• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Văn Nhạc hiếu kỳ: "Người kia không bị điên đấy chứ?"

Trương Tử Hằng không rõ: "Đang tốt, điên gì?"

Dư Văn Nhạc nói: "Tôi chơi gắp thú, nếu không gắp được, tôi sẽ nổi điên lên, sau đó tiếp tục gắp, gắp đến khi được mới môi. Tới khi tôi lên cấp ba, đến thành phố thú bông, gắp một giờ, bỏ ra hơn hai ngàn tệ, cuối cùng một cái cũng không gắp được."

*Thành phố thú bông theo như mình hiểu là một khu vui chơi nhỏ, ở đó toàn bộ là thú bông, cho nên hay hơn nếu gọi là thành phố.

Nghĩ tới Nghiêm Đồng thu hoạch được vài túi thú bông mà không hết 200 tệ, Đường Trì không khỏi nghi ngờ hỏi: "Gắp thú, thật sự khó vậy sao?"

Giản Hàng gật đầu: "Dĩ nhiên, nghe đâu có thể là do phía sau đã thay đổi tính năng quả máy. Cho nên, nếu như không phải là cao thủ trong cao thủ, tuyệt đối sẽ lỗ vốn."


Đường Trì suy nghĩ một chút, vậy nếu tất cả các cửa hàng máy gắp thú gặp phải cao thủ như Nghiêm Đồng, chẳng phải sẽ bị phá sản tập thể sao?

Lúc ăn cơm chưa, còn có mấy người chạy tới dưới lầu kí túc xá nam chơi gắp thú, đi theo vài VJ lão sư không tin tà, cũng chạy đến.

Nhưng bỏ ra hơn năm trăm tệ, cũng chỉ gắp được hai cái.

Bên này, Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trong xe, đang chuẩn bị về công ty, xa xa nhìn thấy cảnh tượng đám đông vây quanh máy gắp thú dưới ký túc xá nam, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Bành Nghiêu: "Tôi đã nói rồi, có thể kiếm được tiền."

Hơn nữa, chờ những người này xuất đạo, bán máy gắp thú đi, càng kiếm được tiền.

Bành Nghiêu bật cười: "Người đến chơi đều là những người có gia cảnh không tồi, căn bản không đem mấy trăm mấy nghì tệ này để trong mắt, chính là bình thường lúc huấn luyện quá mức nhàm chán, tới chỗ này để vui chơi mà thôi. Nhưng những người có gia cảnh bình thường, tôi cảm thấy họ không muốn đến đây."


Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ mục tiêu tiêu phí cũng không nhắm vào bọn họ, đến hay không đến không quan trọng."

Bành Nghiêu ừm một tiếng, nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua ngài bảo tôi bán những món đồ kia, có người hỏi giá cả, sau khi giao dịch, tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản ngài phải không?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Không cần, chuyển cho Đường Trì là được."

Bành Nghiêu vừa đáp lại, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nhớ tới một việc: "Cái người em trai cùng mẹ khác cha của Đường Trì, hắn gọi là Lâm Cường, sửa sang một chút tài liệu thông tin cùng hành động gần đây của hắn gửi vào email cho tôi."

Buổi sáng, bảo vệ nói camera giám sát trên đường vào cổng trại huấn luyện xuất hiện bóng người khả nghi.

Người kia mang khẩu trang đội mũ, không thấy rõ mặt.

Hai ngày trước, Vu Kiều từng tiếp xúc với Lâm Cường, Nghiêm Ngộ Sâm sợ Lâm Cường có ý xấu gì đó, tìm đến Đường Trì làm phiền.


Vẫn là chuẩn bị phòng bị sớm thì tốt hơn.

Từ khi Lâm Vệ Kỳ tiếp quản lớp A, toàn bộ lớp A cũng phải huấn luyện cùng hình thức như lớp B, toàn thể lớp A kêu khổ thấu trời, mà hết cách rồi, con người của Lâm Vệ Kỳ căn bản không có tình người.

"Nghe nói chưa? Buổi chiều lúc huấn luyện, Giang Miện một động tác cũng không làm được, thầy Lâm yêu cầu cậu ta đứng một mình trong góc, sau khi lặp đi lặp lại gần hai trăm lần, Giang Miện khóc." Tiêu Hàn kinh ngạc nói xong, không nhịn được giơ ngón cái: "Lâm ca của tôi chính là Lâm ca của tôi, không hổ là tay dưới số dưới số một của Nghiêm tổng, quả nhiên độc ác."

Đường Trì cười lạnh: "Tôi thấy Giang Miện không phải vì thầy Lâm dạy bảo mà khóc, cậu ta là vì bản thân oan ức mới khóc."

Tiêu Hàn hiếu kỳ nói: "Lời này là ý gì?"
Đường Trì nhàn nhạt nói: "Từ khi bắt đầu bước vào trại huấn luyện, tuy Giang Miện có không ít danh tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, cậu ta chưa từng ăn khổ."

Tiêu Hàn: "Đây chẳng phải đều vì Cố ảnh đế ở đây, luôn đặc biệt chăm sóc cậu ta hay sao."

"Cũng chính vì do Cố Chiêu Lương chăm sóc sủng cậu ta, hiện Cố Chiêu Lương đi rồi, cậu ta mới cảm thấy oan ức, không chịu đựng được." Đường Trì mang theo chê cười nói: "Cậu chưa xem chương trình trên TV sao, những đứa trẻ nghèo khó đánh đổi cuộc sống với những với đứa trẻ giàu có, cuối cùng những người được học hành đều là những đứa trẻ xuất thân giàu có, bởi vì họ biết, bản thân không thể nào mãi ở địa phương nghèo khổ này, bọn họ phải đi. Nhưng đứa trẻ xuất thân nghèo khó, cậu mang đến cho chúng một trải nghiệm tuyệt vời và sau đó đưa chúng trở lại thực tế, bọn họ sẽ không còn là ban đầu nữa. Dù sao một người sau khi có thói quen an nhàn, sẽ rất khó với việc quay lại với cuộc sống khổ khốn."
"Giang Miện, có thể nói cậu ta đã quá ỷ lại Cố Chiêu Lương." Đường Trì không quan tâm nói.

Nói đến Cố Chiêu Lương, Tiêu Hàn hiếu kỳ: "Cố cảnh đế dạy cũng tốt, sao đi vậy?"

Đường Trì không hề nghĩ ngợi, tùy tiện nói: "Bởi vì hắn là cái tên não tàn, não tàn sao có thể dạy học viên được, chẳng phải tất cả học viên đều sẽ não tàn hay sao? A..." Đường Trì chỉ chỉ Giang Miện vành mắt đỏ hoe: "Cậu nhìn đệ tử thân truyền của hắn đi, không phải đang biến thành bộ dạng quỷ hay sao?"

Tiêu Hàn vẻ mặt bát quái nhìn Đường Trì: "Tôi phát hiện qua một đêm, đột nhiên cậu đối với Cố Chiêu Lương hận thấu xương, nói chút đi, tình huống thế nào?"

"Hắn chạm đến điểm giới hạn của tôi." Đường Trì lạnh lùng nói: "Tốt nhất đừng để tôi gặp lại hắn, gặp một lần tôi đánh một lần."
Tiêu Hàn líu lưỡi nói: "Nhìn bộ dáng hung thần ác sát này của cậu, tôi thật sự lo lắng thay Nghiêm tổng."

*Hung thần ác sát — 凶神恶煞: Người hung ác, tàn ác.

Đường Trì không rõ: "Mắc mới gì đến anh ấy?"

Tiêu Hàn nói: "Tôi sợ anh ta bị bạo hành gia đình!"

Đường Trì: "..."

Bạo hành gia đinh? Cậu cũng không dám.

Vạn nhất đánh cái, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên biến thành Nghiêm Đồng, khi đó còn chưa biết ai bao hành đâu.

Buổi tối mười một giờ, luyện tập xong, Đường Trì để bọn Tiêu Hàn về trước, theo hẹn tự mình đến phòng nghỉ mát ở ký túc xá.

Nhưng, bọn học Giang Miện không đến.

Đường Trì uống hai ngụm nước, hung tợn trừng mắt nhìn phòng của Giang Miện, dẫm bẹp bình nước rồi ném vào thùng rác, sau đó xông đến tòa ký túc xá, tìm phòng của Giang Miện.
Lão tử vốn muốn giữ lại chút mặt mũi cho cậu, hiện tại cậu để lão tử leo cây, rõ ràng không mặt nữa.

Đường Trì đứng trước cửa phòng 202, mở cửa là Hùng Nhuệ liền lộ ra nụ cười thân thiện: "Giang Miện ở không?"

"Ở, cậu ta vừa tắm xong." Hùng Nhuệ vừa nghiêng đầu, phát hiện không thẩy Giang Miện ở trên giường, vò đầu khó hiểu: "Cậu ta vừa rồi còn ở đây mà."

Một người bạn cùng phòng khác có lòng tốt chỉ về bên kia: "Cậu ấy vào phòng tắm."

Hùng Nhuệ mở mịt: "Cậu ta vừa tắm xong mà, tại sao đi phòng tắm nữa?"

"Không sao, tôi tự vào tìm cậu ta." Đường Trì hướng mấy người kia ngỏ ý cảm hơn, bước đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa nói: "Giang Miện, chẳng phải tôi đã nói sau khi kết thúc luyện tập buổi tối đến phòng nghỉ trong ký túc xá gặp tôi à, tại sao cậu không đến?"
Trong phòng tắm không có người nói chuyện.

"Tôi biết cậu ở bên trong, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cho nên cậu muốn tự mình đi ra hay để tôi vào?" Đường Trì nói.

Một tên cùng phòng nhiệt tình nói: "Tuy rằng không biết giữa các cậu xảy ra chuyện gì, nhưng sắp đến giờ tắt đèn rồi, nếu như cậu ta vẫn không ra, cậu nói cho chúng tôi, đợi chút nữa chúng tôi chuyển lời lại cho cậu ta."

"Đương nhiên có thể." Đường Trì cố ý nâng cao âm lượng, xác nhận Giang Miện bên trong có thể nghe thấy: "Lỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Giang Miện nợ tôi tiền, tôi tới đòi nợ thôi."

Hùng Nhuệ hiếu kỳ: "Cậu ta nợ cậu bao nhiêu tiền vậy?"

Đường Trì cười nói: "1000 vạn."

Rõ ràng không phải là lỗi của mình, cũng rõ ràng không liên quan đến Nghiêm Ngộ Sâm, và rõ ràng tất cả đều là do tên khốn kiếp Cố Chiêu Lương kia tự mình gây chuyện, dựa vào đâu Nghiêm Ngộ Sâm phải mất tiền?
Không lấy lại được số tiền kia, lão tử cùng Giang Miện quyết không đợi trời chung.

Nghe thấy số tiền này, trên mặt toàn bộ ba người bạn cùng phòng của Giang Miện đều chấn kinh.

Tại thời điểm Hùng Nhuệ định hỏi Đường Trì vì sao Giang Miện lại nợ cậu nhiều tiền như vậy, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Giang Miện vội vã đi ra, từ trong túi lấy ra tấm thẻ ngân hàng trước Nghiêm Ngộ Sâm đưa cho cậu ta: "Tiền bên trong một đồng tôi cũng chưa động, cậu cầm thẻ, đi nhanh đi."

"Cảm ơn." Đường Trì hướng Giang Miện nở nụ cười nhạt, sau đó nheo mắt nhỏ, lạnh lùng cảnh cáo nói: "Hiện tại không còn chỗ dựa cho cậu và Vu Kiêu, cho nên tốt nhất các cậu nên quản tốt cái miệng chó của mình lại, đặc biệt là Vu Kiều. Tôi không quản những gì cậu ta đã nói với tôi từ đâu mà biết được, nếu như cậu ta dám nói trước mặt chồng tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hai cậu."
Đường Trì đảm bảo, nếu như bởi vì Vu Kiều ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm nói hươu nói vượn, dẫn đến Nghiêm Ngộ Sâm xuất hiện tình trạng nhân cách thay đổi, cậu tuyệt đối sẽ khiến Vu Kiều nhận hậu quả khó lường.

Trên đường mang theo tấm thẻ trở về, Đường Trì gọi điện cho Nghiêm Ngộ Sâm: "Chồng à, một nghìn vạn của anh em đã lấy về, có phải nên khen em một câu không?"

Cậu nói xong câu này một hồi, bên kia vẫn không có câu trả lời.

"Này?" Đường Trì kinh ngạc: "Chồng, anh nghe thấy không?"

"Bảo bối nhi, em sao có thể đối với người đàn ông khác gọi là chồng, còn nhõng nhẽo yêu cầu tôi khen em, rất phạm quy có biết không?"

Đồng tử Đường Trì co rụt lại, căng thẳng nuốt nước miếng: "Xin hỏi ngài là ai?"

——————————

Phàn Phàn: Tác giả nói sắp đến thơi hạn ly hôn rồi, bả còn cười ha ha ha ha ha nữa chứ. :)
——————————

=> Chương 52: Chuyển đổi cơ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK