• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“tiểu Dương , lập tức điều tra vị trí của Nhan Mạt Hàn , tôi muốn biết cụ thể”

Trên xe , Nam Cung Ảnh lấy di động ra gọi cho Tiểu Dương

“ Tổng giám đốc , ngài nên đi làm rồi”

“Tôi muốn biết vị trí của cô ấy” Nam cung Ảnh có chút tức giận bừng bừng , tiểu Dương thấy thế liền cúp điện thoại , không lâu sau lại gọi “ Tổng giám đốc , điện thoại của cô ấy không có tín hiệu nên không thể tìm ra vị trí cụ thể”

“Shit” Nam Cung Ảnh mắng , cúp điện thoại , quay đầu về hướng Doãn Thiệu Hàn

Ngồi trên xe bus , Nhan Mạt Hàn lấy tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ , xe đã lái đến xa lộ cao tốc rồi , nơi này không có tín hiệu

Cô lấy điện thoại ra ngơ ngác nhìn một chút , sáng sớm hôm nay mở máy cư nhiên không có một cuộc gọi nhỡ nào , cũng không có tin nhắn..

Hắn , chắc chắn không đi tìm cô ... Có lẽ thế , rời đi một thời gian tất cả sẽ phai mờ thôi

Dù sao , thời gian sẽ làm làm mờ nhạt tất cả .. Tình cảm cũng có thể chứ?Ngay cả trong lòng đối với Nam Cung Ảnh như thế nào cũng không rõ

“Người đàn ông đẹp trai chính là tai hoạ” Nhan Mạt Hàn tự nhủ , nhàm chán đảo tay trên cuốn nhật ký

“ Cậu... Sáng sớm đến nhà tôi làm gì?” Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt , nhìn trước mắt mái tóc có chút xốc xếch , mắt thâm quần như gấu trúc

Nam Cung Ảnh không nói gì , đi vào phòng khách , ngồi xuống xoa xoa mi tâm

“Không tìm được Nhan Mạt Hàn?” Doãn Thiệu Hàn tựa như biết tại vì sao rồi

Lấy ra cuốcn ghi chép , đưa cho Nam Cung ảnh

“ừ , cái này nếu như không tìm được thì vạn lần đừng trách tôi”

Doãn Thiệu Hàn bĩu môi , trong lòng nói Nam Cung Ảnh này quả thật điên rồi

“Điện thoại của cô ấy không có tín hiệu , cô ấy có thể đi đâu?”Nam cung ảnh la hét , một đêm rồi hắn không có ngủ , lại không thể tìm được Mạt Hàn , hắn dường như sắp phát điên rồi

“ Vậy sao không hỏi những người bạn của cô ấy, biết đâu sẽ biết chút thông tin gì đó” Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt , ngáp dài

Nam Cung Ảnh đột nhiên nghĩ ra cái gì , lại chạy nhanh rời khỏi nhà của Doãn Thiệu Hàn

Nhìn xe thể thao của Nam Cung Ảnh gào thét rời đi , Doãn THiệu Hàn lắc đầu một cái ... Xem ra lần này Nam Cung Ảnh thật đúng là...

“ Bác gái”

Nhìn thấy mẹ của Ngôn Lạc Thần , Nhan Màt Hàn kích động hốc mắt đỏ lên..

“ Nha đầu ngốc ! Không thể tưởng tượng là cháu , mau vào đi”

Mẹ của Ngôn Lạc Thần nhận lấy hành lý , đem Nhan Mạt Hàn vào phòng khách

“Thế nào? Ở thành phố M không tốt sao? Sao tự nhiên lại đến thành phố A?” Mẹ Lạc thần có chút bận tâm

Nhan Mạt Hàn cười cười , lắc đầu “ Không có , chính là nhớ bác thôi”

Mẹ của Lạc Thần chuẩn bị xong phòng cho cô , ngồi trên giường lớn , Nhan mạt Hàn đột nhiên có cảm giác trống vắng , hiu quạnh

Gian phòng trống rỗng , lòng cô đã bán đứng cô .. Bất chợt , cô rất muốn quay trở về để nhìn thấy Nam Cung ảnh

Thành phố M , Nam Cung ẢNh không có thời gian dọn dẹp thứ gì , nói với vân tẩu mấy ngày sau sẽ về . Liền vội vã rời đi

“Tiểu Dương , tôi muốn đến thành phố A một chuyến , tất cả các cuộc hẹn đều dời lại ba ngày”

Nói xong , cúp điện thoại . Trong công ty Tiểu Dương cười cười , xem ra lần này Tổng giám đốc đã yêu thật rồi..

Thành phố A , buổi tối mẹ Lạc Thần ra ngoài chơi mạc chược .. Ra cửa lúc đi lại không chú ý xe thể thao màu bạc dừng ở cửa

Nhan Mạt Hàn núp trên ghế salon , ôm bịch khoai tây chiên vừa xem Tv vừa ăn , cô muốn bản thân quên tất cả bắt đầu lại cuộc sống mới

Lúc này chuông cửa vang lên , Nhan Mạt Hàn để khoai tây chiên xuống, thầm nghĩ chắc bác gái đã quên cái gì

Mở cửa ra , cười nói “ Bác gái , có phải lại quên gì rồi không?”

Nhưng hiện lên trong mắt cô .. Người ở trước mặt làm cô giật mình

Hắn đứng trước cửa , mắt quầng thâm , trên mặt hiện đầy sử mệt mõi .. Nam Cung ẢNh chậm rãi mở miệng

“Nhan Mạt Hàn” Một chữ , tiếp theo trong cái chớp mắt Nhan Mạt Hàn liền bị kéo vào lồng ngực rắn chắn , hắn ôm cô rất chặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK