Mục lục
Lục gia cưng chiều bảo bối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xiaoxi Gua

Mộc Ân rút tay về, không biết làm sao mặt lại đỏ lên, cảm giác sâu sắc rằng anh đang cố ý đùa giỡn cô, thở hổn hển nói: “Còn như vậy thì không đút cho ăn nữa.”

“Sao vậy?” Lục Phong Miên một mặt vô tội, biểu cảm nghiêm túc lại đứng đắn.

“…” Mộc Ân.

“Cắn trúng rồi hả?” Lục Phong Miên mới phản ứng lại, kéo tay của cô đặt dưới môi mình, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Thổi thổi sẽ hết đau.”

“…” Mộc Ân, không hiểu sao cô cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, không đợi nghĩ lại đã xảy ra khi nào, Lục Phong Miên đưa tay qua đây.

“Em cắn lại đi.”

Anh nói, vẫn là khuôn mặt không gợn sóng kia.

Trong đầu Mộc Ân đều muốn loạn cả lên, hôm nay Lục Phong Miên trêu chọc mình, không có quá nghiêm túc như mọi khi, nên cô không có chút nào cảm thấy sợ anh, dứt khoát nắm tay anh, cắn một cái trên mu bàn tay.

Cô không dùng hết sức, nhưng cũng không có quá nhẹ nhàng, cuối cùng cũng để lại dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay anh.

Toàn bộ quá trình, lông mày Lục Phong Miên đều không hề nhíu một cái, đợi cô cắn xong liền rút tay về, khẽ hôn một cái chỗ cô vừa cắn.

“…” Mộc Ân.

Cô cực kỳ có cảm giác quấy rối đấy.

Miễn cưỡng ăn xong một bữa cơm, Mộc Ân cảm giác còn mệt hơn cả nấu cơm.

Thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Lục Phong Miên không cho phép cô rửa, cô cũng không kiên trì, cùng Lục Phong Miên đi lên lầu.

Vốn cho rằng lúc này người đàn ông đã đủ hài lòng, tự đi nghỉ ngơi, không ngờ đi đến cửa phòng, Lục Phong Miên đột nhiên dừng bước, quay người lại.

“Tôi nên tắm rửa.”

“…” Mộc Ân luôn cảm thấy anh lại muốn cố tình kiếm chuyện rồi, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lần này đoán chừng chính Lục Phong Miên cũng cảm thấy quá giả, không mở miệng, lại nở nụ cười trước: “Tay không tiện.”

Nụ cười này của anh nhìn rất đẹp, lại mang theo mấy phần ôn nhu mà ngày thường không có được.

Mộc Ân cảm giác nhịp tim có chút nhanh, nói chuyện bắt đầu lắp bắp: “Một đêm không tắm cũng không sao mà.”

“Không thoải mái.” Lục Phong Miên kéo tay của cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Giúp tôi đi.”

“…” Mộc Ân.

Bốn chữ “được voi đòi tiên”, chắc anh cực kỳ thích viết nó.

Trong nội tâm cô oán thầm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười một tiếng xấu xa: “Được ạ. “

“…” Lần này đổi lại là Lục Phong Miên giật mình, đoán chừng là không ngờ cô sẽ đồng ý.

Mộc Ân lôi kéo anh đi về phía phòng tắm, ân cần nói: “Đi thôi chú Lục, nhanh chóng tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bước vào phòng tắm, Mộc Ân ấn Lục Phong Miên ngồi trên ghế cạnh tường, bắt đầu cởi quần áo anh.

Cô vốn dĩ muốn giả vờ giả vịt cởi được một nửa thì ra ngoài lấy đồ, nhưng theo từng chiếc cút áo sơ mi được cởi ra, lộ ra cơ bụng với làn da màu mật bên trong, Mộc Ân đột nhiên cảm giác không được tự nhiên.

Giống như có người mở nồi chưng, không khí nóng như thiêu đốt, chúng ta phải cố gắng hô hấp vì bị ngợp hơi, thật mất sức.

Cô nghĩ đến xúc cảm chọt chọt cơ bụng anh vào lần trước ở trong phòng, nghĩ đến phản ứng khi đó của Lục Phong Miên, thậm chí nghĩ đến kiếp trước có một lần tại phòng tắm, Lục Phong Miên ép buộc cô.

Một khi nhớ đến thì không dừng, những hình ảnh đứt đoạn đó cứ hiện lên khiến Mộc Ân vô cùng loạn, động tác trên tay chậm lại, mặt cũng càng ngày càng đỏ.

Trong sự mờ mịt, Lục Phong Miên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước một chút.

Mộc Ân đụng vào trong ngực anh, ngửa đầu thấy rõ quai hàm góc cạnh.

“Lục…. Chú Lục….” Cô nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác bầu không khí có chút không đúng.

Lục Phong Miên không nói chuyện, nhưng hô hấp rõ ràng nặng nề đi, cúi đầu xuống, trong đôi mắt đen như mực xoẹt qua sự phấn khởi, môi anh tìm kiếm hôn về phía môi cô.

Thời khắc mấu chốt, Mộc Ân cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh, nói: “Cháu quên đồ”, rồi nhanh chóng đứng lên chạy ra khỏi phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK