“Đừng nhìn nữa!” Thẩm Gia Kính khóc không ra nước mắt, cảm giác mình giống như gái lầu xanh.
Mộc Ân ngược lại cảm thấy dáng vẻ này của anh trai thật đáng yêu, không ngờ rằng một idol bình thường có bao nhiêu người hâm mộ, lại là một người thích những chuyện linh dị.
Sự tương phản này, nếu để cho những fan hâm mộ kia biết, sợ là bị sự đáng yêu này làm cho động lòng mất.
Trần Uyển Di hiển nhiên cũng là bị sự đáng yêu này làm cho động lòng đấy thôi, Mộc Ân đã trông thấy cô ấy vì kìm nén không được mà ló đầu ra khỏi túi, vội vàng ho một tiếng nhắc nhở, miễn cho hoa si này bị lộ tẩy.
Lâm Như Uyên không rõ cô vì sao ho, còn tưởng rằng Mộc Ân đang nhắc nhở mình, ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Kính ở nơi đó khóc không ngừng, thoảng qua một chút ngại ngùng.
“Tôi chỉ nhìn một chút, cậu khóc cái gì, một thằng đàn ông, tôi có thể gây ra chuyện gì trên người cậu?”
“…” Mộc Ân.
Lục Phong Miên có chút bị cảnh này đâm trúng, quay đầu nín cười.
Góc nghiêng của anh rất đẹp, Mộc Ân thích cực kỳ, tiến lên kéo anh lại, “Đi thôi chú Lục.”
Hai người ra khỏi phòng, tay Lục Phong Miên vắt ngang eo của cô, quay đầu nhìn cô hỏi: “Em không giận? “
Mộc Ân giật mình: “Chú biết cháu đang giận?”
“Vừa mới trở về, dưới lầu, Thanh Thanh nói cho tôi…” Lục Phong Miên dường như có chút không biết nên giải thích thế nào, nói: “Tôi cho là em biết, Như Uyên cũng biết.”
“Những gì cháu biết vốn không nhiều bằng anh trai, trước kia cái gì cha mẹ cũng không nói cho cháu, chú Lục chú cũng không có nói chuyện của chú cho cháu biết.” Mộc Ân điềm đạm đáng yêu nháy mắt mấy cái.
Lục Phong Miên mặt mày ôn hòa cười một tiếng, tay dán trên mặt cô, “Em muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho em biết.”
“Cháu muốn biết rất nhiều.” Mộc Ân kéo anh đi lên phía trước, nhanh chóng nhíu mày lại: “Ví dụ như… trước kia chú Lục có từng thích người nào không?”
Lục Phong Miên lắc đầu: “Không có.”
Anh nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời, có thể thấy được không riêng gì thích, ngay cả người từng mập mờ cũng không có, Mộc Ân cảm thấy trong lòng thật thoải mái, dựa vào trên người anh: “Vậy sau này cũng chỉ có cháu thôi.”
“Ừm.” Lục Phong Miên ấm giọng đáp.
…
Rất nhanh tới ban đêm, Mộc Ân để cho người ta mang cái ghế cột Thẩm Gia Kính đến đại sảnh dưới lầu, cùng mấy người Lâm Như Uyên trông coi, đồng thời gọi vài người nguyện ý xuống lầu, trong đó bao gồm Thẩm Kế.
Ban ngày Thẩm Thanh Thanh đã giải thích với Thẩm Kế về suy đoán của Mộc Ân, nhưng mà Thẩm Kế nghe xong cũng không tin tưởng.
Một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, ông ta vẫn nguyện ý tin tưởng Lục Giang Sầu – đại sư phong thủy có danh tiếng.
Nhưng lúc ông ta muốn đòi lại con trai từ chỗ Lục Phong Miên, Lục Phong Miên lại lấy một câu tin tưởng Mộc Ân, đuổi ông ta đi.
Kết quả dẫn đến ông ta chỉ có thể đi theo canh giữ ở dưới lầu, sợ mấy người trẻ tuổi náo loạn phạm sai lầm, làm bị thương con trai tử bảo bối của ông ta.
Mấy người bắt đầu từ mười một giờ lần lượt xuống lầu, vẫn luôn chờ đến nửa đêm không giờ.
Sau khi tiếng chuông đồng hồ trong sảnh vang lên hai mươi bốn âm thanh, Thẩm Gia Kính bị trói trên ghế đã buồn ngủ, mí mắt nhắm chặt, nhưng vẫn không có chuyện gì lạ kỳ xảy ra.
Thẩm Kế cũng là người có đồng hồ sinh học rất đúng giờ, ngồi ở trên ghế sa lon, mặc dù dễ chịu, nhưng cũng dễ dàng mệt rã rời, sau khi thoảng qua ngủ gật, bị tiếng đồng hồ làm bừng tỉnh.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, sắc mặt trầm xuống, nói với Thẩm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, chúng ta đã cùng Mộc Ân đợi đến nửa đêm, còn phải chờ bao lâu? Chẳng lẽ phải đợi đến hừng đông?”
“Bác Thẩm đừng gấp, vừa mới đúng không giờ mà thôi, vật kia nếu muốn ra, cũng sẽ không nhanh như thế.” Mộc Ân không chút hoang mang nói.
Tuổi Thẩm Kế đã lớn, nhưng bảo dưỡng rất tốt, bình thường cũng tương đối kiêng kị bị người khác nói lão già, nghe gọi là bác khiến vẻ mặt của ông ta nhăn nhó một chút, tức giận quay đầu. (Vì Mộc Ân gọi ông ấy là lão bá, có từ lão nghĩa là già nên Thẩm Kế khó chịu đấy các bác.)