Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vô cùng buồn bực. Đứa nhỏ là của ai đâu phải chuyện bọn họ có thể quyết định được? Mặc kệ là của ai, đều là đứa nhỏ của bọn họ nha. Sớm biết cha mẹ trên phương diện này sẽ không có lý trí đến như vậy, bọn họ mới không nói cho cha mẹ biết. Hiện tại bọn họ biến thành đâm lao phải theo lao. Nghe ý tứ của cha mẹ, nếu đứa nhỏ không thuộc về người nào, nói lên (hai) người đó tinh tử không đủ sức sống, đây là một chuyện không có bất cứ nam nhân nào chấp nhận nổi.
* tinh tử: t*ng trùng
Buồn bực, kích động, hưng phấn, lo lắng, khẩn trương… đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Ba người nằm trên giường chợp mắt trong chốc lát, buổi sáng chưa tới 8 giờ đã tỉnh dậy. Trong phòng bếp tràn ngập mùi hương thơm nồng của canh gà. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ở phòng bếp bận rộn, Tiêu Tiếu nhận nhiệm vụ gọi điện thoại cho nhóm bằng hữu, bảo bọn họ chiều nay qua Đông Hồ tụ tập, không được không đến, không được xin vắng mặt. Ba người ký túc xá 3414 ngày hôm nay có cuộc thi, vốn Tiêu Bách Chu dự định thi xong sẽ cùng Nhạc Lăng đi hẹn hò, hiện tại chỉ có thể huỷ bỏ. Liền ngay cả Hứa Cốc Xuyên ở Trường Phản xa xôi cũng bị Tiêu Tiếu yêu cầu trong ngày hôm nay phải quay về đế đô, bất quá không thể nói cho Yến Phi biết anh là bị ba người bọn họ gọi trở về. Một đám bị cuộc điện thoại của Tiêu Tiếu làm cho một đầu mờ mịt. Nhất là Tần Trữ cùng Hà Khai Phục, hai con cú đêm này còn đang trong mộng đẹp, lại bị điện thoại đòi mạng đánh thức.
Yến Phi vẫn như thường ngày ngủ thẳng tới hơn 10 giờ sáng mới tỉnh dậy. Vừa đánh răng xong, Tôn Kính Trì liền bưng lên một bát canh gà thơm nồng, đặt trước mặt hắn. Yến Phi ôm dạ dày có chút khó chịu, hỏi: “Uống xong bát canh này, dạ dày của anh có thể hay không lại bị dịch thêm xuống dưới?” Hắn thậm chí đi đường còn không dám đứng thẳng.
Tôn Kính Trì khẽ xoa xoa dạ dày của hắn, cười ngọt ngào trấn an: “Sẽ không. Trọng Bình nói anh chỉ cần gia tăng thời gian nghỉ ngơi, chờ đến khi độ co giãn của dạ dày được phục hồi, có thể trở lại bình thường.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Yến Phi buồn bực nói: “Anh ngày hôm qua ở trên mạng tra xét, thấy người ta nói rằng những người dạ dày bị lệch xuống vị trí ruột non giống như anh, bệnh tình đã rất nghiêm trọng. Cần phải làm phẫu thuật.”
Tôn Kính Trì thầm nghĩ phải đem điện thoại của Yến Phi tịch thu, ngoài miệng nói: “Trọng Bình nói không cần, anh còn không yên tâm sao? Anh hiện tại phải ăn nhiều một chút, để cho dạ dày hoạt động co bóp ở tần suất lớn nhất, tăng mạnh vận động của dạ dày. Trọng Bình cũng gửi qua một ít thuốc bổ có khả năng tăng cường thể chất, ăn xong bữa sáng, em liền đi lấy cho anh.”
“Sao có thể lệch xuống tận vị trí ruột non chứ.” Yến Phi hiển nhiên vẫn bị ảnh hưởng bởi kết quả kiểm tra ngày hôm qua, cảm xúc không quá tốt.
Nhạc Thiệu từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một cốc sữa ấm; Tiêu Tiếu bưng một khay lớn, bên trên đặt bữa sáng của Yến Phi. Vừa thấy một bàn bữa sáng tràn ngập đồ ăn bổ dưỡng, Yến Phi nhíu mày: “Nhiều như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến dạ dày đi.”
“Khụ khụ…” Ba người một đầu hắc tuyến, sớm biết vậy không nói bị bệnh sa dạ dày, xem chừng đã doạ đến người này.
Vẫn là Tôn Kính Trì phản ứng mau lẹ, y chỉ sợ Yến Phi hỏi đông hỏi tây, còn đặc biệt tra xét một ít tư liệu liên quan đến sa dạ dày. Y ngay lập tức trấn an nói: “Ăn nhiều hay ít cùng sa dạ dày không liên quan. Bệnh sa dạ dày của anh là do Yến Phi trước kia không ăn cơm điều độ tạo thành. Anh hiện tại càng phải gia tăng các loại dinh dưỡng. Chỉ cần nhai chậm nuốt kĩ, không có việc gì. Đây đều là những món trong thực đơn bổ dưỡng do Trọng Bình viết cho chúng ta.”
“Vì sao anh cứ cảm thấy lời của Trọng Bình không đáng tin.” Yến Phu múc một thìa canh gà, ngửi ngửi. Tuy rằng vô cùng lo lắng cho dạ dày của chính mình, hắn vẫn đem trọng tâm đặt đúng chỗ, nói: “Hương vị không tồi a, các em ai nấu canh này vậy?”
“Em.” Nhạc Thiệu lập tức khoe thành tích, “Từ sáng sớm em đã tỉnh dậy để nấu canh cho anh.” Kỳ thực là nấu vào rạng sáng.
Yến Phi cười tươi, lại uống một ngụm: “Ngon lắm. Tay nghề của em càng ngày càng tốt, sắp vượt qua cả anh rồi.”
“Sau này em sẽ nấu cơm cho anh.” Nhạc Thiệu vươn tay sờ sờ bụng của Yến Phi.
Yến Phi vội vàng đẩy tay của anh ra: “Đừng sờ, cẩn thận dạ dày lại lệch thêm xuống dưới.”
“…” Vì cái gì lại dùng lý do ngu ngốc như sa dạ dày! Ba người vô cùng buồn bực.
Ở dưới sự trấn an của ba người, Yến Phi ăn hết hai bát canh gà, không quá tình nguyện uống xuống một cốc sữa, ăn sạch bữa sáng dinh dưỡng của bản thân. Sữa là loại sữa đặc biệt dành cho những người đang mang thai, hương vị có chút kỳ quái, Yến Phi không thích. Nhưng Tôn Kính Trì lại lừa hắn rằng loại sữa này là do Giản Trọng Bình tiến cử, hắn cũng chỉ có thể uống hết. Ăn xong, Yến Phi lười biếng vùi người trên sopha.
Để cho Yến Phi nằm trên đùi của mình, Tiêu Tiếu nói: “Anh trai, Hứa Cốc Xuyên hôm nay quay về đế đô báo cáo công tác, tối nay mọi người sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Cốc Xuyên hôm nay quay về đế đô?” Yến Phi vừa nghe liền có chút tinh thần, “Thời điểm nào thì cậu ấy về?”
“Chắc là buổi chiều.” Tiêu Tiếu không chút trách nhiệm đáp. Hứa Cốc Xuyên đột xuất bị cậu ‘triệu hồi’ quay trở về đế đô, hiện tại chắc hẳn đang bận rộn xử lý nốt công việc trên tay.
Nhạc Thiệu nói: “Dạ dày của anh không thoải mái, chúng ta không ra ngoài ăn, ăn ở nhà. Hắc ca phụ trách đồ ăn buổi tối.” Hà Khai Phục vẫn còn ở Tây Hàng bên kia đang mắng to. Mời gã đến nhà ăn cơm, vì cái gì còn bắt gã chuẩn bị đồ ăn! Cũng quá hãm hại đi! Hà Khai Phục một bên mắng chửi người, một bên gọi điện thoại trở về đế đô để đặt cơm, tức giận a.
Yến Phi hoàn toàn không hay biết gì chỉ cho rằng Hứa Cốc Xuyên thật sự quay trở lại đế đô để báo cáo công tác, vô cùng cao hứng nói: “Tốt. Tiểu Dương bọn họ gần nhất vẫn luôn bận rộn thi cử, tất cả mọi người không có thời gian rảnh rỗi để tụ tập. Cũng đừng để cho khách nhân ăn cơm đặt bên ngoài, buổi tối anh vào bếp làm vài món, bồi bổ cho bọn họ.”
“Không cần, không cần.” Ba người đồng loạt mở miệng, Tôn Kính Trì lại lôi lời dặn của bác sĩ ra: “Trọng Bình nói, anh phải tĩnh dưỡng, Chờ dạ dày của anh tốt hơn một chút rồi lại nói sau, hiện tại anh phải nghe lời Trọng Bình.
Ngẫm lại dạ dày của bản thân đang tràn ngập nguy cơ, Yến Phi thở dài một tiếng, được rồi, hắn vẫn nên tuân theo lời dặn của bác sĩ, tĩnh dưỡng.
“Sao có thể lệch xuống tận vị trí ruột non chứ?” Yến Phi sống chết không thể hiểu nổi.
Ba vị nam nhân nào đó ở trong lòng mừng thầm, bởi vì trong bụng anh có hai bé cưng a, cho nên phải tĩnh dương nha ~
※
Buổi chiều ba giờ, các thành viên ký túc xá 3414 thi xong liền tới trước tiên, tài xế Nhạc Lăng cũng theo đến. Bất quá Yến Phi vẫn còn đang ngủ trưa. Bốn người vừa tới, Tiêu Dương ngay lập tức hỏi anh trai: “Anh trai, Yến ca xảy ra chuyện gì? Em nghe mẹ nói các anh dẫn anh ấy tới bệnh viện làm kiểm tra, mẹ còn bảo trước khi xuất ngoại du học, em phải bồi Yến ca nhiều một chút. Yến ca không có việc gì đi?”
“Thân thể anh ấy có chút vấn đề.” Người trả lời là Nhạc Thiệu, không phải Tiêu Tiếu. Bất quá tươi cười trên mặt Nhạc Thiệu khiến cho bốn người một đầu mờ mịt. Thân thể có vấn đề sao còn cao hứng như vậy?
Tiêu Tiếu mơ hồ nói: “Tối nay các em đừng ai rời đi trước, bọn anh có chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Lát nữa thấy Phi, các em cũng đừng nhiều lời, anh ấy còn chưa biết.”
“Cái gì a, anh trai, em sắp bị anh làm cho hồ đồ luôn rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể nói cho Yến ca biết?” Tiêu Dương vừa nghe, trong lòng tựa như bị mèo cào. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân khó hiểu nhìn nhau, Tiêu Bách Chu ý thức được ba người Tiêu ca gọi bọn họ đến đây ăn cơm cũng không phải đơn thuần ăn cơm.
Tôn Kính Trì chen vào: “Đừng hỏi nhiều. Lát nữa Phi xuống, các em đừng ai nhiều lời là được rồi. Chờ buổi tối anh ấy ngủ say rồi, bọn anh sẽ nói cho mọi người biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“A, nghe có vẻ rất nghiêm trọng a.” Tiêu Dương không hỏi nữa, đợi đến tối liền biết.
Vệ Văn Bân nhìn bộ dạng này của ba ông anh trai, lời đến miệng liền nuốt trở lại, vẫn không nói ra. Điện thoại di động của cậu vang lên, Vệ Văn Bân lấy ra di động, ra bên ngoài nghe điện thoại. Tiêu Dương lộ ra biểu tình không thể chịu nổi: “Vị Thái tử gia Hàn Quốc kia quả thực chính là kẹo da trâu.”
“Sao lại nói vậy?” Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì tò mò hỏi, Tiêu Tiếu đối với chuyện tình của người khác từ trước đến nay chưa từng có hứng thú. Tiêu Dương vô cùng bát quái giải thích: “Từ lúc bọn em thi xong đến bây giờ, tên kia không ngừng gọi tới. Lão Vệ nói cậu ấy muốn đi tụ họp với chúng ta, anh ta liền bảo lão Vệ phải về sớm một chút, nếu không anh ta trực tiếp tới đây đón người. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một kẻ dính người đến như vậy, còn là nam nhân.”
Tiêu Bách Chu cười nói: “Người kia đối với Văn Bân canh giữ rất chặt. Nghe nói một tháng sau anh ta phải quay về Hàn Quốc, cho nên đặc biệt nắm chắc thời gian ở chung với Văn Bân. Bọn tôi trước kia còn lo lắng anh ta chỉ chơi đùa, hiện tại xem ra là thật lòng.”
Tôn Kính Trì nhướng nhướng mày, y thiếu chút nữa quên mất còn một nhân vật như vậy tồn tại. Nhạc Thiệu thông qua cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn ra bên ngoài Vệ Văn Bân đang nói chuyện điện thoại, bộ dạng vò đầu bứt tai có vẻ rất lo lắng, tựa hồ đối phương không chịu nghe cậu giải thích. Anh đối với Tôn Kính Trì nói: “Cậu gọi điện thoại cho Park Tae Seok, bảo anh ta lại đây.”
“Muốn nói cho anh ta biết?” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không tán thành, những người khác cũng hoang mang.
Nhạc Thiệu không sao cả nói: “Tại sao phải sợ? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta cùng Kim Quang Xã liên hệ sẽ càng ngày càng sâu, nói cho anh ta biết cũng không sao. Cho dù sau này anh ta cùng Văn Bân chia tay, tớ cũng không sợ anh ta nói lung tung. Cứ gọi anh ta lại đây. Nếu không phải lo lắng rước cho Phi thêm phiền toái không cần thiết, tớ còn ước gì đối với bên ngoài tuyên bố chuyện này.”
Lão đại đã nói như vậy, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền không sao cả. Tôn Kính Trì gọi cho Park Tae Seok, quả nhiên liền thấy Vệ Văn Bân cúp điện thoại.
“Park xã trưởng, hôm nay chúng tôi cùng nhóm bằng hữu liên hoan, nếu anh không ngại, liền cùng tới đi, vừa lúc Văn Bân cũng ở đây.” Tôn Kính Trì vừa nói xong, đối phương lập tức nói không ngại, y ở trong lòng trở mình xem thường, người này đúng là không khách khí.
Vệ Văn Bân vừa tiến vào, Nhạc Thiệu liền nói với cậu: “Chúng tôi gọi Park Tae Seok qua đây, cậu cũng đừng khổ sở.”
Vệ Văn Bân sửng sốt một chút, sau đó vừa xấu hổ vừa cảm động nói: “Cảm ơn Nhạc ca, Tôn ca, Tiêu ca, anh ta cái người này…”
Nhạc Thiệu hào khí nói: “Chúng tôi không đem cậu trở thành người ngoài, cậu cũng đừng cùng chúng tôi khách khí, sau này chúng tôi còn cần cậu hỗ trợ nhiều.”
“Cần tôi giúp đỡ cái gì, cứ việc nói!” Vệ Văn Bân lập tức vỗ ngực thề thốt.
Tiêu Dương ở một bên lên tiếng: “Anh trai, các anh có thể hay không nói trước cho em biết a? Em thực sự tò mò.”
“Buổi tối nói sau.” Lời nói của ba người đánh gãy hy vọng của Tiêu Dương.
Sắp bốn giờ, Yến Phi tỉnh ngủ. Hắn mới đi tới góc cầu thang, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức đứng dậy đi qua. Bộ dạng của ba người khẩn trương như vậy, khiến cho những người khác trong lòng âm thầm lo lắng —– Yến Phi (Yến ca) chẳng lẽ sinh bệnh rất nặng?
“Các cậu đều tới rồi a.” Nhìn thấy bằng hữu, Yến Phi tâm tình bởi vì sa dạ dày trở nên uể oải giờ phút này khôi phục một chút. Ba người Nhạc Thiệu đã cùng mọi người nói trước, Yến Phi bị sa dạ dày, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu cũng chỉ có thể suy đoán theo phương diện sa dạ dày.
“Có phải hay không rất khó chịu?” Thấy Yến Phi một tay ôm dạ dày, Tiêu Dương lo lắng hỏi.
“Luôn cảm thấy buồn nôn, muốn nôn.” Yến Phi có chút mệt mỏi đi tới trước sopha, ngồi xuống. Vệ Văn Bân muốn hỏi lại không dám mở miệng. Cậu biết bản thân miệng tiện, ở loại thời điểm này, vạn nhất nói sai cái gì thì không được tốt lắm.
Ngồi xuống, Yến Phi liền đối với vị ‘mỹ nữ’ nào đó gật đầu chào hỏi, cũng rất buồn bực, người này sao lại ở đây. Tôn Kính Trì chuẩn bị tốt gối dựa cho Yến Phi, nói: “Park tiên sinh vừa vặn có hẹn với Văn Bân, em liền gọi cả hai người bọn họ tới đây.”
“Hẹn hò a.” Yến Phi chế nhạo liếc mắt nhìn Vệ Văn Bân một cái, đối phương lập tức sắc mặt đỏ thẫm, Park Tae Seok lại lộ ra bộ dạng vô cùng thoả mãn. Trong suốt một khoảng thời gian, liên tục phải chứng kiến gã dính người tựa như kẹo da trâu, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu hô to không thể chịu nổi.
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lúc này không rảnh đi quan tâm người khác, Tiêu Tiếu hỏi: “Phi, có muốn ăn hay muốn uống cái gì đó không?”
Yến Phi xoa xoa cái dạ dày ‘chạy lệch vị trí’ của mình, hỏi: “Uống đồ chua có ảnh hưởng gì không?”
“Không có.”
“Vậy anh muốn uống nước cam ép.”
“Để em đi ép.”
Nói là làm, Tiêu Tiếu đứng dậy bước nhanh vào trong phòng bếp. Tiêu Dương nhìn anh trai, lại nhìn Yến Phi, đứng dậy đi theo. Vệ Văn Bân rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Khó chịu như vậy a?”
“Ừ, cảm giác so với ngày hôm qua còn khó chịu hơn.” Yến Phi tuyệt đối là bị tâm lý ảnh hưởng.
Bên trong phòng bếp, Tiêu Dương nhỏ giọng hỏi anh trai: “Anh, anh liền nói cho em biết đi, Yến ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao so với lúc ở trường còn mệt mỏi hơn?”
Tiêu Tiếu thuần thục thao tác ép ra nước cam, không chịu buông lỏng: “Đã bảo chờ tới buổi tối. Lấy cho anh cái cốc, loại cốc thuỷ tinh lớn nhất ấy.”
Tiêu Dương bất đắc dĩ đi lấy cốc thuỷ tinh, trong lòng muốn bao nhiêu dày vò liền có bấy nhiêu dày vò.
Một chiếc xe quân dụng dừng lại trước cổng biệt thự, không chờ lái xe xuống mở cửa xe cho mình, một người từ trên xe bước xuống. Anh cầm theo một túi hành lý quân đội màu xanh biếc, dùng sức ấn chuông cổng biệt thự, vẻ mặt âm trầm. Nhạc Lăng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy hắn, người kia liền hỏi: “Tiểu Dương tới chưa?”
“Tới rồi.” Không ngờ Hứa Cốc Xuyên sẽ trở về, Nhạc Lăng rất giật mình. Nhạc Thiệu bọn họ không nói Hứa Cốc Xuyên cũng tới.
Tiến vào bên trong biệt thự, Hứa Cốc Xuyên không cùng chủ nhà chào hỏi, ánh mắt đảo qua không tìm thấy Tiêu Dương, anh há miệng gọi: “Tiểu Dương!”
Tiêu Dương đang ở trong phòng bếp cùng anh trai ép nước cam động tác mạnh khựng lại, nghĩ tới bản thân gặp phải ảo giác, tiếp theo, cậu lại nghe thấy thanh âm quen thuộc khiến cho nhịp tim của bản thân tăng nhanh.
“Tiểu Dương, nhóc ở đâu?”
“Hứa ca?!”
Bỏ xuống quả cam trong tay, tay cũng không thèm rửa, Tiêu Dương chạy ra ngoài, hô to: “Hứa ca!”
Hứa Cốc Xuyên buông xuống túi hành lý, mở ra hai cánh tay, ôm lấy người vừa nhào tới, ngay tiếp theo là một nụ hôn lưỡi gấp gáp. Người trong phòng khách đưa mắt nhìn hai người, tập thể không biết phải nói gì. Đợi đến khi Tiêu Tiếu cầm theo cốc cam ép đi ra ngoài, hai người vẫn còn triền miên.
“Khụ khụ, có muốn hay không trước uống cốc nước đã?” Yến Phi không thể không lên tiếng nhắc nhở hai người đang quấn quýt quên hết tất cả kia.
Hứa Cốc Xuyên buông Tiêu Dương ra, không uống nước, mà khom người khiêng Tiêu Dương đi lên tầng. Trước khi rời đi, miệng còn khàn khàn hô lên: “Đêm nay tôi ngủ lại chỗ của cậu.”
“Đệch! Có cần gấp vậy không?” Trừ bỏ Park Tae Seok ra, những người khác toàn bộ phun tào.
Hứa Cốc Xuyên chính là gấp như vậy đấy, khiêng Tiêu Dương không có nửa điểm phản kháng nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang, vài giây sau, từ trên tầng truyền đến ‘rầm’ một tiếng đóng cửa. Vệ Văn Bân nuốt nuốt nước miếng: “Tối nay sợ là khó thấy được Tiêu Dương đi.”
Tiêu Bách Chu hiếm khi phụ hoạ: “Rất có thể.”
Park Tae Seok mỉm cười, lần đầu tiên gã cảm thấy được những người này rất có ý tứ, cũng khó trách Bân Bân sẽ kiên trì như vậy.
Sau khi Hứa Cốc Xuyên mang Tiêu Dương lên tầng tình cảm mãnh liệt, lại có một chiếc xe dừng ở trước cổng biệt thự, vẫn là Nhạc Lăng đi mở cửa. Lần này tới hai người, một người trong số đó vừa vào đến cửa liền mắng to: “Cái đệch, Nhạc Thiệu, các cậu muốn làm cái lông gì a. Lão tử rạng sáng năm giờ mới đi ngủ, các cậu tám giờ liền gọi điện thoại tới, bắt anh đây ngày hôm nay phải trở về, lão tử buổi chiều còn có một cuộc họp đấy! Cho dù Hứa Cốc Xuyên hôm nay trở về, cũng đâu phải ngày mai liền rời đi luôn, cần gì gấp gáp giục anh trở về a.”
Tần Trữ đi ở phía sau Hà Khai Phục cười tủm tỉm nói: “Cậu ta dục cầu bất mãn, mọi người đừng để ý.”
* dục cầu bất mãn: không được thoả mãn nhu cầu tình dục dẫn tới khó chịu gắt gỏng
“Dục cầu bất mãn?!” Yến Phi, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đồng thời kêu to, sau đó ba tiếng đồng thanh vang lên: “Với cậu / Với anh?!”
Tươi cười của Tần Trữ lập tức biến thành băng sương: “Muốn chết phải không? Cho dù tôi có là đồng tính luyến ái, cũng chướng mắt loại người như cậu ta, đen muốn chết.”
“Cái đệch, Tần Trữ, tôi đâu trêu chọc gì cậu.” Hà Khai Phục oan ức a, gã cái gì cũng không làm có được hay không!
Vệ Văn Bân bị vẻ mặt lạnh băng của Tần Trữ doạ sợ, trốn tới bên người Park Tae Seok. Yến Phi không sợ chết nói: “Cậu bảo lão Hắc dục cầu bất mãn, tôi đương nhiên nghĩ đến cậu a, bằng không sao cậu lại biết.”
“Cái đệch, cậu còn nói!” Tần Trữ đi tới trước mặt Yến Phi, muốn bóp cổ hắn, lại bị Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vội vàng ngăn cản. Nhạc Thiệu nghiêm khắc nói: “Anh ấy hiện tại thân thể không thoải mái, anh đừng chạm vào anh ấy!”
“A? Xảy ra chuyện gì? Không phải là sa dạ dày thôi sao? Nghe nói dạ dày còn lệch xuống vị trí ruột non?” Tần Trữ vô cùng quá phận muốn ấn bụng của Yến Phi, bị Tôn Kính Trì đập rớt tay, đồng dạng nghiêm khắc nói: “Không thể đụng vào!”
“A, nghiêm trọng như vậy, vậy tôi không đụng nữa.” Tần Trữ thu tay, bất quá thoạt nhìn không quá để bụng.
Hà Khai Phục vô cùng mệt mỏi đặt mông ngồi xuống trên sopha, hỏi: “Nhạc Thiệu a, Trọng Bình có nói chữa trị ra sao không?”
“Ở nhà tĩnh dưỡng là được rồi.” Tôn Kính Trì lại nhanh chóng ngăn cản mọi người tiếp tục đề tài này, “Đừng hỏi nữa. Phi vốn đã lo lắng lắm rồi, các người còn đề cập tới nữa, anh ấy càng thêm không yên tâm. Cả ngày hôm nay anh ấy không có khẩu vị như ngày hôm qua.”
Tần Trữ không khỏi nghi vấn: “Ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ không lệch thêm xuống dưới đi?”
“Sẽ không!” Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất muốn đem Tần Trữ ném ra bên ngoài.
Hà Khai Phục nhìn ra ba người mất hứng, hoà giải: “Mặc kệ thế nào, nghe lời Trọng Bình là tốt nhất, em ấy là bác sĩ, sẽ không nói sai. Đại Phi, cậu không phải xin hoãn thi hay sao? Vậy ở nhà cố gắng nghỉ ngơi đi. Chuyện Tây Hàng bên kia đã không sai biệt lắm, vốn tôi cũng định vài ngày nữa sẽ trở lại. Tôi nghe Nhạc Thiệu bọn họ nói cậu muốn đón cha mẹ cậu tới đế đô? Cậu tính để cho bọn họ ở trong căn nhà như thế nào? Để tôi đi an bài.”
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu còn ước gì có người đem chuyện này tiếp nhận, Nhạc Thiệu lập tức nói: “Vậy giao cho anh.”
Đối với Hà Khai Phục, Yến Phi cũng không khách khí, nói: “Bọn họ khá nhút nhát, cứ tìm cho bọn họ một ngôi nhà có sân, có thể nuôi gà trồng rau gì đó, xung quanh hoàn cảnh yên tĩnh không dễ bị người ta quấy rầy là được. Còn phải suy tính đến phương diện trường học của Tường tử nữa.”
Hà Khai Phục trầm ngâm, qua một hồi, gã nói: “Nếu không cứ an bài cho bọn họ sống trong căn cứ huấn luyện của chúng ta ở đế đô đi.” Gã hỏi Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu: “Các cậu cảm thấy thế nào? Trong căn cứ của chúng ta có phòng ở, có sân rộng để nuôi gà trồng rau gì đó, cũng yên tĩnh an toàn. Về phần trường học của Tường tử, đơn giản, an bài người mỗi ngày đưa cậu nhóc đi học là được rồi.”
Hà Khai Phục vừa nói như vậy, ba người đều cảm thấy không tệ. Yến Phi còn chưa tới căn cứ huấn luyện gì đó, Tiêu Tiếu nói: “Ngày mai đưa anh qua đó nhìn xem, nếu anh cảm thấy OK, liền an bài ở bên đó.”
“Được.”
Tuy rằng chưa đi qua, bất quá Yến Phi tin tưởng địa phương mà Hà Khai Phục chọn lựa sẽ là một nơi rất tốt. Địa bàn của chính mình, an toàn khẳng định không nói chơi, cũng không có ai dám bắt nạt bọn họ.
Bên này mấy người dứt chuyện, bên kia Vệ Văn Bân tò mò hỏi: “Yến Phi, cha mẹ cậu muốn tới đế đô để định cư sao?”
Yến Phi cười nói: “Đúng vậy, tôi tính toán đem bọn họ đón lên đây. Ở dưới quê tôi không thể nắm bắt được tình hình, có chút phiền toái.”
Rồi Vệ Văn Bân nói một câu khiến cho Yến Phi vô cùng 囧, “Dê cha cậu nuôi ăn rất ngon, so với thịt đông lạnh quảng cáo bán trong siêu thị còn ngon hơn.”
“Cậu chỉ biết ăn thôi! Ăn chết đi!” Yến Phi cảm thấy bản thân không nên đối với Vệ Văn Bân ôm bất kỳ hy vọng gì. Sau đó, hắn cùng những người khác ánh mắt nhìn về phía Park Tae Seok nhiều hơn vài phần đồng tình cùng bội phục, người này thế nhưng không bị tên nhị hoá kia doạ chạy, quả thực dũng khí đầy mình.
* nhị hoá: tên ngu ngốc
Park Tae Seok cũng thập phần yêu say đắm ôm lấy Vệ Văn Bân, ngay ở trước mặt mọi người, hôn một ngụm lên môi cậu. Vệ Văn Bân lúc này mặt đỏ bừng hô lên: “Anh lại ôm tôi, tôi đã nói tôi là công.”
Park Tae Seok lập tức thu tay lại, tính tình tốt nói: “Được, em là công.”
Vì để biểu hiện ra địa vị công của bản thân, Vệ Văn Bân ôm lấy Park Tae Seok. Bất quá cậu không thể không biết xấu hổ ở trước mặt quần chúng cúi đầu hôn môi đối phương, chỉ làm dáng làm dáng mà thôi!
“Phốc!” Tiêu Bách Chu nhịn không nổi.
“Phốc khụ khụ…” Yến Phi cũng nhịn không nổi.
Vệ Văn Bân khuôn mặt trực tiếp biến thành màu gan heo: “Tôi chính là công!”
“Phải phải phải.” Tiêu Bách Chu cùng Yến Phi nhấc tay đầu hàng, cùng tiểu bạch sĩ diện muốn chết đối chọi, bạn liền thua.
Người nên tới đều đã tới đông đủ, đợi đến 5 giờ rưỡi, Hà Khai Phục ứng theo yêu cầu của Nhạc Thiệu, bảo khách sạn mang đồ ăn tới. Khiến cho những người khác khó hiểu chính là, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thế nhưng vẫn đi vào phòng bếp làm đồ ăn bổ dưỡng cho Yến Phi. Nhìn thực đơn dành riêng cho Yến Phi, nào là canh gà, nào là nước trái cây, nào là thịt bò, nào là thịt heo, còn có trứng chim cút, sủi cảo hấp… một đống lớn, mọi người đều cảm thấy chỗ đồ ăn này đủ cho tất cả bọn họ cùng ăn.
“Ách, ăn nhiều thế này thực sự không khiến cho dạ dày bị lệch thêm xuống dưới đi?” Tần Trữ lại nói ra lời nghi ngờ, bị Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu quăng cho một ánh mắt sắc như dao. Không nói thì chết à!