Phịch...
Chỉ thấy lão giả áo đen lui nhanh mấy trượng, quần áo vỡ tan, trán và chân lưu lại vài đạo vết xước.
Khoảng khắc giao phong vừa rồi, hắn căn bản là bị ba người Trần Vũ quần ẩu.
Mấu chốt là Trần Vũ có thể ngạnh kháng tà độc của Xích Tà Công thiêu đốt, Khinh Trọng kiếm pháp hình thành kiếm chiêu phạm vi, quỷ dị vô cùng.
Nếu chỉ một mình Trần Vũ thì lão giả áo đen không hề sợ hãi chút nào.
Nhưng nếu Trần Vũ chống đỡ được công kích chính diện, vậy thì Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh cũng không còn cố kỵ gì, có thể mặc sức công kích, tình huống như vậy tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Trong lúc nhất thời, lão giả áo đen đã bị thương nhẹ, nếu o phải hắn có một kiện Bán Bảo Khí hộ giáp toàn thân, e rằng không chỉ bị chút vết thương như vậy.
- Súc sinh chết đi!
Ánh mắt âm hàn của lão giả áo đen khóa chặt trên người Trần Vũ.
Ô...ô...ô...n...g
Trên người hắn tràn ra một luồng nội tức nóng rực cuồng bạo, quải trượng trong tay lập lòe hồng quang, quét ra một trận sóng nhiệt khổng lồ, giống như một đám mây đỏ.
Uy thế khủng bố dọa người khiến ba người Trần Vũ đều cảm thấy toàn thân bỏng rát khó chịu.
- Trần sư đệ cẩn thận!
Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh đều giật mình sợ hãi, uy thế của một kích vừa rồi, e rằng đã chạm đến cấp bậc Hóa Khí cảnh rồi.
- Các ngươi chỉ cần công kích là được.
Trần Vũ khẽ nói, đồng thời vận chuyển Đồng Tượng công đến cực hạn, cốt cách cơ bắp và ngoài thân đều nổi lên một tầng đồng văn kim loại.
Két két két...
Một trận thanh âm xương cốt răng rắc vang lên giòn giã, tựa như một pho tượng đồng trang nghiêm.
- Trảm!
Trần Vũ nắm trọng kiếm trong tay, huyễn hóa thành một đoàn khí xoáy kiếm cương màu bạc, tiếp xúc với làn sóng nhiệt ập tới, bộc phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Ầm...
Sóng nhiệt mây đen vỡ tung, hóa thành vô số làn sóng nhỏ thiêu đốt, nhưng phần lớn đều bị vòng xoáy kiếm cương xoắn nát toàn bộ.
Phốc... Phốc...
Trần Vũ hứng chịu một trận sóng nhiệt thiêu đốt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Cũng may là trên người hắn mặc Bán Bảo Khí hộ giáp, sử dụng da lông của Hỏa Tích, có sức chống cự với loại công kích nhiệt như thế này.
Cùng lúc đó.
Chém!
Trọng kiếm trong tay hắn hung hăng vẽ ra một đạo kiếm cầu vồng hình bán nguyệt, chém lên quải trượng của chấp sự áo đen.
- Tiểu tử này...
Lão giả áo đen run sợ, cánh tay nắm quải trượng cũng run lên.
Một kích thịnh nộ của hắn, mặc dù chế trụ Trần Vũ vài phần, nhưng đối phương vẫn có thể chống đỡ được, không thốt một lời, còn hắn ngăn trở một kiếm lực lượng khổng lồ thì bị đánh cho loạn bước tiến.
Cùng lúc đó, Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh cũng từ phía sau giáp kích tới, phối hợp với công kích của Trần Vũ, khiến cho lão giả áo đen luống cuống tay chân, rơi vào nguy cơ.
Ầm... Ầm... Ầm...
Ba người quần công mãnh liệt khiến cho khí huyết lão giả áo đen sôi trào, trên người lại nhiều theemvaif đạo vết thương, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vị Bùi sư huynh kia mặc dù thể phách phòng ngự không mạnh bằng Trần Vũ, nhưng thế công có thể sánh ngang Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, khiến lão giả áo đen cảm thấy có chút ăn không tiêu.
- A...
Một tiếng hét thảm truyền đến.
Phốc...
Mục Tuyết Tình chém tới một kiếm, giết chết một tên kỵ sĩ sài lang ma hóa tu vi Luyện Tạng kỳ.
Ồ?
Mục Tuyết Tình có chút ngạc nhiên.
Vừa rồi, bước chân đối thủ của nàng đột nhiên chậm lại, sau đó hét lên một tiếng đau đớn, giống như dẫm phải đinh. Chính vì vậy nàng mới có cơ hội một kiếm chém địch.
Một màn tương tự cũng xuất hiện bên phía Phương Hạo Phi, một tên Luyện Tạng sơ kỳ giống như giẫm phải đinh, loạng choạng đứng không vững.
Phốc...
Phương Hạo Phi thừa cơ xoay tròn một đao, bất ngờ chém giết đối thủ.
Một tên kỵ sĩ sài lang ma hóa Luyện Tạng trung kỳ cuối cùng thì kinh hoàng bỏ chạy, bị hai người Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình liên thủ đánh chết.
Cứ như vậy, ba tên kỵ sĩ sài lang ma hóa Luyện Tạng kỳ đã bị một hơi tiêu diệt, bên phía Cốt Ma Cung chỉ còn lại lão giả áo đen và bốn tên cao thủ Luyện Tạng kỳ thế tục.
Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Lấy thực lực của hai người, đối mặt với ba đối thủ như vậy, tối đa cũng chỉ có chút chiếm ưu thế, muốn thắng lợi cũng không biết phải đánh tới bao giờ.
Mục Tuyết Tình lập tức phát hiện: dưới đế giày của hai tên địch nhân bị giết có một lỗ máu nhỏ.
- Qua bên kia trợ giúp!
Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Lúc này.
Yến Gia Bảo và hai tên Luyện Tạng kỳ thế hệ trước đang áp chế hai thành viên viện trợ của Vân Nhạc môn.
Giết!
Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình gia nhập, lập tức khiến cho bốn người không địch lại.
- Chạy mau! Đều chết cả rồi...
- Ngay cả Càn chấp sự cũng không chịu nổi.
Bốn tên cao thủ Luyện Tạng kỳ thế tục đều già nua, nào còn chút tâm tư liều mạng gì.
A...
Một lão phụ trong đó bị Phương Hạo Phi đánh chết, còn ba lão giả khác thì chạy bạt mạng.
- Đám cỏ đầu tường này.
Thanh âm căm hận của lão giả áo đen truyền đến.
Hắn bị ba người Trần Vũ quần ẩu, bị thương không nhẹ, nghẹn khuất vô cùng.
- Trốn!
Lão giả áo đen biết rằng đại thế đã mất, nếu như càng thêm nhiều Luyện Tạng kỳ như đám người Phương Hạo Phi gia nhập, vậy thì hắn rất có khả năng sẽ bỏ mạng tại đây.
Xích Chước Vẫn!
Quải trượng trong tay lão giả áo đen đột nhiên ngừng lại, ngưng hiện một dòng xoáy khí màu đen, sóng nhiệt cuồng bạo nóng rực càn quét phạm vi hai trượng.
- Cẩn thận!
Sát chiêu phạm vi này khiến cho Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh đều như lâm đại địch, chỉ có Trần Vũ là có thể ngạnh kháng.
Vù...
Thân hình lão giả áo đen chợt lóe, từ bên phía Đồng Ngọc Linh đột phá, nhoáng cái nhảy vọt lên gốc đại thụ đối diện.
Ộc...
Lúc lão giả áo đen rơi lên cây, thân hình hắn thoáng khựng lại, hộc ra một búng máu. Trong lúc hắn đột phá vòng vây, hắn vẫn bị Bùi sư huynh và Trần Vũ đè đánh không tha.
Cũng may lúc này tọa kỵ phi cầm của hắn đã bay tới.
- Đừng hòng trốn!
Trần Vũ và Bùi sư huynh đuổi sát không buông, chỉ có điều vẫn chậm vài bước.
Mắt thấy lão giả áo đen sắp sửa leo lên phi cầm bỏ trốn.
Vù...
Bùi sư huynh cách không đâm ra một thương, thương ảnh như giao long đánh tới lão giả áo đen.
Trần Vũ còn chưa tấn thăng đến Luyện Tạng kỳ, cho nên công kích cách không vẫn hơi kém. Tuy nhiên, hắn linh cơ chợt động, trong tay xuất hiện một thanh độc kiếm.
Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh cực nhỏ không thể thấy rõ, xẹt qua bầu trời đêm, thoáng cái đã đâm trúng bụng phi cầm.
Chính là Ám Xà kiếm.
Đặc tính của kiếm này là vô thanh vô tức, nhất là trong bóng tối rất khó nhận ra.
Dưới đại lực của Trần Vũ gia trì, một kiếm này đâm ngập vào trong bụng phi cầm, lút cả chuôi kiếm.
- Không!
Lão giả áo đen rống to một tiếng, chỉ thấy thân thể phi cầm cứng đờ, kịch độc công tâm, run rẩy rít lên một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống.
Nên nhớ, Ám Xà kiếm của Trần Vũ vốn là vật kịch độc, còn trải qua tay hai cường giả Hóa Khí cảnh tăng phục, uy lực càng tăng gấp bội.
- Tốt!
Bùi sư huynh sảng khoái, cùng Trần Vũ liên thủ đuổi giết lão giả áo đen.
- Chậc chậc, đánh chết chấp sự của Cốt Ma Cung cũng là một khoản công lao không nhỏ.
Phương Hạo Phi bay đến gần, cùng xuất thủ đánh kẻ sa cơ.
Vù...
Lão giả áo đen không hề do dự, thân hình lóe lên, để lại một đạo tàn ảnh màu đen nhàn nhạt, xông vào sâu trong Yến Gia Bảo.
Hắn không tìm khu vực trống trải để chạy mà lựa chọn tiến vào nơi có kiến trúc phức tạp như Yến Gia Bảo.
- Tên hồ ly này.
Trần Vũ thu hồi Ám Xà kiếm, thân pháp thôi động tới mức tận cùng cũng không thể rút ngắn cự ly.
Lão giả áo đen kia dù sao cũng là Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, ưu thế tu vi khiến tốc độ thân pháp của hắn được tăng lên rất nhiều.
Trong bóng đêm.
Tên chấp sự áo đen rẽ ngoặt bảy tám lần, từ từ tiến sâu vào trong hàng loạt phòng ốc của Yến Gia Bảo.
- Người này trọng thương không nhẹ, tiêu hao cũng cực lớn. Chúng ta chỉ cần khống chế cục diện, phong tỏa toàn bộ Yến Gia Bảo thì hắn cũng không khác gì ba ba trong rọ.
Bùi sư huynh cười nói.
- Một chiêu này thật tàn nhẫn.
Trần Vũ và Phương Hạo Phi cũng bày tỏ đồng ý.
Lúc này, Mục Tuyết Tình, Đồng Ngọc Linh và hai tên thành viên của Vân Nhạc môn cũng từ từ khống chế được thế cục.
Hai lão giả Luyện Tạng kỳ còn sót lại của Yến Gia Bảo cũng đã đầu hàng, còn hai tên Luyện Tạng kỳ của hai nhà Ngô Lâm thì bị tru sát.
Hai tên lão tổ của Yến Gia Bảo phát ra hiệu lệnh, để cao thủ trong Bảo phong tỏa toàn bộ thông đạo ra vào Yến Gia Bảo.
- Ta đi liên hệ với Yến phu nhân.
Mục Tuyết Tình đột nhiên nghĩ đến Yến phu nhân tại Yến Gia Bảo cũng có thế lực nhất định.
Bây giờ, Yến Hồng bỏ mình, Yến Gia Bảo chỉ còn lại hai lão già bị bắt, họa ngoại đã bị trừ, đám người Yến phu nhân có lẽ sẽ lại lần nữa nắm quyền.
Vù...
Thân hình Mục Tuyết Tình chợt lóe lên, rất nhanh đã tới phủ đệ Yến Gia Bảo, đi thẳng tới sương phòng của Yến phu nhân.
Nàng không để ý, lúc này trong bóng tối đằng sau một cái hòn non bộ có một lão giả suy yếu, tay cầm quải trượng đang quan sát, trong mắt tràn ngập âm hàn.
- Yến phu nhân! Vũ Tích.
Mục Tuyết Tình gõ cửa, không có phản ứng, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng.
Két...
Nàng đưa tay đẩy một cái, cửa phòng ứng tiếng mở ra.
- Ô ô...
Trên giường truyền đến tiếng động.
Một mỹ phụ cùng một thiếu nữ xinh đẹp bị trói trước giường, mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này bọn họ đang ra sức giãy dụa.
- Yến phu nhân! Các ngươi...
Mục Tuyết Tình không khỏi thất sắc, đồng thời cũng cảnh giác nhìn khắp các ngõ ngách trong phòng.
Là ai bắt cóc mẹ con Yến phu nhân?
Thân hình Mục Tuyết Tình chợt lóe, xông lên trước, chặt đứt dây thừng trên người mẹ con Yến phu nhân.
Kết quả nàng phát hiện, nội tức của hai người đã bị thủ pháp đặc biệt phong bế.
- Cẩn... cẩn thận!
Yến Vũ Tích hoảng sợ nhìn sau lưng Mục Tuyết Tình.
- Mỹ nữ, ngươi đang tìm ai?
Một thanh âm trêu ghẹo từ sau lưng truyền đến.
Mục Tuyết Tình chỉ cảm thấy một trận hàn ý chạy dọc khắp sống lưng, nàng cũng không quay đầu mà bổ ra một kiếm.
Vù...
Một kiếm này lại chém vào khoảng không.
Một nam tử thần bí mang mặt nạ thêu hoa, giống như quỷ mị hiện thân.
Tốc độ thân pháp cực hạn, thậm chí vượt qua tưởng tượng của Mục Tuyết Tình, e rằng đệ tử chân truyền trong bổn môn cũng không có người nào có thể sánh được với người này.
- Vô Gian Đạo Tặc.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu.
Mục Tuyết Tình vừa chuẩn bị hét lên thì trước mắt đã hoa lên, bên vai bị một chưởng của đối phương đánh trúng.
Phốc...
Một luồng nội tức quái dị mà âm tà lập tức khóa chặt nội tức toàn thân nàng.
Phốc... Phốc...
Nam tử mang mặt nạ lại liên tục điểm hai cái trên người nàng.
- Ngươi...
Thân thể Mục Tuyết Tình cứng đờ, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
- Mỹ nữ! Ngươi thật thích xen vào việc của người khác. Vốn hai mẹ con này đã bắt đầu nghe lời, lát nữa sẽ ngoan ngoãn lên giường hầu hạ ta. Là ngươi! Chính ngươi đã cho các nàng hi vọng.
Trong mắt nam tử mang mặt nạ thoáng hiện một tia sát cơ lạnh lùng.
Chẳng qua, lúc hắn nhìn thấy dung mạo thanh nhã thoát tục của Mục Tuyết Tình, sát ý trong mắt đại giảm, mỉm cười nói:
- Không ngờ lại là một mỹ nữ cực phẩm, còn là nụ hoa chưa nở. Mặc dù bổn thiếu gia không có hứng thú với thiếu nữ non nớt, nhưng loại tư sắc như ngươi thì ngoại lệ.
Vù... Vù...
Cùng lúc đó, trên nóc nhà đối diện tiểu viện của Yến phu nhân chợt xuất hiện một nam một nữ.
- Tạ sư muội, tặc tử kia quả nhiên lảng vảng quanh đây. Lần này nhất định không thể để hắn chạy thoát.
Sắc mặt Côn Lăng cực kỳ u ám.
- Ta thấy một thân ảnh quen thuộc tiến vào trong đó, rất giống Mục sư muội...
Tạ Tĩnh một thân trang phục thanh lịch cùng cầu sủng ở bên cạnh nhìn vào tiểu viện, dường như phát hiện gì ra có gì đó khác lạ.