• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Nhất Tự làm ra biểu tình tôi rất sợ, chợt không nhịn được cười nói: "Bảo bối nhi, tôi dùng chung một thân thể với chồng em, em nói khiến tôi tuyệt hậu, thời điểm buổi tối cùng chồng làm chuyện người lớn, chịu thiệt cũng là em."

Đường Trì phục rồi, tại sao trên thế giới lại có kẻ không biết xấu hổ như anh?

Buồn bực im lặng một lúc, Đường Trì đột nhiên nhớ tới sự kiện: "Nãy anh nói với Bành Nghiêu, cảnh sát đang tìm Lâm Cường là chuyện gì thế?"

Nghiêm Nhất Tự nhíu mày: "Cụ thể thì tôi không rõ, sợ bị lộ tẩy, nên không hỏi nhiều, nếu em thật sự tò mò có thẻ đi hỏi anh chàng mập Bành Nghiêu kia."

Đường Trì trợn mắt nhìn anh: "Bộ dáng một hỏi ba không biết như anh còn không thấy ngại đóng vai anh ấy, chỉ có anh mới không cần thể diện."

Vừa nói xong, Nghiêm Nhất Tự đột nhiên giẫm phanh xe.


Nhìn Nghiêm Nhất Tự ghé mặt tới, Đường Trì theo bản năng rúc đầu về phía sau: "Anh muốn làm gì?"

Nghiêm Nhất Tự lười biếng nở nụ cười: "Không phải tôi muốn làm gì, là bảo bối em muốn làm gì. Lúc trước tôi đã nói qua, tôi đối với em cảm thấy hứng thú, mặc dù chỉ là thể xác, nhưng nếu em còn mở miệng nói những lời hung ác nữa, tôi tức giận thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì với em."

Đường Trì vỗ một cái sau gáy Nghiêm Nhất Tự: "Anh cứng lên trước rồi hẵng nói đi."

Công năng thận không tốt còn muốn làm, khôi hài.

Nghiêm Nhất Tự cảm giác tôn nghiêm nam nhân của mình bị đạp lên: "Sao em biết tôi không thể?"

Nghiêm Ngộ Sâm nói, hơn nữa hiện tại không chỉ có tôi biết anh không thể cứng, toàn thể nhân viên công tác trong quán bar của anh, hơn nữa còn có khách quen trong bar, những gì muốn biết đều biết cả rồi.


Đường Trì lườm qua, không muốn nói chuyện với anh, lấy điện thoại ra, bấm số của Bành Nghiêu.

"Đường tiên sinh có chuyện gì sao?" Bành Nghiêu nói.

"Có, tôi hỏi anh một chút, vì sao cảnh sát lại tìm Lâm Cường?" Nghiêm Nhất Tự muốn chen vào nói, ngón trỏ Đường Trì ngăn trước môi Nghiêm Nhất Tự, sau đó nhếch môi nói: "Chó ngốc, anh im miệng cho tôi."

Bành Nghiêu vừa lái xe tiến vào nội thành, nghe vậy hiếu kỳ nói: "Không phải cậu đang ở cùng Nghiêm tổng hay sai, việc này hắn biết, ngài hỏi hắn là được mà."

Đường Trì không nói quay đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Nhất Tự: "Anh ấy quá mệt mỏi, đang ngủ."

"Vậy sao." Bành Nghiêu giải thích: "Kỳ thực chuyên này đều là do Nghiêm tổng lên kế hoạch từ trước."

Đường Trì ngạc nhiên: "Chuyện này có liên quan gì đến anh ấy?"

Bành Nghiêu: "Ngài còn nhớ ngày Nghiêm tổng đột nhiên mất tích không? Nghiêm tổng nói, ngày đó trên đường hắn cõng ngài về trại huấn luyện, ngài nói phía sau hình như có người đang nhìn, kỳ thật lúc đó Nghiêm tổng cũng cảm nhận được, chỉ là sợ ngài lo lắng liền nói mình không phát hiện ra."


Đường Trì sững sờ.

Bành Nghiêu tiếp tục nói: "Sau đó, hắn cho người điều tra camera giám sát con đường đó tối hôm ấy, sau đó phát hiện bóng người khả nghi, xét thấy khi đó Vu Kiều vừa cùng Lâm Cường tiếp xúc qua, Nghiêm tổng hoài nghi rất có thể người kia là Lâm Cường. Vì vậy lệnh cho tôi nhanh chóng điều tra hướng đi gần nhất của Lâm Cường."

"Loại người như Lâm Cường, đánh bạc thành tính, đã không thể cứu vãn được, Nghiêm tổng sợ hắn vì không trả nổi số tiền sẽ lấy ngài ra chịu tội thay, liền chút ý dọa dẫm trên danh nghĩa, báo cảnh sát." Bành Nghiêu nói.

Đường Trì không rõ: "Nhưng coi như dọa dẫm, Lâm Cường lấy của tôi cũng không tính là quá nhiều, phí nhiều sức lực như vậy đem hắn vào tù, có phải chẳng có chút nào bù đắp được cái mất đi không?"

Bành Nghiêu cười nói: "Mỗi tháng ngài đưa tiền cho hắn tương đối rải rác, hơn nữa cũng không phải chuyển từ tài khoản, tất cả đều là giao dịch tiền mặt, cho nên không có chứng cớ gì, nói thật, muốn lập án cũng không lập được."
Đường Trì thì càng không rõ: "Vậy Nghiêm Ngộ Sâm báo cảnh sát thế nào?"

Bành Nghiêu nói: "Ngài còn nhớ thời điểm sinh nhật Cố Chiêu Lương đã tặng chiếc xe thể thao giá trị năm triệu kia không? Sau đó, Cố Chiêu Lương liền đem số tiền kia toàn bộ đều chuyển vào trong tài khoản của Lâm Cường, làm bộ chiếc xe này là hắn mua về, Nghiêm tổng chỉ dùng năm triệu để viện cớ lập án Lâm Cường. Trong đó quá trình cụ thể tương đối rườm rà, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nói chung, đây là con số không nhỏ, Lâm Cường ở tù ít nhất cũng mất phải hơn hai mươi năm."

Đường Trì trầm mặc hồi lâu, có chút không thể tin nói: "Anh ấy... lén lút ở sau lưng tôi làm nhiều chuyện như vậy?"

Bành Nghiêu ừm một tiếng: "Đúng vậy, có thể nhìn ra, Nghiêm tổng đối với ngài đặc biệt quan tâm, biết ngài thích ăn bánh bao dứa của cửa hàng kia, gần đây còn nghĩ đến chuyện bản thân học làm bánh cho ngài ăn đấy."
Tâm can Đường Trì ấm áp, nhẫn cười: "Anh ấy làm có thể ăn sao?"

Bành Nghiêu thở dài, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Tạm thời hẳn là không thể, bất quá lại cố gắng chút, cần phải miễn cưỡng thì có thể."

"Được, chuyện hôm nay đã làm phiền anh rồi." Nói cảm ơn xong, Đường Trì cúp điện thoại, bởi vì Nghiêm Nhất Tự đột ngột xuất hiện, cảm xúc lung ta lung tung ban đầu rốt cục cũng ổn định lại.

Nhìn biểu tình trê mặt Đường Trì siêu siêu, Nghiêm Nhất Tự có chút khó chịu: "Trước kia chẳng phải em đã nói quan hệ giữa chồng mình không quá tốt sao, bây giờ nhìn lại, không giống như vậy."

"Ai cần anh lo?" Đường Trì đắc ý giơ cằm hướng Nghiêm Nhất Tự nói: "Lái tốt xe của anh đi."

Trở lại trại huấn luyện, đã qua hừng đông vài phút.

Đường Trì cùng Nghiêm Nhất Tự tới ký túc xá đạo sư của Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Nhất Tự nhìn xung quanh một vòng, tán thưởng nói: "Bố trí không tồi, về điểm này phẩm vị của chồng em vẫn tốt."

"Tôi nói anh đừng lộn xộn đồ của anh ấy." Đường Trì lấy lại bình nhỏ trong tay Nghiêm Nhất Tự lại: "Lò nung của Đường gia, bị vỡ anh phải bán hết số rượu của anh để bồi thường đấy."

Nghiêm Nhất Tự ngồi trên ghế sofa, vắt chân nhìn Đường Trì: "Bảo bối, tôi phát hiện em rất biết cách xem thường tôi."

"Đối với tài sản của chồng tôi như hổ rình mồi, còn muốn tôi không xem thường anh, là anh có bệnh hay tôi mới có bệnh?" Đường Trì trừng mắt nhìn dáng vẻ Nghiêm Nhất Tự cởi bỏ nút áo lộ ra lồng ngực, cầm gối ôm trong tay ném về phía Nghiêm Nhất Tự: "Ngày mai ra cửa anh dám mặt như vậy, tôi bổ đôi anh."

Nghiêm Nhất Tự có chút hoài nghi nhìn nhân sinh: "Lúc bình thường em cũng nói chuyện như thế với chồng sao?"
"Dĩ nhiên không phải, chồng tôi đối tốt với tôi vậy, người cũng đáng yêu, tại sao tôi phải nói chuyện như vậy với anh ấy?" Đường Trì xúc động xong hỏi ngược lại.

Nghiêm Nhất Tự: "..."

Nhân sinh lần thứ nhất bị người ta hạ thấp, khó chịu.

Đường Trì lấy ga giường từ trong tủ quần áo ở phòng ngủ, ném lên ghế sofa.

Nghiêm Nhất Tự vẻ mặt ủy khuất nói: "Chẳng lẽ em muốn cho tôi ngủ ở ghế sofa? Chúng ta cùng ngủ trên giường không được sao? Tôi không ngại đâu."

"Cút! Nhưng tôi ngại." Đường Trì bày sẵn chăn ra: "Tôi ngủ trên ghế, anh ngủ trong phòng ngủ."

Nghiêm Nhất Tự ôn thanh nói: "Em thiện lương như vậy, tôi sẽ vì em mà cảm động."

Tuy lời nói có chút buồn nôn, nhưng giữa những hàng chữ vẫn biểu đạt rõ tình cảm chân thật.

Đường Trì không tình cảm chút nào lườm qua: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ nửa đêm không để ý, anh chạy tới chỗ tôi không thấy gây thêm phiền phức cho tôi, anh ở phòng ngủ, tôi ở phòng khách còn có thể theo dõi nhất cử nhất động của anh."
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, sau khi tỉnh ngủ Đường Trì không xác định rốt cuộc ai trong ba người bọn họ sẽ ra.

Nếu như là Nghiêm Ngộ Sâm, thì đặc biệt hoan hỉ.

Nếu như là Nghiêm Nhát Tự, tình huống so với hiện tại không nát hơn bao nhiêu.

Nếu như là Nghiêm Đồng... Trước tiên đem cửa khóa lại, nhốt lại rồi nói sau.

Đường Trì: "Tôi đi tắm trước, anh ngốc ở đây đi, đừng có chạy lung tung."

Coi như Nghiêm Nhất Tự muốn chạy cũng chạy không được, bởi vì bên ngoài cửa ký túc xá bị cậu dùng khóa lớn khóa lại.

Trên người đều là nước mưa, quần áo đều ướt cả, Đường Trì tắm xong, chuẩn bị thay quần áo, mới phát hiện không mang qυầи ɭóŧ.

Cái quần lúc nãy không thể mặc, Đường Trì cuốn khắn quanh eo, đẩy cửa thành cái khe, ngại ngùng ho khan một tiếng.

Đang ngồi trên ghế sofa xem TV, Nghiêm Nhất Tự nghiêng đầu qua: "Sao vậy?"
Đường Trì do dự nửa ngày, mới nói: "Trên móc treo phía sau lưng ghế sofa, anh lấy giúp tôi cái quần, vừa nãy tôi quên mang vào theo."

Nghiêm Nhất Tự quay đầu, nhìn cái qυầи ɭóŧ màu đen, ánh mắt quái quái.

————————————

Phàn Phàn: Nghiêm Ngộ Sâm: Tôi không thể, tôi liệt rồi...

————————————

=> Chương 55: Hợp đồng thỏa thuận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK