Trấn an người nhà xong, Yến Phi buổi tối tâm tình vui vẻ cùng nhóm bạn tốt đi ăn cơm. Nhạc Thiệu đã trở về, Nhạc Lăng liền đặc biệt xin nghỉ một hôm để tới đây. Thấy Yến Phi không bị ảnh hưởng bởi sự kiện kia, nhóm bằng hữu vài ngày lo lắng cũng đều buông lỏng, không khí bữa cơm phá lệ náo nhiệt. Nhạc Thiệu đem quà tặng đưa cho tất cả mọi người, thời điểm thu được quà tặng Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới Nhạc Thiệu cũng mua cho bọn họ một phần.
Sáng mai Yến Phi còn có tiết, nhưng Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu sống chết không chịu để cho hắn trở về trường học tối hôm nay. Nhạc Thiệu là vì hôm qua mới về, Tiêu Tiếu là vì hôm sau sẽ trở lại Tây Hàng. Không còn biện pháp, ăn xong bữa tối, Yến Phi lại bị Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu kéo về Đông Hồ.
Ngồi ở trên xe, Nhạc Lăng mở ra quà tặng mà Nhạc Thiệu đưa cho, là một đôi đồng hồ tình nhân hàng hiệu. Tiêu Bách Chu vẫn không khỏi kích động, nói: “Không nghĩ tới Nhạc ca cũng mua quà cho em.”
Nhạc Lăng lái xe cười nói: “Em hiện tại cũng được tính là người nhà họ Nhạc, anh ấy đương nhiên sẽ nhớ kỹ em.”
Vệ Văn Bân ngồi ở phía sau buồn bực: “Tôi thì sao? Nhạc ca vì sao cũng mua quà cho tôi?” vệ Văn Bân khẩn cấp mở ra hộp quà mà Nhạc Thiệu đưa cho, vừa mở ra, cậu liền kinh hô một tiếng, là một chiếc bút thủy tinh phi thường xinh đẹp.
Nhạc Lăng lại nói: “Cậu là bạn tốt của Yến ca, anh trai tôi tự nhiên cũng sẽ mua quà cho cậu. Yến ca sau khi sống lại, bằng hữu cũng chỉ có cậu cùng Bách Chu.”
“Tôi rất thích, quá cảm động, Nhạc ca thực biết chọn.” Vệ Văn Bân yêu thích không buông tay, không ngừng sờ sờ chiếc bút thủy tinh kia, vừa cao hứng lại vừa xấu hổ. Ngay từ đầu cậu đối với Yến Phi thái độ rất không tốt.
Nhạc Lăng đưa tay trái tới trước mặt của Tiêu Bách Chu: “Đeo cho anh đi. Anh trai mua cho chúng ta đồng hồ tình nhân.”
Tiêu Bách Chu nhếch miệng, cầm lấy chiếc đồng hồ lớn hơn đeo vào cho Nhạc Lăng, sau đó y tháo xuống đồng hồ bên trên cổ tay của mình, đeo vào chiếc đồng hồ nhỏ hơn một chút kia. Hai chiếc đồng hồ tuy rằng lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều là đồng hồ nam.
Vệ Văn Bân ngồi phía sau vừa hâm mộ lại vừa ghen tị: “Hai người không cần bắt nạt người độc thân như tôi.”
“Vậy cậu mau chóng đem mình gả ra ngoài đi.” Tiêu Bách Chu kích thích nói.
Vệ Văn Bân vô cùng kiêu ngạo nói: “Ai muốn ‘gả ra ngoài’ giống như cậu. Cho dù sau này có tìm nam nhân, vậy thì tôi cũng phải là người ở trên.”
Tiêu Bách Chu sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nhạc Lăng, đem người này ném xuống xe!”
“Lão Tiêu! Tôi sai rồi, là miệng tôi không sạch!”
※
Vệ Văn Bân có bị ném xuống xe hay không tạm thời không biết được. Yến Phi bị Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu kéo về nhà không hề ngoài ý muốn bị hai người trong trong ngoài ngoài ăn sạch, kết quả chính là ngày hôm sau hắn tới muộn, trực tiếp bỏ lỡ tiết đầu tiên. Thời điểm tiết đầu kết thúc, hắn mới khoan thai chậm rãi đi vào.
“Tôi tưởng cậu hôm nay lại xin nghỉ.” Tiêu Bách Chu nghiêng người để Yến Phi đi qua.
Yến Phi đi qua Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân, ngồi xuống, đem balo để qua một bên. Không thèm để ý tới phần đông những ánh mắt bởi vì mình xuất hiện mà hướng về phía này, thở hắt ra: “Ngủ quên.”
Có người chế nhạo: “Là bị ‘chèn ép’ tới hôn mê đi. Vừa nhìn đã biết đây là bộ dáng suy yếu vì miệt mài quá độ.”
Yến Phi ánh mắt híp, đối phương vội vàng đem miệng che lại. Yến Phi cắn răng: “Cái miệng thối của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi xé rách!” Tiêu Bách Chu lạnh lùng nói: “Thời điểm cậu ra tay, nhớ gọi tôi, tôi cùng cậu xé.”
Vệ Văn Bân vội vàng xin lỗi: “Tôi không phải là cố ý, hoàn toàn là bản năng a bản năng.”
“Lão Vệ, đừng bảo tôi chưa nhắc cậu, cái miệng này của cậu càng ngày càng thối. Đến một lúc nào đó, nếu cậu bị Yến Phi và lão Tiêu đánh, cậu cũng đừng trách tôi khoanh tay đứng nhìn.” Sau nghĩ vì bản thân sau này, Tiêu Dương lựa chọn đứng bên Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu.
Vệ Văn Bân nhẹ nhàng vỗ vỗ cái miệng của mình, lại cười: “Các cậu cũng biết mà, tôi nói có bao giờ suy nghĩ đâu.” Hắn vuốt vuốt sau lưng của Yến Phi: “Yến đại ca, ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng tôi chấp nhặt a.”
“Cút!” Yến Phi nặng tay cho Vệ Văn Bân một đập, khiến đối phương đau tới nhe răng.
Lúc này, có người đi về phía bọn họ. Bởi vì thói quen của Yến Phi, người trong ký túc xá 3414 hiện tại đi học đều đã quen ngồi ở vị trí cuối. Đối phương đi tới, ý đồ rất rõ ràng.
“Yến Phi, cậu mấy ngày nay không đi học, đây là vở ghi chép.” Đàm Tố thực thân thiết đem ba quyển vở ghi đặt tới trước mặt của Yến Phi. Không ai đánh kẻ đang cười, Yến Phi cầm lấy vở ghi: “Cảm ơn a.”
* không ai đánh kẻ đang cười: ý chỉ cho dù trong lòng có thích hay không, người ta nếu đã tươi cười với mình thì mình không nên tỏ thái độ khó chịu
Đàm Tố cũng không nhiều lời, đối với Yến Phi cười cười, sau đó trở về vị trí ngồi của bản thân. Những người ngồi trong phòng học ánh mắt khi nhìn về phía Yến Phi đều vô cùng phức tạp, nhất là đồng học cùng lớp. Yến Phi làm bộ như không phát hiện ra sự khác thường xung quanh mình, đem vở ghi của Đàm Tố nhét vào trong balo. Hắn tự nhiên không cần dùng tới, nhưng cũng không thể trước mặt mọi người làm Đàm Tố bẽ mặt.
“Cậu lúc này đã trở thành người nổi tiếng rồi.” Vệ Văn Bân nhỏ giọng lầm bầm, “Tuyệt đối không điệu thấp nổi nữa.”
“Mặc kệ đi.” Tiêu Dương bĩu môi.
Tiêu Bách Chu thấp giọng: “Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo có người xấu bụng.”
“Các cậu nói xem, tôi có nên xin hoãn thi học kỳ này hay không?” Yến Phi cho ra tổng kết cuối cùng.
Buổi sáng có ba tiết, Yến Phi nghe bao nhiêu liền buồn ngủ bấy nhiêu, buồn ngủ muốn chết. Những tiết trước vắng mặt, hiện tại nghe giảng quả thực chẳng khác nào đang nghe thiên thư. Tiêu Dương thấy thế, không ngừng đưa cho hắn kẹo bạc hà, còn là loại kẹo mà Nhạc Thiệu mang từ Mỹ trở về. Thật vất vả mới xong ca sáng, Yến Phi thắt lưng lại đau, thu dọn sách vở xong liền cùng ba người đi tới căn tin ăn trưa. Tiêu Bách Chu cũng không kiêng dè, nói khẽ với hắn: “Cậu vẫn nên tới Tiểu Thực Đường gọi chút cháo thanh đạm gì đó thì tốt hơn.” Dù sao cũng đều là người từng trải, Tiêu Bách Chu hiểu rõ.
“Để tôi đi mua cho, cậu chờ chút.” Vệ Văn Bân xen mồm vào. Tiểu tử này tuy rằng miệng thối một chút, nhưng thời điểm cần nghĩa khí thì vẫn nghĩa bất dung từ.
* nghĩa bất dung từ: không từ chối thoái thác
Yến Phi cũng không cùng cậu khách khí, gật gật đầu: “Được, cậu giúp tôi gọi một bát cháo cùng một trứng chần nước sôi.”
“Tôi cũng muốn ăn trứng chần nước sôi.” Tiêu Dương nói. Vệ Văn Bân đem balo của mình đưa cho Tiêu Dương, đi trước một bước. Tiểu Thực Đường nằm tại một hướng khác, bởi vì cách ký túc xá số 3 hơi xa, bốn người không thường tới đó. Bất quá ở Tiểu Thực Đường loại cháo nào cũng có.
Ba người đi vào trong căn tin, tìm một chỗ trống không ai ngồi. Yến Phi chiếm vị trí, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đi mua cơm. Yến Phi vừa ngồi xuống, lập tức có vô số những tầm mắt hướng về phía hắn. Nếu nói Yến Phi trước kia coi như có chút danh khí, như vậy hiện tại tuyệt đối là nhân vật không ai không biết ở đại học Đế Đô. Bởi vì sự xuất hiện của hắn, nhóm sinh viên làm thêm đang lau bàn trong căn tin không khỏi trở nên khẩn trương cùng bất an. Yến Phi thản nhiên mặc kệ những ánh mắt này, nhìn Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đang xếp hàng mua cơm.
Di động vang lên, Yến Phi từ trong túi áo lấy ra di động, vừa thấy hiển thị, hắn cười cười.
“Thiệu Thiệu.”
“Phi, tan học rồi đi?”
“Ừm.”
“Ở trường học có tốt không?”
“Rất tốt. Anh đang ở trong căn tin, lão Tiêu cùng Tiểu Dương đang đi gọi cơm, Văn Bân tới Tiểu Thực Đường mua cháo cho anh.”
“Đích xác không tồi. Nếu trong trường có việc gì thì gọi điện thoại cho em, em đã ‘thông báo’ với hiệu trưởng cùng viện trưởng của Đế Đại, không để cho người khác dùng ánh mắt quấy rầy làm phiền anh.”
“Không cần khoa trương như vậy, không có việc gì, em an tâm đi. Ăn cơm chưa? Tiểu Tiểu đi rồi sao?”
“Chuẩn bị ăn. Em bên này có việc cần bàn với lão tứ, buổi chiều cậu ấy mới đi.”
“Vậy các em mau đi ăn đi. Có việc gì anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Nhạc Thiệu không an tâm tình hình của Yến Phi sau khi trở lại trường học, đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cúp điện thoại chưa được vài phút, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đã trở lại. Yến Phi nhìn về phương hướng cửa căn tin, nói: “Quay về ký túc xá ăn đi. Nhiều người như vậy, Văn Bân tới đây cũng khó tìm được chúng ta.”
“Cũng đúng.” Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương cầm lấy balo, Yến Phi giúp hai người bưng phần cơm của Vệ Văn Bân, ba người cùng nhau rời khỏi căn tin. Trên đường Yến Phi rời đi, mọi người đều tránh ra hai bên.
Vệ Văn Bân một đường chậm rãi chạy về ký túc xá, mua cho Yến Phi một bát cháo thịt trứng muối cùng bốn quả trứng chần nước sôi, trứng chần nước sôi tới lúc mang về vẫn còn nóng hôi hổi. Ăn cơm trong ký túc xá thoải mái hơn so với ở căn tin, dù sao cũng vừa mới xảy ra chuyện lớn, hơn nữa dư âm của chuyện này còn chưa qua đi. Yến Phi một bên cùng ba người nói chuyện phiếm, một bên ăn cháo, lúc này di động lại vang lên. Hắn nhìn hiển thị, là một dãy số xa lạ, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, buông thìa xuống, nhận điện thoại.
“Alo?”
“Yến Phi, là tớ, Thúy Hoa.”
Yến Phi tươi cười trên mặt biến mất, ba người khác thấy thế, lập tức bỏ bát xuống nhào qua đây.
“Có chuyện gì sao?” Thanh âm của Yến Phi rất lãnh đạm.
Người bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: “Cậu, có khỏe không? Tớ ở trên mạng, nhìn thấy cậu, xảy ra chuyện.”
Yến Phi rất không khách khí trực tiếp hỏi: “Người gọi điện thoại về nhà tôi là cô đi?”
Đối phương lại trầm mặc, mang theo chột dạ rõ ràng. Yến Phi không để cho đối phương một cơ hội giải thích, tiếp tục nói: “Nghê Thúy Hoa, cô rốt cuộc là muốn làm cái gì? Gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, khiến cho họ sợ hãi khẩn trương, đây là có ý gì? Nếu cô quan tâm tôi, vậy thì cảm ơn; nếu cô có ý tứ gì khác, vậy rất xin lỗi, tôi không muốn biết. Tôi đã nói rồi, tôi chết qua một lần, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, cô ‘chỉ là’ bạn học trung học của tôi mà thôi. Tôi hiện tại đã có bạn trai, bạn trai tôi rất ghét tôi có liên lụy dây dưa với những người khác. Nếu không có việc gì, sau này cô đừng gọi điện thoại tới nữa.”
“Yến Phi!” Thanh âm của Nghê Thúy Hoa trở nên bén nhọn hơn vài phần, “Cậu sao có thể như vậy! Cậu sao có thể như vậy! Tớ thừa nhận là tớ không đúng, nhưng cậu sao có thể đối xử với tớ như vậy…” Nói xong, cô liền khóc.
“Vậy cô muốn tôi đối xử với cô như thế nào?” Yến Phi cười nhạo, càng thêm không kiên nhẫn. Nếu như Yến Phi chính chủ không chết, cũng sẽ không cùng nữ nhân này dây dưa thêm, huống chi hắn căn bản không phải là nguyên chủ!
“… Cậu sao có thể, đối xử với tôi…” Nghê Thúy Hoa cũng không biết phải nói với Yến Phi như thế nào, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
“Không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây.” Yến Phi nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“Yến Phi!” Nghê Thúy Hoa tựa hồ đánh cược tất cả, hô lên: “Cậu thực sự muốn sa đọa như vậy, đi thích nam nhân, bị nam nhân bao dưỡng sao?! Chẳng lẽ cậu đã quên mất những lời trước kia? Cậu nói cậu sẽ cố gắng học tập, thi nghiên cứu sinh, thi làm bác sĩ; cậu sẽ ở đế đô tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn, cùng tớ kết hôn, sinh một cục cưng đáng yêu. Cậu đã quên, cậu đều đã quên rồi sao!”
“Tôi đã quên.” Yến Phi đem di động kéo ra xa một chút, thanh âm của Nghê Thúy Hoa làm cho lỗ tai của hắn bị đau. Vệ Văn Bân huýt sáo một tiếng, chậc chậc, nữ nhân này quả thực là lớn gan. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương bày ra bộ dạng muốn tiếp tục xem kịch.
“Cậu sao có thể đối xử với tôi như vậy…” Nghê Thúy Hoa khóc lớn.
Yến Phi lạnh nhạt nói: “Tôi cho dù bị nam nhân bao dưỡng, cũng không quan hệ gì tới cô. Nam nhân của tôi nguyện ý cùng tôi kết hôn, cô thì sao?”
“Tớ cũng nguyện ý!”
Yến Phi cười lạnh: “Phải không? Cho dù tôi vẫn là tiểu tử trước kia, cô nguyện ý?”
“Tớ nguyện ý! Tớ nguyện ý!”
“Nghê Thúy Hoa.” Yến Phi không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn, “Tôi đã nói rồi, có rất nhiều chuyện tôi đã quên mất, chẳng lẽ cô muốn để cho tôi phải nói thẳng ra hay sao? Chuyện giữa tôi và cô như thế nào, hẳn là cô phải rõ ràng hơn tôi. Cô gái, đừng để cho tôi phải lật lại quá khứ xem nguyên nhân tại sao tôi lại tự sát, cô cũng không cần năm lần bảy lượt khảo nghiệm sự nhẫn nại của tôi. Cô gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, xem ở phần cô là bạn học trung học với tôi, lần này tôi bỏ qua. Nhưng nếu có lần thứ hai, cô chớ có trách tôi không niệm tình. Cô nghe cho kỹ, tôi đã chết qua một lần rồi, không phải là Yến Phi dễ bị bắt nạt cùng khinh thường như trước kia, muốn từ trên người tôi kiếm được ưu đãi, còn phải xem cô có năng lực này hay không. Đừng để cho tôi càng thêm khinh thường cô.”
Yến Phi cúp điện thoại. Vệ Văn Bân hướng hắn giơ lên ngón tay cái: “Ngay cả những lời như ‘nam nhân của tôi’ cũng đều nói ra, bội phục, bội phục.”
“Cậu thực sự là ngứa da.” Yến Phi buông di động xuống bẻ ngón tay, ngay sau đó, trong ký túc xá truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Vệ Văn Bân. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương một chút ý tứ muốn đi lên ‘can ngăn’ cũng đều không có, người này xứng đáng!
Nghê Thúy Hoa bị Yến Phi cúp điện thoại không thể tin được nhìn di động. Đây là Yến Phi mà cô nhận thức sao? Thay đổi, người này đã thay đổi, trở thành một người mà cô hoàn toàn không hề biết tới.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ở trong văn phòng vừa ăn cơm vừa làm việc. Từ nước ngoài mang về rất nhiều hạng mục, Nhạc Thiệu trong một khoảng thời gian dài tuyệt đối không thể nghỉ ngơi. Di động của Tiêu Tiếu truyền tới tin nhắn, liếc mắt nhìn lướt qua, cậu lập tức buông đũa xuống, cầm di động lên.
—– [Anh, Nghê Thúy Hoa kia lại gọi điện tới quấy rầy Yến ca.]
Vị mật thám nào đó được ‘phân công’ tới bên cạnh của Yến Phi rất có trách nhiệm thực hiện chức trách của bản thân. Đối với bạn gái cũ của Yến Phi ‘trước kia’, thái độ của Yến Phi là tận lực khiến cho đối phương biết khó mà lui, vì vậy vẫn không để cho ba người Nhạc Thiệu nhúng tay vào. Nhưng ngày hôm nay Nghê Thúy Hoa gọi điện thoại tới đã khiến cho Tiêu Dương biết được người này có bao nhiêu rắc rối, cậu không chút áp lực tâm lý nào, báo cáo lại cho anh trai nhà mình.
Tiêu Tiếu đem tin nhắn đưa cho Nhạc Thiệu xem, Nhạc Thiệu châm một điếu thuốc, nhìn tin nhắn nói: “Việc quay về Tây Hàng, cậu lui lại vài ngày đi, để Hắc ca qua đó trước. Tớ hiện tại không dứt được ra, tam ca của cậu thì vẫn đang ở Nam Phi, chuyện này cậu tới xử lý. Về sau tớ không muốn phải nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan tới nữ nhân này ở đế đô.”
“Ừ.” Tiêu Tiếu cũng châm một điếu thuốc, trong mắt không hề có độ ấm.
Chuyện về Nghê Thúy Hoa, Yến Phi không có ý định nói cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu biết. Hắn lại không biết rằng Tiêu Dương đã sớm mật báo, bất quá chuyện này quả thực cũng làm ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Nghê Thúy Hoa không phải là loại nữ nhân giống Trang Văn Tĩnh, chưa tới vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn để cho ba người trong nhà biết được. Hắn chỉ hy vọng qua cuộc nói chuyện này, Nghê Thúy Hoa có thể chân chính ý thức được, giữa hai người bọn họ là tuyệt đối không có khả năng. Bằng không nếu để cho ba người kia phát hiện ra Nghê Thúy Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc ấy sự tình cũng không dễ giải quyết. Tưởng rằng sống lại trên thân thể của một tiểu tử bình thường thì sẽ được tự do tự tại, không ngờ hết chuyện này tới chuyện khác kéo đến, Yến Phi cảm thấy bản thân nên đi chùa cầu may.
Buổi chiều có bốn tiết, trong khoảng thời gian tạm nghỉ, Yến Phi phân biệt nhận được điện thoại của Lương Cầm cùng Tương Điền. Thái độ của Yến Phi đối với hai người này hoàn toàn khác hẳn so với Nghê Thúy Hoa cùng đám người Đàm Tố. Thời điểm gặp chuyện không may, là hai người này không ngừng giữ gìn bảo vệ cho hắn. Hơn nữa giữ gìn cùng bảo vệ của bọn họ không hề mang theo bất luận mục đích gì không thuần khiết, hoàn toàn trái ngược với kiểu lôi kéo làm quen của Đàm Tố.
Yến Phi hẹn Tương Điền cùng Lương Cầm buổi tối đi ăn cơm, hắn cũng nên gửi lời cảm ơn tới hai người. Chứng cứ xác minh việc Vương Hiển Nhạc nói xấu hắn mà cảnh sát đang nắm giữ, là do Tương Điền cung cấp.
Bốn tiết buổi chiều kết thúc, Yến Phi bỏ lại ba người Tiêu Dương, đi gặp Lương Cầm cùng Tương Điền. Song phương cũng không quá thân thuộc, khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Yến Phi ở trong điện thoại nghe ra được Tương Điền cùng Lương Cầm có chuyện muốn nói với hắn.
Đi tới nơi hẹn, Yến Phi phất tay với hai người đã ngồi chờ sẵn đó, rồi mới chạy tới trước mặt hai người, ngồi xuống, “Rất xin lỗi, để hai người đợi lâu.”
“Bọn tôi cũng vừa mới tới.” Lương Cầm trước sau như một luôn tươi cười rạng rỡ, “Đây, uống chén trà nóng trước đã, bình tĩnh một chút.”
“Cái gì mà bình tĩnh? Cậu từ chỗ nào thấy tôi sợ hãi?” Yến Phi bật cười.
Tương Điền ở một bên giải thích: “Ngày đó cậu gặp chuyện không may, Lương Cầm gấp tới mức muốn khóc, lại không tìm được cậu. May mà bạn cùng phòng với cậu nhắn tin lại, nói là cậu không sao, nếu không hai người chúng tôi đã đi báo cảnh sát, chỉ sợ cậu lại nghĩ quẩn.”
Yến Phi nghe xong vô cùng cảm động. Mặc dù không thể so được với ba người trong ký túc xá, nhưng Tương Điền cùng Lương Cầm đều là bằng hữu của hắn. Tuy rằng Yến Phi không định lôi kéo hai người vào trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp kia, thế nhưng hắn cũng sẽ cố gắng duy trì tình hữu nghị giữa bọn họ.
Yến Phi cảm kích nói: “Đã khiến hai người lo lắng. Kỳ thực tới hôm qua tôi mới biết đến chuyện này, bọn họ sợ tôi nổi bão, không dám để cho tôi biết.”
Lương Cầm hướng hắn nháy mắt vài cái: “Cậu thực sự có bạn trai hả?”
Vừa thấy bộ dạng của Lương Cầm, Yến Phi cũng không định che giấu, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, tôi là đồng tính luyến ái, sẽ không vì thế mà ghét bỏ tôi đi.
Lương Cầm nhăn mặt nhăn mũi: “Chẳng lẽ ở trong lòng cậu, chúng tôi là người như vậy sao? Đã là năm 2015 rồi, Yến lão đại. Người ta bảo trong mười người nam nhân, có năm người là đồng tính luyến, ba người là song tính luyến, một người là tự kỷ luyến, chỉ có một người là dị tính luyến thôi. Con gái chúng tôi thực đáng thương.”
“Ha ha ha, xem ra Tương Điền chính là trân bảo 1/10 còn lại kia đi?” Yến Phi cười to.
Tương Điền nghe thấy vậy, không khỏi sờ sờ cái mũi: “Tôi, tôi chưa bao giờ, yêu đương.”
“Ha ha ha…” Lúc này ngay cả Lương Cầm cũng đều nở nụ cười.
Yến Phi chọn món ăn xong, tự mình rót trà cho hai người bọn họ, nói: “Tôi gặp chuyện không may, có bằng hữu lo lắng cho tôi, khóc cho tôi, đây là phúc của tôi. Tôi lấy trà thay cho rượu, kính hai người một ly. Cảm ơn.”
“A, đừng nói phiến tình như vậy có được hay không, người nên cảm ơn là tôi đi. Tôi đời này chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể bán được tranh a.” Lương Cầm bị những lời của Yến Phi làm cho có chút muốn khóc, cô sợ nhất chính là những lời nói phiến tình như vậy.
* phiến tình: là một loại tràn ngập cảm xúc mãnh liệt cảm tình khuyếch đại
Tương Điền cũng mặt đỏ tai hồng nói: “Tôi mới là người cần phải cảm ơn. Nếu không có cậu, tôi bây giờ vẫn còn đang phải lau bàn trong căn tin. Yến Phi, cậu đem chúng tôi trở thành bằng hữu, tại thời điểm chúng tôi khó khăn nhất nguyện trợ giúp cho chúng tôi, chúng tôi cũng rất vui khi quen được một người bạn như cậu. Tới, không nói nhiều nữa, vì tình hữu nghị giữa chúng ta, cạn ly.”
“Đúng! Vì tình hữu nghị giữa chúng ta, cạn ly!” Lương Cầm chạm cốc đầu tiên, Yến Phi bật cười cùng bọn họ chạm cốc.
Chạm cốc một cái, không khí càng thêm sinh động. Tương Điền hạ giọng nói: “Yến Phi, Vương Hiển Nhạc bên kia, cậu tính làm sao? Tôi nghe nói, những người tham dự còn có bạn học trung học với cậu ta?”
Yến Phi không muốn đề cập tới Vương Hiển Nhạc, đơn giản nói: “Tôi đều giao lại cho luật sư xử lý. Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, phải đảm đương hành vi của chính mình. Cậu ta dám ở trên mạng post bài vũ nhục tôi, thì phải làm tốt chuẩn bị bị tố cáo. Đối đãi với địch nhân, tôi chưa bao giờ nương tay. Cậu nên rõ ràng, là cậu ta tìm tôi gây phiền toái, chứ tôi chưa từng bao giờ tỏ thái độ gì không tốt đối với cậu ta.”
Tương Điền thở dài, gật gật đầu: “Tôi biết. Từ sau khi cậu nghỉ làm thêm ở căn tin, cậu ta đối với cậu càng thêm không vừa mắt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới cậu ta sẽ ghen tị đến mức này. Cậu có được ngày hôm nay là do cậu dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy cơ hội. Lúc trước tôi bảo cậu ta cùng tôi đi dạy thêm, nhưng cậu ta vừa nghe đây là công việc do cậu giới thiệu, liền từ chối. Nếu cậu ta không quá mức cố chấp giữ khư khư tự tôn, hiện tại mỗi tháng cũng đã kiếm được vài nghìn đồng, căn bản không cần phải đi lau bàn trong căn tin. Kỳ thực giữa hai người các cậu căn bản không có cừu hận gì, vấn đề chỉ là 50 đồng.”
“Cậu ta chính là tâm lý vặn vẹo. Chiếu theo lời của cậu ta, sinh viên nghèo hẳn là không bao giờ khá lên được. Những ông chủ lớn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đều là bị bao dưỡng hoặc là lôi kéo được người giàu có để đổi lấy cơ hội. Đúng là ngụy biện.” Lương Cầm không khách khí nó: “Người như vậy cho dù có bằng cấp cao có năng lực thì đã làm sao? Sau này đi vào xã hội, tiến vào cương vị công tác, sớm hay muộn cũng sẽ bị chán ghét. Cậu ta tâm tính thực sự là không đứng đắn! Nếu tất cả mọi người đều giống như cậu ta, vậy xã hội liền loạn.”
Yến Phi hướng Lương Cầm ôm quyền: “Cho nên Lương tiểu thư của chúng ta mới là người tâm địa tốt nhất, thiện lương nhất. Tại hạ kính nể.”
“Cái gì a, chán ghét.” Được người ta khen, ngược lại lại cảm thấy ngại ngùng.
Tương Điền do dự một chút, nói: “Yến Phi… chứng cứ về việc Vương Hiển Nhạc hãm hại sau lưng cậu, là do tôi cung cấp cho cảnh sát. Tôi làm vậy là vì không ưa hành vi của cậu ta. Nhưng mặc kệ ra sao, mọi người trước kia đều là đồng học cùng làm thêm với nhau. Nhà của cậu ta vốn điều kiện không tồi, cha của cậu ta buôn bán thất bại phá sản, có lẽ bởi vì như vậy, cậu ta mới cực đoan như thế. Hiện tại cha mẹ của cậu ta đều đã đến đế đô…”
Lương Cầm đánh gãy lời của y: “Cậu sẽ không phải là muốn cầu tình thay cho cậu ta đấy chứ? Cậu ta thiếu chút nữa đã bôi đen danh dự của Yến Phi, nếu đặt vào tình huống của người bình thường, vậy đã bị cậu ta hại cho tự sát a. Người như thế không thể tha thứ được.”
Tương Điền thở dài: “Tôi không bảo Yến Phi rút đơn kiện, mà là đang nói, có thể hay không nhận tiền bồi thường, để tòa án xử nhẹ tội một chút. Cha mẹ cậu ta vẫn luôn tìm tôi để khóc lóc, tôi cũng không đành lòng.”
“Cậu đây là lòng dạ đàn bà, không được.” Lương Cầm kiên quyết phản đối.
Yến Phi nâng tay, ngăn cản Lương Cầm tiếp tục oán trách Tương Điền, hắn đương nhiên hiểu rõ tính cách hiền lành của Tương Điền. Hắn nói: “Phán tội nặng hay nhẹ, đối với tôi mà nói, kỳ thực không quan trọng. Mặc kệ xử lý ra sao, cậu ta cũng không thể tiếp tục đi học, coi như đã bị hủy đi tương lai. Tôi đã cùng bạn trai nói qua việc này rồi, chỉ cần bạn trai tôi đồng ý, tôi không ngại.” Cái đệch, hai chữ ‘bạn trai’ càng ngày càng dễ gọi, Yến Phi toàn thân nổi lên da gà.
Tương Điền vừa nghe ngược lại có chút xấu hổ, nói: “Cậu không cần phải miễn cưỡng, chuyện này dù sao cậu mới là đương sự. Tôi cũng biết bản thân có đôi khi quá hiền lành.”
“Cậu biết là tốt rồi. Câu chuyện ‘nông phu cùng xà’ hẳn là không cần tôi kể cho cậu nghe đi. Làm người không thể lúc nào cũng tốt bụng, còn phải xem là đối với ai.” Lương Cầm lại bắt đầu giáo huấn Tương Điền, Tương Điền liên tục gật gật đầu, bộ dáng tiếp thu. Yến Phi càng nhìn càng không ngừng nhướng mày, hắn đột nhiên phát hiện ra một điểm rất kỳ quái: “Hai người từ lúc nào lại thân thiết tới như vậy?”
* nông phu cùng xà: một câu chuyện gian dân, ý nghĩa ngang với câu ‘làm ơn mắc oán’ của Việt Nam chúng ta
“A!” Tương Điền cùng Lương Cầm đồng thời đỏ mặt.
Vừa lúc đồ ăn được mang lên, Yến Phi vô cùng hiểu ý hóa giải xấu hổ của hai người: “Tới tới, dùng bữa dùng bữa, tôi đói bụng rồi.” Tương Điền cùng Lương Cầm cầm lấy chiếc đũa, hai người đều tránh né ánh mắt của đối phương, Yến Phi ở trong lòng thầm cười.
Ăn một lúc, Lương Cầm đã không còn xấu hổ, Tương Điền cũng thoảng khôi phục lại tâm tình. Lương Cầm kể cho Yến Phi biết chuyện Tư Quang Nam tìm hắn, rồi mới nói: “Tôi không nói cho xã trưởng biết chuyện cậu giúp tôi bán tranh.” Cô có chút khó xử, “Tôi cảm thấy… xã trưởng tìm cậu, hình như là vì chuyện bán tranh. Anh ấy hỏi tôi xem cậu có người đại diện bán tranh hay không, còn có bức phó tự ở buổi triển lãm kia cậu tặng cho ai.”
Yến Phi vừa nghe liền hiểu được sự việc, bình tĩnh nói: “Nếu xã trưởng lại hỏi chuyện liên quan đến tôi, cậu cứ bảo cậu cùng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi cái gì cũng không nói cho cậu biết.”
Lương Cầm gật gật đầu, nói: “Tôi cũng nói với Tương Điền rồi, sau này có ai muốn hỏi chúng tôi về chuyện của cậu, chúng tôi sẽ bảo là không biết.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lương Cầm vô cùng cao hứng vì bản thân vẫn giữ được tình bạn thuần khiết với Yến Phi. Cô không thích quan hệ giữa mình cùng Yến Phi lại bị mấy thứ phức tạp khác xen lẫn vào. Cô cũng vậy, Tương Điền cũng vậy.
“Tư Quang Nam bên kia, chờ tới lúc gặp được anh ta, tôi sẽ xử lý. Không nói mấy chuyện phiền phức này nữa, tới, dùng bữa thôi.” Yến Phi ra hiệu hai người tiếp tục dùng bữa. Hiện tại Tương Điền cùng Lương Cầm đều đối với Yến Phi sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm không rõ. Yến Phi vừa nói như vậy, bọn họ liền tin tưởng rằng hắn có thể xử lý tốt. Hai người cũng không đề cập tới những chuyện không vui nữa, vui vẻ ăn cơm.
~ ~ ~ ~ ~
* bút thủy tinh:
* trứng chần nước sôi:
* cháo thịt trứng muối: