, ngày hôm qua tôi đến chỗ đạo diễn nghe hắn đang nhỏ giọng bát quái với nhóm Lâm lão sư, hình như người này tự xưng là người suýt chút nữa được kết hôn với Nghiêm tổng gì đó.”

“….” Đường Trì nghiến răng: “Cái tên này, thật không thể tha thứ.”

Ngày hôm qua vừa mới tha thứ cho anh, ngày hôm nay vừa xuất hiện liền muốn tạo phản!

“Tôi đi ra ngoài một chuyến, tôi ngược lại muốn xem thử, tiểu yêu tinh trong hình rốt cuộc là nam nhân tuyệt thế như thế nào.” Đường Trì vẻ mặt thâm trầm ra ngoài.

Giản Hàng nhìn bóng lưng hung thần ác sát của Đường Trì, không khỏi lau mồ hôi hộ Nghiêm Ngộ Sâm: “Cậu nói, ngày mai Nghiêm tổng còn có thể sống sót xuất hiện trước mặt chúng ta không?”

Tiêu Hàn hừ một tiếng: “Nếu như hắn thật sự có quan hệ với tên yêu tinh này, tôi lập tức thoát fan!”

Toàn bộ trại huấn luyện đều biết, Tiêu Hàn chính là fan cuồng số một của Nghiêm Ngộ Sâm.

Dư Văn Nhạc trầm tư nói: “Tôi cảm thấy không phải, dù gì Nghiêm tổng cũng sợ Đường Trì muốn chết, hắn sẽ không có gan đâu.”

Tiêu Hàn vỗ vai Dư Văn Nhạc: “Tâm tư của nam nhân như dò kim đáy bể, hắn có gan hay không đâu ai nói được.”

Giản Hàng xa xăm mà nhìn Tiêu Hàn: “Nói hay lắm, làm như cậu không phải nam nhân vậy.”

Bên này đang đấu miệng, bên kia Đường Trì đã tới cửa phòng họp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK