Lúc này cô mới yên tâm, nâng Trần Uyển Di đến phía trước cửa sổ, đặt cô ấy ở trên bệ cửa sổ: “Chị cũng không sợ bị phát hiện, anh trai đang làm gì vậy? “
“Tiểu Như Uyên đang sắp xếp hành lý, chị thừa dịp cậu ấy không chú ý chạy đến, Như Uyên không nhìn thấy.” Trần Uyển Di đã tính trước nói: “Yên tâm đi.”
Cô ấy nói như vậy, Mộc Ân tin, dù sao ngay cả chính Trần Uyển Di cũng không muốn bị phát hiện.
Thân thể người giấy, đối với cô ấy mà nói có rất nhiều tiện lợi, nếu như bị phát hiện thật sự cô ấy có thể hoạt động, đầu tiên không thể quang minh chính đại ăn đậu hũ của anh trai, việc này đối với một cô nàng mê trai mà nói, thật sự vô cùng tàn nhẫn.
“Nói đi, tới tìm em làm gì?” Mộc Ân quay người tựa ở trên bệ cửa sổ.
“Tới tìm em nói về con ma kia, hình như chị đoán được cách thức và quy luật giết người của nó.” Trần Uyển Di ưỡng ngực nhỏ, vô cùng kiêu ngạo.
Trong nháy mắt Mộc Ân rất hứng thú, nói: “Mau nói, phương pháp gì vậy? “
“Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta xem giám sát, Thẩm Bạch Oánh cùng hai người hầu kia chơi đĩa tiên.” Trần Uyển Di thừa nước đục thả câu, hỏi.
Vài đoạn video vừa máu me vừa kinh khủng, đến bây giờ Mộc Ân đều nhớ chi tiết trong đó:”Nhớ nhớ.”
“Lúc ấy Thẩm Bạch Oánh nhỏ máu vào, lại vẽ một lá bùa, về sau liền bị bám vào người, chị cảm thấy máu đó chính là đường dẫn, là điều kiện để con ma đó bám vào người sống.” Trần Uyển Di nói: “Sau khi bị bám vào, Thẩm Bạch Oánh đi đến phòng Thẩm Gia Minh trước, về sau mới đi phòng Thẩm phu nhân, giết Thẩm phu nhân, nhưng Thẩm Gia Minh lại không việc gì.”
“Chuyện này em cũng rất tò mò.” Mộc Ân tay nâng má tựa trên bệ cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.
“Bắt đầu thì em cảm thấy là bởi vì nó tìm nhầm người, mới buông tha Thẩm Gia Minh, nhưng mà sau khi Thẩm Gia Minh chết thì em không cảm thấy như vậy, có lẽ lúc ấy Thẩm Gia Minh nói là sự thật, lúc Thẩm Bạch Oánh đi vào rồi đi ra khỏi phòng hắn, hắn là thật sự hôn mê, Thẩm Bạch Oánh có lẽ đã làm gì đó khi cậu ta hôn mê, mới dẫn đến cái chết tối hôm qua của cậu ta.”
“Thông minh.” Trần Uyển Di nhìn Mộc Ân giơ ngón tay cái lên: “Chị cũng nghĩ như vậy.”
“Nhưng em vẫn luôn không nghĩ thông suốt Thẩm Gia Minh bị con ma kia làm cái gì, vì sao con ma đó không trực tiếp giết cậu ta?” Mộc Ân nghi hoặc.
“Nếu như giết cậu ta thì không tìm thấy người để tiếp tục ám vào đâu.” Trần Uyển Di nhảy đến tay cô, ngẩng cái đầu giấy nhỏ lên: “Chị cảm thấy trong khoảng thời gian cậu ta hôn mê này, Thẩm Bạch Oánh đã lấy máu của cậu ta, vẽ một lá bùa giống vậy ở trên người cậu ta, thuận tiện cho lần tiếp theo ám vào người, cũng chính là tối hôm qua.”
“Tại sao muốn quanh co như thế?” Mộc Ân không hiểu: “Nó dứt khoát giết Thẩm Gia Minh chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?”
“Dứt khoát giết Thẩm Gia Minh đúng là rất đơn giản, nhưng em có nghĩ tới không, lỡ như nó muốn giết không chỉ là Thẩm Gia Minh cùng Thẩm phu nhân thì sao?”
Trần Uyển Di ngồi xuống trên mu bàn tay của Mộc Ân, chân giấy nhỏ đong đưa: “Giả sử nó muốn giết còn có người khác, mà không chỉ một người. Nhưng sau khi nó bám vào người sống thì năng lực có hạn, một đêm giết không hết người nó muốn giết, cho nên mới lưu lại ấn ký trên người Thẩm Gia Minh để có cơ hội ám vào lần sau…”
“…” Mộc Ân bị suy đoán lần này của cô ấy làm cho kinh hãi trợn mắt hốc mồm, lại cảm thấy giả thiết này đúng vô cùng.
“Dù sao bám vào người sống cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu như nó không thừa cơ tìm người ám vào tiếp theo, lần sau liền không có cách nào thực hiện.” Trần Uyển Di nâng cằm lên, trầm ổn gật gật đầu, tự nhủ, “Ừm, nhất định là như vậy.”
“Vậy theo chị nói, chỉ cần nhìn thi thể Thẩm Gia Minh liền sẽ biết.” Mộc Ân có chút kích động, lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại: “Em nói với chị Thanh Thanh, thi thể Thẩm Gia Minh hẳn là còn chưa hoả táng, bây giờ tới còn kịp.”