Mục lục
Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dương trở lại phòng bệnh đang muốn cầu cứu Yến Phi thì cửa phòng bệnh mở ra. Vừa thấy bốn người đi vào, Tiêu Dương cơ hồ muốn vuốt xuống một phen nước mắt tràn ngập chua xót. Ba ông anh trai không phải có chuyện muốn thương lượng sao? Sao lại theo sát mông cậu trở về vậy? Tiêu Dương dám khẳng định, bản thân bị ghét bỏ. Mà cậu đáng thương còn không biết, ngay tại khi cậu nhàn rỗi đi ra ngoài, cậu đã bị ba vị bạn học cùng ký túc xá ‘hãm hại’.

Bốn người vừa tiến vào phòng đã mang theo một cỗ vị mùi hương thuốc lá. Yến Phi nhíu chặt lông mày, bất quá có những người khác ở đây, hắn cũng không nói cái gì, chỉ bảo: “Bọn anh nói chuyện xong rồi. Nhạc Lăng, chốc lát nữa em mang Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đi ăn cơm, rồi tiện đường đưa bọn họ về trường học luôn.” Ăn cơm trong phòng bệnh rất bất tiện, mà Yến Phi lại không thể xuất môn, cũng có ý muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên, hắn liền nói như vậy.

Nhạc Lăng vừa muốn gật đầu, Tiêu Bách Chu đã nói: “Không cần, bọn tôi tự mình trở về, vừa lúc muốn mua sắm một chút.”

“Ừ, không cần.” Vệ Văn Bân cũng nói.

Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên một tia nghiền ngẫm, chủ động nói: “Các cậu muốn đi dạo ở đâu, tôi đưa các cậu đi.”

Không nghĩ tới Nhạc Lăng sẽ chủ động như vậy, Tiêu Bách Chu ngược lại không biết phải cự tuyệt làm sao. Vệ Văn Bân nhìn về phía Tiêu Bách Chu, chờ y quyết định. Yến Phi lúc này nói: “Để em ấy đưa đi, thuận tiện ‘chém thịt’ em ấy một chút.”

Nhạc Lăng nói sao đi nữa cũng là người bên phe Yến Phi, Tiêu Bách Chu cũng không thể không cho hắn mặt mũi, miệng thản nhiên nói: “Vậy làm phiền.” Tiêu Bách Chu đồng ý, Vệ Văn Bân cũng sẽ không phản đối. Cậu ta luôn luôn tùy tiện, chỉ cần Nhạc Lăng không đáng ghét, cậu ta cũng không bài xích tiếp xúc của Nhạc Lăng.

Tôn Kính Trì vừa nghe, lập tức nói: “Nhạc Lăng, em bồi bọn họ đi mua sắm, giữa trưa dẫn bọn họ tới ‘Nghênh Phúc Quán’ ăn cơm, rồi đưa bọn họ trở về trường học. Tiểu Dương cũng cùng đi.”

“Được.” Tiêu Dương nào dám ở lại không đi.

Nhạc Lăng làm ra tư thế ‘mời’, Tiêu Bách Chu từ trong balo lấy ra một cuốn vở ghi, đặt ở đầu giường của Yến Phi, nói: “Đây là ghi chép của tất cả những bài chuyên ngành từ lúc cậu gặp chuyện không may tới giờ.”

“Cảm ơn.”

“Cố gắng giữ gìn sức khỏe, cuối tuần lại tới thăm cậu.”

“Ký túc xá phải giữ gìn sạch sẽ a.”

“Đã biết, anh chàng khiết phích.”

Cùng Yến Phi chào tạm biệt, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân và Tiêu Dương liền theo Nhạc Lăng rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ‘người một nhà’, Yến Phi lập tức mất hứng hỏi: “Mấy đứa hút bao nhiêu thuốc lá? Không phải đã nói là tận lực hút ít đi rồi sao?”

Tôn Kính Trì đem cửa sổ mở ra một cái khe, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ở hai bên giường bệnh ngồi xuống. Yến Phi nhướng mày: “Đi tắm rửa đánh răng, thay quần áo.”

Hai người mới ngồi xuống ngoan ngoãn đứng lên, đi tới phòng tắm tắm rửa. Tôn Kính Trì cũng cầm theo áo tắm đi vào. Phòng tắm rất lớn, ba người đàn ông trưởng thành cùng nhau tắm cũng không thành vấn đề. Yến Phi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nếp gấp ở mi tâm cũng không biến mất.

Hơn mười phút sau, ba người mặc áo tắm đi ra. Ba người đã thay đổi quần áo sạch sẽ cùng đánh răng, trên người không còn mùi hương nồng đậm của thuốc lá nữa. Yến Phi vỗ vỗ bên giường. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vẫn ngồi ở hai bên sườn của giường bệnh, Tôn Kính Trì ngồi trên giường, ở vị trí bên chân của Yến Phi.

“Nói đi, có chuyện gì? Hút nhiều thuốc lá như vậy?”

“Không có việc gì.” Tiêu Tiếu hạ mi mắt.

“Lừa ai đấy?” Yến Phi trầm mặt.

Ngay sau đó, Tiêu Tiếu xoay người ghé vào trên đùi của Yến Phi, ôm lấy hắn, buồn bã nói: “Anh không cần bọn em.”

Yến Phi một hơi nghẹn ở yết hầu: “Các em lại làm sao nữa hả?”

Tiêu Tiếu ngẩng đầu, trong mắt mang theo lên án: “Anh có huynh đệ khác, không cần bọn em. Tiểu Dương, bạn cùng ký túc xá của anh.”

Lại nữa? Yến Phi bị tức tới không còn cách nào khác, trực tiếp nở nụ cười: “Anh tưởng năm năm qua đi, mấy đứa hẳn là phải thành thục lên không ít, không nghĩ tới hóa ra chỉ là giả bộ. Tuy khối thân thể này của anh rất trẻ tuổi, nhưng kỳ thực anh so với bọn họ còn lớn hơn tới mười tuổi, không coi bọn họ là em trai, chẳng lẽ coi là anh trai?” Yến Phi không nói gì, kéo kéo da mặt của Tiêu Tiếu, “Thật là… Anh tự sát, là anh không đúng, anh cam đoan sẽ không có lần thứ hai. Hơn hai mươi năm, mấy đứa còn không rõ ràng sao? Anh cho dù có cả sọt huynh đệ khác, nhưng cùng ba người các em bất đồng. Đầu đất.”

‘Ủy khuất’ trong mắt của Tiêu Tiếu biến thành vui mừng, không chút nào để ý việc bị người ta mắng là đầu đất. Cậu nằm úp sấp ôm lấy chân của Yến Phi, hỏi: “Vậy Lương Cầm kia là chuyện gì? Anh thích cô ta?”

Ở trong lòng trở mình xem thường, vì phòng ngừa ba tiểu tử này lại lên cơn động kinh, Yến Phi đầu đuôi ngọn ngành đem chuyện tình giữa mình cùng Lương Cầm nói ra, rồi mới bảo: “Người ta chỉ là thương tiếc, nghĩ muốn cho anh mượn tiền mà thôi. Anh cùng cô ấy chẳng qua chỉ là gặp qua một lần. Anh biết mấy đứa không muốn anh bị người ta đoạt đi, nhưng mà cũng đừng trông gà hóa quốc có được hay không? Anh nếu thực sự thích người nào đó, khẳng định sẽ nói cho mấy đứa biết đầu tiên.”

“Không cần!”

Ba tiếng rống to. Yến Phi xoa xoa gáy, trước kia ba tiểu tử này bởi vì hắn kết giao bằng hữu mà cùng hắn náo loạn, giờ thì tốt rồi, chết qua một lần, ngay cả kết giao bạn gái cũng quản.

“Em không cần anh kết hôn! Bọn em cũng không kết hôn! Hiện tại không ai có thể lại bức anh kết hôn! Không cho anh kết hôn!” Nhạc Thiệu ôm cổ Yến Phi, làm đau tới miệng vết thương trên người của hắn.

Yến Phi liên tục gật đầu: “Được được được, anh không kết hôn, không kết hôn.” Yến Phi bị kích động của ba người làm cho hoảng sợ, chỉ cầu mau chóng trấn an bọn họ.

“Là anh nói.” Nhạc Thiệu lúc này mới nhớ ra trên người đối phương có thương tích, thả nhẹ lực đạo.

“Là anh nói.” Yến Phi nghĩ thầm, tới lúc đó còn không biết là ai kết hôn trước đâu.

“Phi.” Tôn Kính Trì gọi, Yến Phi bị Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ôm chặt lấy nhìn qua, chợt nghe đối phương nói: “Anh trước kia, thật sự chưa từng thích ai sao?”

Yến Phi cực kỳ bất đắc dĩ: “Vấn đề này hẳn là phải do anh hỏi đi. Mấy đứa mỗi ngày ở bên ngoài càn quấy cái gì, đừng cho là anh không biết.” Ba tiểu tử này từ lúc còn học sơ trung đã không còn là xử nam nữa rồi.

“Kia đều chỉ là chơi đùa.” Ba người chột dạ cực kỳ.

“Chơi thì có thể, đừng có đùa ra bệnh. Anh có chứng khiết phích, tới lúc đó đừng trách anh không cần mấy đứa.” Đối với ba người này, Yến Phi luôn cưng chiều.

Ba người càng lúc càng thêm chột dạ, cũng càng áy náy.

“Bọn em hiện tại không chơi nữa, tu thân dưỡng tính.” Nếu thời gian có thể quay ngược lại, bọn họ nhất định sẽ bảo trụ thân đồng nam của mình!

Yến Phi giật nhẹ mặt của Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì ở quá xa, không với tới được. Thay đổi thân thể cùng thân phận, có một số việc, Yến Phi cũng sẽ không tiếp tục băn khoăn nữa. Hắn nói: “Anh đời trước tới đời này đều vẫn cứ là xử nam, thực muốn xem rốt cuộc là nữ nhân nào có thể phá đi thân xử nam này của anh.”

“Thật sự?!” Ba người kinh hô. Trong khiếp sợ mang theo mừng như điên.

Yến Phi lại hiểu sai, xấu hổ buồn bực: “Không cho phép chê cười anh, bằng không đánh chết mấy đứa.”

“Bọn em nào dám.” Tôn Kính Trì cố gắng nhịn xuống nội tâm vui mừng như điên, đứng đắn nói: “Này thuyết minh anh giữ mình trong sạch, không giống với bọn em, có bao nhiêu ô uế.” Giờ khắc này, y thực sự hận bản thân đã chạm qua Đỗ Phong.

Yến Phi lập tức trầm mặt: “Em nói thêm câu nữa xem?” Ai cũng không thể nói lời không tốt về ba người này, cho dù là chính miệng ba người bọn họ nói ra cũng không được phép!

Tôn Kính Trì đi tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn: “Em sai rồi, anh đánh em đi.” Không biết, trong lòng y có bao nhiêu hưng phấn, bao nhiêu kích động.

Hai tay không đánh được người, Yến Phi ở trên mặt của Tôn Kính Trì hung hăng cắn một ngụm: “Sau này còn dám nói em trai của anh bẩn, anh giết em.”

“Không dám.” Người bị cắn ngược lại cười tới mức giống kẻ trộm.

Nếu nói dục vọng chiếm hữu của ba người đối với Yến Phi là cấp bậc cao nhất, vậy bao che khuất điểm của Yến Phi đối với ba người cũng đồng dạng tương đương.

“Phi, bọn em không muốn anh kết hôn, không muốn anh có bạn gái, anh chỉ có bọn em thôi có được hay không? Bọn em cũng không kết hôn, anh em bốn người chúng ta liền cứ như vậy cùng nhau sống qua cả đời. Em không muốn kêu một nữ nhân nào đó là ‘chị dâu’, ‘em dâu’ lại càng không.” —– trước kia là chị dâu, hiện tại chính là ‘em’ dâu.

Nhạc Thiệu lá gan lớn thử yêu cầu. Trước kia là anh hồ đồ, là anh ngốc, thẳng tới khi người này ‘chết’ đi mới hiểu được phần độc chiếm trong lòng mình dành cho người này có ý nghĩa gì. Lúc này đây, anh sẽ không hồ đồ tái phạm.

Cùng ba tiểu tử này trải qua cả đời? Yến Phi rất nghiêm túc suy xét. Hắn phát hiện tựa hồ mình cũng không quá bài xích. Trong hơn hai mươi năm sinh mệnh của hắn, ba người này chiếm cứ rất nhiều hỉ nộ ái ố của hắn.

“Mấy đứa không kết hôn, không có đứa nhỏ, cha mẹ của mấy đứa sẽ khóc.”

“Đứa nhỏ nhận nuôi hoặc là mang thai hộ là được, đã là năm nào rồi. Hơn nữa anh xem, Nhạc Lăng cùng với em không phải giống như anh em ruột hay sao.” Nhạc Thiệu cố nén mừng thầm, không ngừng cố gắng, “Đáp ứng bọn em đi.”

“Phi, đáp ứng bọn em.” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng cầu xin.

Ba tiểu tử này bên người cho tới bây giờ đều là nữ nhân không ngừng xuất hiện, có thể không kết hôn sao? Yến Phi tỏ vẻ hoài nghi. Nhưng mà bắt đầu từ đời trước hắn đã tính toán, chờ tới khi ba tiểu tử này kết hôn xong có người quản, hắn mới lo tới hôn nhân đại sự của chính mình. Hắn có chứng khiết phích, kỳ thực càng thích cuộc sống một người hơn. Hiện tại ba tiểu tử này đưa ra yêu cầu như vậy, cùng với tính toán của hắn cũng không có xung đột.

Nghĩ thông suốt điểm này, Yến Phi ở trước mặt ba người từ trước tới nay không bao giờ có ý thức nguy cơ liền gật đầu: “Được a. Nhưng mà nếu mấy đứa đổi ý, cũng đừng trách anh chê cười mấy đứa.”

“Bọn em tuyệt đối sẽ không đổi ý!” Ba người thiếu chút nữa kích động xông lên hôn Yến Phi. Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, người này sẽ dễ dàng như vậy đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Yến Phi cũng không nghĩ tới ba người này sẽ cao hứng tới như vậy, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì nắm tay của hắn đặt lên trên mặt của mình, thanh âm của Nhạc Thiệu cũng ám ách. Yến Phi đau lòng. Giờ khắc này, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra, cái chết của hắn đã đem tới thương tổn gì cho ba người.

Yến Phi vuốt vuốt đôi mắt của ba người, ách thanh: “Thực xin lỗi, để cho mấy đứa thương tâm.”

“Anh, đừng rời đi bọn em nữa, đừng rời đi bọn em nữa…” Bọn họ sợ, thật sự rất sợ.

“Thực xin lỗi… không bao giờ… sẽ như vậy nữa. Đêm nay cùng nhau ngủ nhé?”

“Vâng!”

Ba người cọ xát tay của Yến Phi, mặt của Yến Phi. Yến Phi đồng ý làm cho bọn họ tin tưởng cùng hi vọng. Lần này, bọn họ sẽ đem người này nắm thật chặt chẽ, khiến cho người này yêu thương bọn họ, chấp nhận bọn họ.

Có lẽ, qua năm mươi năm nữa, ở trước mặt của hắn, ba người này vẫn sẽ là những đứa trẻ chạy theo sau hắn không rời đi. Bị ba người nắm chặt tay, ở trên mặt cọ tới cọ đi, Yến Phi rất tự hào cùng kiêu ngạo. Mặc kệ hắn trước kia ở trước mặt cha mình là kẻ yếu không có tiền đồ như thế nào, tại trước mặt ba người này, hắn vĩnh viễn vẫn luôn là người anh lớn mà bọn họ yêu quý cùng sùng bái, được nhờ vả. Nếu không có ba người này hơn hai mươi năm làm bạn, hắn có lẽ sẽ sống ở trong tự ti cùng giãy dụa.

“Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu…”

“Dạ?”

“Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn gọi.”

Cảm ơn các em, cảm ơn các em vì đã làm bạn với anh.

“Phi…”

“Ừ.”

“Phi…”

“Ha ha, anh tựa như đã thành thói quen, không còn cảm thấy không tự nhiên như trước nữa.”

“Phi…”

“Mấy đứa áp lên miệng vết thương của anh.”

“Áp ở đâu! Để em xem xem!”

“Ha ha…”



Yến Phi đem ba con dã thú đang tức giận dễ dàng trấn an. Tiêu Dương rởi khỏi bệnh viện vẫn giữ nguyên bộ dạng muốn chết không muốn sống, thấy thế Vệ Văn Bân tò mò vô cùng.

“Tiêu Dương, cậu không sao chứ?”

Không thể nói cho hai người này là cậu đã chọc vào bình dấm chua rất lớn của ba ông anh trai được, Tiêu Dương chán nản nói: “Anh của tôi chuẩn bị nghỉ hè đem tôi tống vào huấn luyện trong bộ đội đặc chủng.” Cậu ngồi ở ghế phó lái, nắm lấy Nhạc Lăng đang lái xe, “Nhạc Lăng, cậu không thể thấy chết không cứu a.”

Nhạc Lăng rất ít cười cũng bị Tiêu Dương chọc cho bật cười, nói: “Các kỳ nghỉ hè này còn tới hơn nửa năm, cậu sợ cái gì. Nhạc ca bọn họ vừa rồi chỉ là nổi nóng, đợi tới khi nghỉ hè, bọn họ phỏng chừng đã quên. Cho dù cậu bị tống vào trong bộ đội đặc chủng, tớ cũng sẽ để cho huynh đệ chiếu cố cậu, yên tâm đi.”

“Là chiếu cố chỉnh tớ đi.” Tiêu Dương hơi sợ.

“Tớ chỉnh cậu để làm chi. Ba ông anh trai tới lúc đó cũng không rảnh mà quản cậu đâu.”

Có cam đoan của Nhạc Lăng, Tiêu Dương cũng không lo lắng nữa. Cậu suy nghĩ, lấy độc chiếm dục cùng tâm tư của ba ông anh trai đối với Yến Phi, nói không chừng tới lúc nghỉ hè, bốn người bọn họ đã xác định quan hệ rồi. Kia khẳng định không có rảnh để quan tâm tới cậu. Tiêu Dương càng nghĩ càng an tâm.

Vệ Văn Bân một mực rối rắm không biết có nên tới bộ đội đặc chủng để huấn luyện hay không lúc này nhìn chằm chằm phía sau gáy của Nhạc Lăng, chủ động bắt chuyện: “Ai, Nhạc Lăng, chúng ta coi như là không hòa thuận đi?” Tuy rằng không đánh nhau, nhưng cũng không kém lắm.

Nhạc Lăng từ trong gương chiếu hậu nhìn Tiêu Bách Chu vẫn luôn một mực chơi điện thoại không nói gì, nói: “Lần trước là tôi không đúng. Hôm nay giữa trưa tôi làm chủ tri, xem như nhận lỗi.”

Tiêu Bách Chu bàn tay đang chơi di động dừng lại một chút, không ngẩng đầu. Vệ Văn Bân vừa thấy đối phương có dấu hiệu mềm hóa, lập tức xông qua: “Tôi cũng muốn đi tới bộ đội đặc chủng nhìn xem, có thể chứ? Nghỉ hè tôi muốn cùng Tiêu Dương tới đó huấn luyện.”

“Chỉ hai người các cậu?” Nhạc Lăng lại từ trong gương chiếu hậu nhìn Tiêu Bách Chu một cái.

Vệ Văn Bân miệng rộng nói: “Lão Tiêu cũng đi.”

Tiêu Bách Chu vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng không phủ nhận. Nhạc Lăng tay đang nắm tay lái xiết chặt, nói: “Tố chất thân thể của các cậu khẳng định không thể tham gia huấn luyện chính quy của bộ đội đặc chủng, nhưng mà tôi có thể đem các cậu tới căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng, để huấn luyện viên quan sát cùng chỉ bảo cho các cậu. Các cậu cũng có thể nhìn xem huấn luyện của bộ đội đặc chủng ra sao. Nhưng mà không thể đem theo cameras, di động, máy tính cùng các loại thiết bị thông tin.”

“Không thành vấn đề! Anh không biết tôi có bao nhiêu sùng bái bộ đội đặc chủng, rất khốc!” Vệ Văn Bân vừa nghe đã thấy hấp dẫn, hưng phấn cực kỳ. Tiêu Dương cũng muốn hóa giải mâu thuẫn giữa đôi bên, nói: “Nhạc Lăng trước kia ở trong bộ đội đặc chủng có tiếng là kẻ liều mạng. Có một lần nhận nhiệm vụ bị nổ tới trọng thương, thiếu chút nữa đã chết, bị Nhạc ca từ trong bộ đội đặc chủng triệu hồi về đây đấy.”

Tiêu Bách Chu ngẩng đầu lên, Vệ Văn Bân ở bên kia kinh hô: “Wase! Anh quá lợi hại! Tôi bội phục anh!”

Nhạc Lăng hờ hững nói: “Tôi tham gia quân ngũ, hết thảy mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy. Tôi có thể sống được coi như đã là mạng tốt, rất nhiều anh em đã hi sinh.”

“Bây giờ còn hi sinh?” Vệ Văn Bân không thể tin được.

Nhạc Lăng nghiêm túc nói: “Quân nhân ở niên đại nào cũng có hi sinh, càng đừng nói tới bộ đội đặc chủng luôn gánh vác những nhiệm vụ trọng yếu. Chẳng qua tin tức không được công bố, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không biết. Quốc gia cùng quốc gia so đấu với nhau, cho tới bây giờ đểu chưa từng đơn giản.”

Vệ Văn Bân ánh mắt nhìn Nhạc Lăng tràn ngập sùng bái cùng kính nể. Tiêu Bách Chu vượt qua sườn ghế, vươn tay với Nhạc Lăng: “Tôi thật cao hứng, có thể quen biết người như anh. Tôi kính nể anh vì những hi sinh với quốc gia.”

Không nói tới chuyện hai người đối chọi gay gắt ngày hôm đó, giờ khắc này, Tiêu Bách Chu thật sự bội phục người quân nhân giống như Nhạc Lăng này. Nhạc Lăng từ trong gương chiếu hậu thật sâu nhìn vào trong mắt của Tiêu Bách Chu, tay trái gắt gao cầm lấy tay của Tiêu Bách Chu, không có lập tức buông ra ngay, mà lại hỏi: “Chúng ta, xem như là hòa giải đi?”

“Đương nhiên.” Tiêu Bách Chu đối với gương chiếu hậu nở nụ cười.

Nhạc Lăng cũng cười, lúc này mới buông ra tay của Tiêu Bách Chu. Tiếp theo, hắn nhân cơ hội hỏi: “Các cậu hôm nay không có kế hoạch gì đi?”

“Không có, không có.” Vệ Văn Bân đáp. Nếu hiện tại là thời kỳ chiến loạn, cậu ta tuyệt đối là đồ làm phản.

Tiêu Bách Chu thuận theo vấn đề của Nhạc Lăng, nói: “Anh có kế hoạch gì sao? Vốn bọn tôi tính đi mua sắm một chút, nhưng mà hiện tại hơi mệt.”

Nhạc Lăng thực vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Bách Chu, nói: “Ăn xong cơm trưa, tôi đem mọi người tới sân bắn đi.”

“Sân bắn?!” Vệ Văn Bân kích động. Trong mắt của Tiêu Bách Chu cũng hiện lên nhiệt tình của nam nhi.

“Tớ cũng đi, đã lâu không đụng tới súng.” Tiêu Dương là người thứ nhất giơ tay.

Đụng tới ‘súng’?! Vệ Văn cùng Tiêu Bách Chu là người thứ hai giơ tay: “Tôi cũng đi!”

Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên vừa lòng: “Chúng ta trước hết đi ăn cơm đi, rồi mới tới sân bắn.”

“Được.”

Ba vị nam nhi nhiệt huyết giơ tay. Tiêu Bách Chu cũng không chơi di động nữa, chuyên tâm nghe Nhạc Lăng kể cho bọn họ về một ít trải nghiệm có thể nói ra ở bộ đội đặc chủng. Đối mặt với nam nhân không lễ phép này, Tiêu Bách Chu đột nhiên cảm thấy mất mác vì bản thân quá nhỏ bé. Đây mới là nam nhân chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK