• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quản lí , nói cái gì? Muốn tôi đi Trung Quốc?" Nhan Mạt Hàn không thể tin vào lỗ tai mình , nhìn thấy bản hợp đồng đã ký , giờ khắc này cô muốn phát điên

"Ây , cô cũng nghe rồi . Tô Phi Á , hãy đi đi " Quản lí vẻ mặt bất đắc dĩ , chỉ có thể nhún nhún vai .. Lại dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn cô

"Nhưng mà quản lí , tôi có điều kiện này không biết được không? Tôi có hai đứa con , tôi mới đến công ty này không bao lâu tôi..."

"Tôi cái gì tôi... . , vé máy bay cũng đã định .. chính là vì thực lực của cô chúng tôi mới quyết định cho cô đi . Cô xem những người khác trong công ty này đã lâu cũng chưa có được cơ hội đó , cô có biết tập đoàn Nam Cung rất đặc biệt , đi làm người đại diện sẽ không phải lo đói" Nói xong , truyền đến một cái phong thư bên trong là vé máy bay

"A , ông trời ! Được rồi quản lí liền một lần này" Nhan Mạt Hàn thoả hiệp , cầm lấy phogn thư có chút khó xử

Buổi tối , nhất thời cũng không biết mở miệng với hai đứa nhỏ như thế nào , còn có Ngôn Lạc THần , bốn người ngồi trước bàn cơm

" Cái ia , Austin cùng april , các con có nghĩ là chúng ta sẽ đến một nơi khác để sống không?" Nhan Mạt Hàn khuôn mặt tươi cười , gấp rau vào trong chén cho hai đứa nhỏ

"A? Nơi nào vậy ?" Austin ngẩng đầu , nhìn April có chút khó hiểu

"Đến Trung Quốc nha , nơi đó có rất nhiều cạnh đẹp" Nhan Mạt Hàn vừa dứt lời thì Ngôn Lạc Thần liền hiểu được , nghiêng thân mình kề sát tai của cô hỏi " Anh nghe nói , công ty của em đang chuẩn bị cho việc người phát ngôn , là em sao?"

"Anh sao lại biết" Nhan Mạt Hàn trợn to hai mắt

"Anh không đồng ý" Ngôn Lạc Thần trực tiếp cự tuyệt , sáu năm qua Mạt Hàn vất vả ra sao hắn không phải là không biết , một người tự nuôi hai đứa con , hắn có giúp cũng không được bao nhiêu . Dù sao Mạt Hàn cũng không thể yêu hắn lần nữa , mà hắn cũng không phải là ba của hai đứa nhỏ

April trau trau cái mũi nhỏ nhắn nói " Kia , Ngôn Thúc Thúc có cùng đi không ?"

"Này , Ngôn thúc thúc không thể đi , công ty của thúc thúc có chuyện" Nhan Mạt Hàn đẩy Ngôn Lạc THần ra , đi qua ôm Austin cùng April " Coi như là cùng mẹ đi nghỉ phép được không? Ở bên kia mẹ sẽ chuẩn bị trường quốc tế tốt nhất cho hai đứa , bạn bè ở đó cũng rất tốt . Hơn nữa Trung Quốc có rất nhiều điều tốt , nhiều vật đẹp"

April vừa nghe , hai mắt toả ra ánh sáng nhìn Mạt hàn

Nhưng Austin lại bĩu môi " Người lớn có thể sẽ nói dối"

Kế tiếp là bị Nhan Mạt Hàn gõ vào đầu " Người lớn đã nói , tiểu hài tử không nên xen miệng nha" Cô cười , đem hai người con trai tiếp tục ăn cơm , sau bữa cơm , Ngôn Lạc THần ra về

Tiễn tới cửa , Ngôn LẠc THần mở miệng" Mạt Hàn , hay là anh và em cùng về"

"Em có thể tự to , sáu năm qua em học được rất nhiều thứ"

"Dù sao tụi nó cũng là những đứa trẻ , em nghĩ sẽ tốt sao? Phải như thế nào đối mặt với hắn?" Ngôn Lạc THần trong miệng nói đến hắn chính là Nam Cung Ảnh , đúng vậy , Nhan Mạt Hàn đã sáu năm rồi hằng đêm cô vẫn nhớ đến người đàn ông đó , Nam Cung Ảnh

Nhan Mạt Hàn dừng một chút , ngẩng đầu nhìn bầu trời đầu sao , khoé miệng cong lên " Em nghĩ , anh ấy có cuộc sống của anh ấy .. Sáu năm rồi , một người đàn ông như vậy như thế nào lại có thể chờ em trong thời gian đó"

Ngôn Lạc Thần dắt hai tay của cô " Mạt Hàn , cho anh cơ hội nữa được không?Chỉ một lần?"

Nhan Mạt Hàn nhìn đôi tay bị nắm , chậm rãi rút lại " Thần .. Thật xin lỗi , thật sự xin lỗi" Cô cuối đầu , vô cùng áy náy , sáu năm qua đều do Ngôn Lạc THần chăm sóc cho cô , cô cần gì đều có cái đó .. nhưng cái chính đó là không thể đáp trả tình yêu cho hắn , là yêu

"Em có thể cho anh rất nhiều , nhưng lại không thể cho anh tình yêu"

Một vì sao rơi xẹt qua , Nhan Mạt Hàn có chút thương cảm , cô bõ lỡ Ngôn Lạc Thần , cũng không có cơ hội trở về

Rất nhanh , một tháng trôi qua , bọn họ bay trở về Trung Quốc , cùng Ngôn Lạc Thần thương lượng rất lâu , rốt cục cũng làm cho hắn đồng ý

Hắn quyết định ở lại NewZealand tiếp tục quản lí côn gty . Dù sao Nhan Mạt Hàn cũng sẽ không đi lâu , xong mọi việc nhanh chóng liền quay trở về

"Austin , April , rời giường"

Sáng sớm , Nhan MẠt Hàn vuốt vuốt mái tóc dài màu nâu đậm , mặc áo ngủ trong phòng đi ra . Bắt đầu "n khua chiên gõ trống"

"Mẹ , mẹ thật là ầm ĩ nha" Trong phòng Austin đi ra mang theo vẻ oán giận , mặc áo ngủ hình siêu nhân , đi xuống lầu .. April mang theo con búp bê ..dụi dụi mắt hà hơi từ trong phòng đi ra

"Đến , bảo bối ngoan , hôm nay buổi chiều chúng ta sẽ đi máy bay" Ngồi xổm xuống , Nhan Mạt Hàn cẩn thận sửa sang lại áo ngủ cho April sau đó mang April xuống nhà ăn sáng

Buổi chiều ngoài sân bay , cùng Ngôn Lạc Thần nói lời tạm biệt , vẫn là lưu luyến không muốn rời đi đến quầy kiểm tra

Cái chính là tên tiểu tử April ôm Ngôn Lạc Thần không chịu buông. Cuối cùng , thật sự kiên quyết mới có thể ôm cô bé lên máy bay

Trải qua chuyến bay mười mấy tiếng , cuối cùng đến thành phố M

Xuống máy bay , hai đứa nhóc đã mệt mỏi , mắt rũ xuống .. Nhan Mạt Hàn mang giày đế bằng có trang trí chút hoa văn , quần màu đen áo gilê đỏ , cặp mắt kiếng râm cực to màu hồng , cô trang điểm đậm

Bởi vì lại một lần nữa trở về với thành phố M

Austin cùng April , lôi kéo thêm vali , rời khỏi sân bay ... Hít thở không khí thành phố M

Kì thật trong phút chốc , lòng của cô , có chút đau xót..

Vừa mới rời sân bay , cón có người tiến lên tiếp bọn họ .. là đã muốn liên hệ tốt

Đưa trến trụ điểm , ba người đã không còn sức lực liền ngã người xuống ngủ .. Ngủ đến tối , Nhan Mạt Hàn mới đứng dậy chuẩn bị đồ ăn tối ..Thật may mắn chính là làm người phát ngôn , đã có sẵn xe thuận tiện cho việc đi lại của cô

Kết quả vào lúc đêm nhận được điện thoại của Dạ Như

" Mạt Hàn ! Cậu đã trở lại? Thật tốt quá , đã trở lại .. Mau , chúng ta mau gặp mặt" Dạ Như khẩn cầu làm cho Nhan Mạt Hàn không thể cự tuyệt , cô cười đồng ý , nhìn thấy hai đứa nhỏ rời giường bụng cũng đã đói , liền đến khách sạn gặp mặt

--

Bốn người ngồi ở bàn ăn , Austin cùng April khó hiểu khi nhìn thấy Dạ Như

"Mẹ , a dì này là?" Austin lé mắt nhìn thoáng qua Dạ Như

tiếp sau đó , chỉ thấy Dạ Như nổi trận lôi đình " Này , hai đứa "yêu nghiệt" này , kêu ai là mẹ á? Kêu là dì nha" chỉ vào Austin , Dạ Như liền mắng

Nhan Mạt Hàn nâng mi tâm , có chút xấu hổ cười , Dạ Như trừng lớn hai mắt , mới phản ánh lại , sát vào người Mạt Hàn " Mạt Hàn , cậu thiên thiên vạn vạn không nói cho tớ biết hai đứa nhỏ này là con của cậu"

"Well , rất không may nói cho cậu biết là cậu đoán đúng rồi" Lấy thực đơn "Hôm nay mình sẽ mời cậu" Sau đó ung dung gọi món ăn

"A , sáu năm qua thật là thay đổi nhiều nha" Dạ NHư không thể tin được , ở trên bàn còn có Austin cùng April .. Càng nhìn càng thấy Austin rất giống Nam Cung Ảnh , yêu nghiệt ! Yêu Nghiệt ! Yêu Nghiệt ! Còn April , oh chính là lady-gaga của hắn , là phiên bản công chúa thu nhỏ của hắn .. Trên thế giới này , lại thêm có thêm hai yêu nghiệt

Chìa tay không khỏi muốn nhéo vào gương mặt của hai đứa nhỏ

"Mạt hàn , lần này cậu thật sự làm người đại diện phát ngôn cho công ty Nam Cung Ảnh sao?"

Dạ Như gấp chút rau cho vào miệng

Nhan Mạt Hàn gật đầu , gấp thức ăn cho Austin cùng April , ai kêu hai cái tiểu tử đó không biết dùng đũa

"Ai ... câu xem xem , sáu năm , sáu năm rồi ! Cậu cũng đã có con , còn tớ , cậu xem xem..

Dạ Như lắc đầu , thở dài

Nhan Mạt Hàn cười " Chấp nhận Âu Dương Dật đi , hắn có gì không tốt"

"Người nhà của hắn không chấp nhận tớ"

"Chỉ cần làm tốt , là chính mình sẽ có một ngày họ sẽ thấy mặt tốt của cậu" Nhan MẠt Hàn thật sự bình tĩnh , sáu năm qua , cô thay đổi không ít . Làm cho Dạ Như nhìn cô bằng cặp mắt ngỡ ngàng

Rất nhanh buổi tối liền qua đi , tiền ăn trả một nửa lúc này Nhan Mạt Hàn mới thu tay lại . Cảm thấy muốn ăn đồ ngọt , thíu chút nữa vì Dạ Như mà tức chết

Ban đêm thành phố M , vẫn như xưa đèn đuốc sáng trưng

"Người phát ngôn? Tô Phi Á? Người NewZealand?"

Nhìn thấy hợp đồng trên bàn , Nam Cung Ảnh nâng khoé miệng , được rồi . Công ty vừa đang muốn tìm người phát ngôn , lúc này lại chính là người NewZealand tới . Mở trong thứ hai , hắn liền giật mình .. Ở trang thứ hai , tay hắn liền dừng lại

Một bên , Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật nhìn bộ dạng khác thường của Nam Cung Ảnh liền tiến đến "Thế nào?"

"Giống , quá giống"

Nhìn tấm ảnh trong bản hợp đồng , hai người cũng trợn mắt há hốc mồm , mặc dù lớp trang điểm đã che bớt đi , nhưng rõ ràng ngũ quan với Mạt Hàn là cùng một người

"Đây không phải là Nhan Mạt Hàn chứ?" Doãn Thiệu Hàn chỉ vào ảnh chụp , thật sự không thể tin được

Âu Dương Dật lắc đầu " Tôi nghĩ sẽ không có khả năng , cô ấy tựa như bốc hơi khỏi thế giới không chút tâm tích , có thể chỉ là trùng hợp huống chi tôi hỏi Dạ Như , cô ấy cũng nói không biết . Ai , Mạt Hàn đã đi được sáu năm rồi , sáu năm qua Dạ Như cũng không chấp nhận tôi. Điều tại cậu ! Nam Cung Ảnh , chính cậu tạo ra nghiệt chướng này" Hung hăng nện vào vai Nam Cung Ảnh một quyền , ngồi trên sofa , nhu liễu mi tâm

"Sáu năm qua tôi cũng chưa từng quên cô ấy ! Cô ấy rốt cuộc đi đâu" Có vài phần thương cảm , theo ngăn kéo lấy ra chiếc hộp nhỏ . Bên trong là sáu trang báo , hắn từng cắt ra

Tự hồ nhìn thấy những thứ kia đang ở trước mắt nhưng không thể với lấy được..

Nhan Mạt Hàn liền một dạng bốc hơi , dù cho hắn có điều tra như thế nào vẫn không hề có kết quả

Này rốt cuộc là tại sao?

Là bởi vì cuộc điện thoại vào buổi sáng hơm đó? Cô cũng không có hắn một cơ hội để giải thích rõ ràng

Vì cái gì mà cô không nghe hắn giải thích liền rời đi ..cùng với Ngôn Lạc Thần rời đi.. Bọn họ ở một chỗ sao?

Nghĩ tới đây Nam Cung Ảnh tựa lưng vào ghế thở dài một hơi tay cầm điếu thuốc

Ở một chỗ với Nhan Mạt Hàn , hắn rất ít hút thuốc , càng ít hút hơn khi ở trước mặt cô , đơn giản vì đã từng có một lần hắn hút thuốc , khói thuốc làm cho cô bị ho

Doãn Thiệu Hàn ngồi trên sofa , chọc chọc Âu Dương Dật " Yên tâm đi , tuyệt đối không vượt quá 4 năm nữa , Dạ Như sẽ chấp nhận cậu"

Âu Dương Dật giơ lên Cho Doãn Thiệu Hàn một cái bạo cây dẻ" Bốn năm? Làm ơn , khi đó tôi đã 32 hay 33 tuổi rồi"

"Vậy cũng đã tốt hơn so với tổng giám đốc vĩnh viễn không được gặp , yên tâm , Dạ Như khẳng định chỉ vì bị đả kích chuyện của Mạt Hàn , sáu năm cô ấy có thể không tiếp nhận , nữ nhân làm bằng nước nha , cậu chỉ cần ôn nhu chờ đợi bên cạnh cô ấy , huống chi điều kiện của cậu tốt như vậy ! Ai mà không mắc câu" Doãn Thiệu Hàn nhún nhún vai , cười cười

Âu Dương Dật có chút đăm chiêu chậm rãi gật gật đầu

Đêm đài , Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn về nhà

Nam Cung Ảnh thuỷ chung ngồi ở trong phòng làm việc , giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay .. Không thể cho cô một hôn lễ đúng nghĩa trước khi cô rời đi , hết thẩy đều là lỗi của mình

Hồi tưởng đến chuyện cô bị Nhan Nhậm bắt cóc . Ngay cả mạng sống cũng không tiếc liền đỡ đạn cho hắn , dùng chính mình để đỡ

Khả năng là cái gì? Là vì cô yêu hắn

Cúi đầu , nâng đỡ mi tâm , nhìn ảnh người phát ngôn , trong lòng lộn xộn không yên

Sáng sớm hôm sau , LƯu Ảnh đi làm sớm , vừa cửa phòng tổng giám đốc , đã bị tình hình hỗn loạn bên trong làm hoản sợ

Nam Cung Ảnh ngồi trên ghế sofa , cầm điếu thuốc trên tay , tàn thuốc rơi khắp nơi .. hai mắt thì thâm đen

"Tổng giám đốc , ngày? Đêm qua ngài không ngủ sao?" Lưu Ảnh không thể tin được hình dáng của Nam Cung Ảnh đang ở trước mặt mình

Nam Cung Ảnh không nói gì , gật gật đầu " Quét qua đi" Nói xong ,vứt bỏ điếu thuốc cầm áo khoác chạy ra khỏi cửa

Lái xe , đi ngang qua một cửa hàng bán điểm tâm , cũng không biết có nên dừng lại?

--

Thật vất vả Nhan Mạt Hàn mới có thể đem Austin cùng April đến trường , nhắn nhủ cho bọn nhóc một đóng chuyện , cuối cùng lại chuẩn bị đến công ty Nam Cung Ảnh đưa tin

chỉ có thể nói , hiện tại cô có chút run nhè nhẹ , tim đập hơi nhanh . Lại một lần nữa đối mặt với người yêu sáu năm trước , không biết sẽ như thế nào

"Được , Tô Phi Á ! Mày là Tô Phi Á , cố lên cố lên" Nhìn gương trong xe , cô trang điểm lại một chút . Hoàn hảo , hai người con của cô sáu năm qua rất ít hỏi ba của chúng ở đâu , hoặc hỏi ba ba là ai linh tinh các loại . Hỏi qua , nhưng cô chỉ nói ba bên ngoài còn phải lo làm ăn , có thể rất lâu mới trở về

Như vậy cũng tốt , tuỳ tiện giả mạo cũng tốt

Một váy màu đỏ bó sát người , giày cao gót bảy tấc .. Trên gương mặt nhỏ nhắn , đeo kính râm màu đỏ.. Mái tóc nâu đậm xoã dài , cô nghĩ sẽ không ai dễ dàng nhận ra cô

Đi vào đại sảnh , lễ phép tháo kính râm xuống " Xin chào , xin hỏi ông chủ của các vị có ở đây không? Tôi là người phát ngôn mới"

"Cô tìm Nam Cung tổng giám đốc à? Ông ấy ở trên lầu , xin mời bên này" Nói xong , mang Nhan Mạt Hàn đến thang máy

Thật ra chỗ này , cô cũng không quá quen .. Chẵng qua , phải giả trang cho giống một chút mới được

"Cám ơn " Nói cám ơn , Nhan Mạt hàn vào trong phòng khác

Người ở đại sảnh nói một hồi hắn trở lại sẽ trực tiếp đến phòng nghỉ để tìm cô

Lại một lần nữa , Nhan Mạt Hàn cảm thấy như ngồi trên một mảnh toàn là kim chích, tay của cô day dưa cùng một chỗ

Cũng không biết là đợi bao lâu , ngoài cửa lúc này có âm thanh bước chân truyền đến

Làm Cho Mạt Hàn trong tâm lập tức thót lên đến cổ họng . Cô phải bình tĩnh , bình tĩnh . Nam Cung Ảnh sẽ không nhận ra cô , sẽ không!

Tiếp theo nháy mắt , cửa phòng vặn vẹo mở ra là Lưu Ảnh

"Xin chào , Tô Tiểu Thư . Tổng giám đốc của chúng tôi đã ở văn phòng đợi cô" Lưu Ảnh cười cười , sau đó dẫn cô đến văn phòng

Giày cao gót bảy tấc , cô có thể không đau chân sao?

Nam Cung Ảnh ngồi trên sofa , cặp mắt đen quần , đi ra ngoài tuỳ tiện mua đồ ăn sáng lại nghe người phát ngôn đến đây , không biết vì sao nội tâm lần này có cảm giác vô cùng kì vọng , nên lập tức chạy về công ty

Cửa mở , Tiểu Dương đẩy cửa ra cung kích mời Nhan Mạt Hàn vào

Nhan Mạt Hàn đứng ngoài cửa , dừng bước , không biết có nên tiếp tục bước vào?

"Vào đi , đừng đứng ngoài cửa"

Lúc này , có âm thanh của Nam Cung Ảnh truyền ra , đứng bên ngoài Nhan Mạt Hàn toàn thân ngẩn người

Cuối cùng vẫn là bước vào , cô nở nụ cười . Thấy hắn

"Xin chào , tôi là Tô Phi Á" Cô nở nụ cười , dùng lưu loát tiếng Anh để chào hỏi

có thể nói , Nam Cung Ảnh ánh mắt nóng rực thuỷ chung dừng lại trên gương mặt hắn

Làm Cho Nhan Mạt Hàn có chút không tự nhiên , cố ý tránh đi

"Xin chào" Nam Cung Ảnh chậm raãi mở miệng , khoé miệng nhẹ nhàng cong lên

Sau khi Tiểu Dương lui ra , không khí trong phòng làm việc trở nên xấu hổ , hắn cười cười , giơ tay ý bảo " Ngồi đi"

Nhan Mạt hàn tuỳ tiện chọn một vị trí , nhưng cũng là vị trách cách xa bàn hắn nhất , Nam Cung Ảnh không khỏi trrau trau mày

Nhưng nhanh sau đó , hắn đem hợp đồng ra " Tôi nghĩ cô đã rất rõ ràng về công việc của mình? Đây là hợp đồng , còn có trách nhiệm công việc của cô nữa"

Nói xong , Nam Cung Ảnh đứng dậy đem đồ vật đất trước mặt cô

Nhan Mạt Hàn nở nụ cười tươi rói , lễ phép nhận lấy đồ . Không biết vì cái gì , Nam Cung Ảnh nghiêng đầu nhìn qua đôi chân của cô , dưới bụng không khỏi nóng lên. Hắn tự giễu có lẽ là rất muốn cô

"Tôi sẽ kêu Lưu Ảnh dẫn cô đi xem văn phòng của mình"

"Từ từ , tôi xin hỏi một chút , vì sao nơi này lại có tôi thiết kế tác phẩm?Lại còn phải đợi?" Nhan Mạt Hàn nhìn tư liệu trên hợp đồng có chút khó hiểu . Ở New Zealand cô đã là một chuyên gia thiết kế trang phục , mỗi lần đi tiệc là do tự mình thiết kế

Mà hiện tại , trên hợp đồng tư liệu có ghi chính là trong phòng hai năm phải đợi công ty thiết kế trang phục ? còn có người phát ngôn?

Gian trá ! trong nội tâm cô không ngừng mắng , thật không nghĩ đã sáu năm rồi Nam Cung Ảnh vẫn như vậy ! Không làm ăn gian dối

"Đây là vấn đề công ty của cô . Cô đã đến đây , hợp đồng cũng đã ký ,thì cô phải làm như vậy" Nam Cung Ảnh tuỳ tiện nở nụ cười , hai tay đặt trên bàn làm việc , con ngươi hoa đào nhìn cô

Được .. Được , cô nhận thua ! Hai năm , mỗi ngày đều phải đối mặt với hắn? Trời ạ , quản lí thế nào có thể làm vậy?

Nhìn thấy sắc mặt cô tối xầm , Nam Cung Ảnh hài lòng nở nụ cười . Ấn điện thoại nội bộ" Tiểu Dương , hãy vào dẫn cô Tô PHi Á đi xem văn phòng"

"Phải"

Sau khi cúp máy rất nhanh Tiểu Dương liền đến , dẫn Mạt Hàn đi xem văn phòng

Điều cô kinh ngạc chính là , văn phòng hết sức sạch sẽ . Cửa sổ sáng sủa làm cho người ta cảm thấy thoải mái , kệ sách không một hại bụi , bàn làm biệt , ghế tựa , sofa , bàn trà...

Thật là một nơi không tồi , nếu cứ như vậy ở đây làm việc hai năm , chắc sẽ không cùng hắn tiếp xúc cái gì chứ? Cô tự an ủi một chút , cùng Lưu ảnh nói cám ơn

Nhanh sau đó , điện thoại trên bàn reo lên , Nhan Mạt Hàn ngẩn ra , ấn nghe , truyền đến âm thanh là giọng nói của Nam Cung Ảnh nhưng là ngoại ngữ rất lưu loát

"Tô Phi Á tiểu thư , buổi tối có thể hay không mời cô một bữa cơm? Dù sao , đây là quy định cũ , coi như là hoan nghênh"

Nhan Mạt Hàn khoé miệng giật giật , long trọng như vậy? Cô muốn cự tuyệt" Hahả , thật ra tôi nghĩ không cần long trọng như vậy "

Nam Cung Ảnh giọng điệu cấp bách " Nhưng quan trọng cô là người phát ngôn cho công ty , cho nên buổi tối muốn mời cô đến , nếu giao thông có vấn đề , tôi sẽ giúp cô . Liên hệ sau" Nói xong , hắn quyết đoán cúp máy

Nhan Mạt Hàn bĩu môi , lẩm bẩm " Vẫn là như vậy , vẫn bá đạo"

Một lát sau , chỉ nghe Tiểu Dương gõ cửa tiến vào , đưa một tấm card , là địa chỉ khách sạn

Nhan Mạt Hàn cười cười , không nhiều lời , cuối đầu nhận lấy

Vì là ngày đầu tiên đi làm , buổi chiều đúng giờ Nhan Mạt Hàn đã tan ca , vội vàng đến trường học của Austin và April , thẳng đến cửa hàng bánh ngọt sáu năm trước

Bên trong văn phòng làm việc tổng giám đốc , Nam Cung Ảnh nhấn hạ điện thoại

" Này , có chuyện gì ?" Một bên khác , là âm thanh lười biến của Âu Dương Dật . Hắn tựa vào cửa xe , dừng lại , xe liền đứng trước mặt của cao ốc

"Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm , nhìn tân người phát ngôn , thế nào có hứng thú không? Nam Cung Ảnh nhíu mày tìm kím

chỉ nghe Âu Dương Dật sản khoái hồi đáp " Phải đến ! Tôi sẽ đi cùng với Dạ Như"

"Tuỳ cậu"

Nói xong , Nam Cung Ảnh thu tuyến , sáu năm qua Âu Dương Dật đều theo đuổi Dạ Như , đáng tiếc là Dạ Như không chấp nhận có lẽ vì mối quan hệ gia đình , nhưng Âu Dương Dật đầy nghị lực , chính là lần đầu tiên thấy hắn như vậy

Xe , nhìn vào con đường nhỏ sau đó liền ngừng lại , Nhan Mạt Hàn không có chú ý , quay đầu

"Austin , April , đêm nay , dì Dạ Như sẽ chăm sóc cho tụi con nha , ở nhà dì ăn cơm chiều , các con phải ngoan a"

Austin ninh ninh mi , ngẩng đầu " Mẹ , vì sao á?"

April cũng trua trua cái mũi nhỏ bé " Đúng vậy , tại sao á? Chúng con chỉ thích cùng mẹ ăn thôi"

"ha hả , ngoan , đêm nay mẹ có việc phải làm , các con nếu nghe lời , buổi tối sẽ kể chuyện ngày xửa ngày xưa , mẹ hứa" Nói xong , Nhan Mạt Hàn vươn ngón út

Austin và April cùng nhìn thoáng qua , sau đó đôi mắt sáng rỡ nở nụ cười vui vẻ cùng Nhan Mạt Hàn ngoắc tay , chủ động tháo dây an toàn nhảy xuống xe

Nhan Mạt Hàn tháo chìa khoá , lúc này mới phát hiện chiếc xe đằng trước tựa như của Âu Dương Dật

Trời ạ , sáu năm , vẫn đẹp trai như vậy , khẳng định đang đợi Dạ Như? Nhìn thoáng qua một điểm cách đó không xa , bên trong rất nhiều người , đa số là nữ? Ai nha , lại là cái yêu nghiệt Âu Dương Dật mang đến ! Ha Ha

Sợ bị phát hiện ra , Nhan Mạt Hàn hạ tóc dài , mang theo kính râm lôi hai đứa nhóc , sãi bước ...

Hoàn hảo , thuận lợi liền tiến vào cửa hàng bánh ngọt

Vừa thấy người đẩy cửa vào là Nhan Mạt Hàn , Dạ Như nở nụ cười " Mạt Hàn , cậu tới rồi à?"

Nhan MẠt Hàn đặt mông ngồi trên sofa " A, giúp tớ xem hai đứa nhỏ một đêm . Đêm nay Nam Cung đại tổng giám đốc mời tớ đi ăn cơm vì mình là người mới , nói cái mà mà hoan nghênh , thật phiền toái nha" Cô nhu liễu mi tâm

Dạ Như liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Âu Dương Dật , bất đắc dĩ nói " Mạt Hàn , cậu xem nha , nhiều phụ nữ điều hướng đến đây mà tới , buôn bán thật đắc" Nói xong , Dạ Như cắn răng

"Sao? Ghen tị à? HaHa" Nhan Mạt Hàn tháo kính râm xuống

Dạ Như liếc cô một cái" Nào có , tớ ghen tị? Không thể nào"

Nhìn quanh bốn phía " Doãn Hi đâu?"

"Cô ấy đã sớm mặc kệ" Dạ Như nhún vai" Hiện tại chỉ có một mình thôi"

"Hắc hắc , vậy một mình nắm tiền đi , để xem , lời nhiều . Còn nữa , hai đứa bé không mang theo sao" Nói xong , kéo Austin cùng April "

"Được rồi , liền mang theo" Dạ Như thoả hiệp nói

Austin trên tay cầm iPod đang chơi không chút khách khí "Dì ơi , đêm nay cháu muốn ăn thịt kho tàu"

April ôm búp bê nở nụ cười " Khanh khách , ca ca, ăn nữa phải đổi lại đầu heo nha"

Nhan Mạt Hàn day day thái dương , bất đắt dĩ lắc đầu

Dạ Như kéo hai đứa bé qua " Hắc hắc , đêm nay sẽ là Austin thịt kho tàu trư thịt" cười xấu xa , ngồi xổm xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK