Có lẽ một số người đã từ các con đường bên ngoài biết rõ vật phẩm khen thưởng cho người giành chiến thắng.
- Phần thường dành cho người đứng đầu lần này có biết bao phong phú khen thưởng, phóng nhãn gần hai mươi năm đều khó gặp.
Đồng Ngọc Linh sợ hãi nói.
Bảo khí, Uẩn khí đan, Thánh phẩm võ học… Ba loại này chỉ cần một thôi là để cho các đệ tử khóa trước phấn chấn.
Mà năm nay thi đấu cả ba loại đồng thời cùng xuất hiện.
Ngoại trừ bài danh đầu, top 3 cùng top 10, khen thưởng đều làm cho lòng người động tâm.
Top 3: Hai vạn điểm cống hiến, đỉnh giai võ học, trung phẩm Uẩn thể đan.
Xuống chút nữa.
Top 10: Một vạn điểm cống hiến, cao giai võ học, hạ phẩm Uẩn thể đan.
Cho dù là thấp nhất khen thưởng của top 10 đều đủ cho bất kì một tên đệ tử ngoại môn nào cũng phải động tâm.
Một vạn điểm cống hiến ư? Những đệ tử bình thường muốn trải qua bao nhiêu phong hiểm, tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể có được.
Cao giai võ học? Phóng nhãn toàn bộ ngoại môn, người có thể tu luyện cao giai võ học có mấy ai, ít càng thêm ít, có thể nói là lông phượng sừng lân.
Uẩn Thể Đan à? Mỗi lần xuất hiện ở ngoại môn đều nhanh chóng bị đoạt mất.
- Đi, nhanh đi báo danh!
Trong sơn môn có thể thấy không ít đệ tử ngoại môn xao động.
Những đệ tử nào có thực lực nằm trong top 10 đều hưng phấn, người nào người nấy đều tập luyên điên cuồng.
Cho dù là đệ tử có chút thực lực cũng không chịu bỏ qua cơ hội lần này.
Thi đấu ngoại môn không chỉ dựa vào thực lực mà có thể đôi khi có chút vận may cũng đều có thể giành được một thứ tự tốt.
- Trần sư đệ, chúng ta tiện đường cùng đi báo danh.
Đồng Ngọc Linh lại cười nói.
Nàng tin tưởng lấy thực lực của Trần Vũ thì hắn nhất định sẽ đi báo danh.
- Tốt!
Trần Vũ gật đầu.
Chứng kiến phần thưởng, hắn quả thật đã động tâm. Lấy thực lực của hắn muốn vào top 10 tuyệt đối không có vấn đề. Vào được top 5 thì cũng có hi vọng lớn có điều để vào được nhóm 3 người đứng đầu thì phải trải qua một hồi mưa máu gió tanh đây.
Không bao lâu, hai người đã đứng trước đường vào ngoại môn, cùng vào xếp hàng báo danh.
- Các người cũng biết vì sao năm nay thi đấu lại khen thưởng cao như vậy không?
Trong đám người truyền đến một ít tiếng nghị luận.
- Chẳng nhẽ không phải bởi vì Vân Nhạc Môn ta đang xuống dốc, tông môn nghĩ muốn bồi dưỡng một ít tinh anh mới xuất hiện, muốn chấn hưng bản tông.
- Hắc hắc, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Quan trọng là… nghe nói hai tháng trước trong vụ thiên ngoại vẫn thạch tông môn kiếm được một món lớn.
- Nha, thì ra là thế. Nghe nói đám vẫn thạch này làm mấy tông xung quanh đỏ mắt.
Thiên ngoại vẫn thạch ư?
Nghe đến mấy tin tức nho nhỏ, Trần Vũ khẽ giật mình.
Đám vẫn thạch kia rơi xuống đích xác mang đến cho Vân Nhạc Môn đem đến kì ngộ, nhưng cũng đem đến một ít phong hiểm cùng áp lực.
Mà nhắc đến đám vẫn thạch cuối cùng xử trí như thế nào cũng không phải là Trần Vũ cùng các ngoại môn đệ tử có thể giải.
- Hừ!
Đột nhiên, đám người yên tĩnh.
Một ít đệ tử vừa ba hoa chích choè im bặt, sợ hãi, thận trọng nhìn về một hướng khác.
Hả?
Trần Vũ men theo ánh nhìn, chúng kiến một đám người đầy vẻ hung dữ.
Người cầm đầu là một kẻ mặt đầy dữ tợn, kiểu tóc nửa đen nửa trắng bưu hãn. Trên thân người này có một cỗ khí tức hung hăng, hai con mắt tuỳ ý chớp động, phóng xuất ra khí tức hung lệ bá đạo. Một đám đệ tử ngoại môn cùng ánh mắt hắn chạm phải không khỏi rét run. Bên cạnh nam tử bưu hãn là mấy người Hoàng Viên, Vương Lăng Vân, Dương Phàm, toàn người Trần Vũ tương đối quen thuộc.
Người đứng thứ bảy, thứ chín như Hoàng Viêm cùng Dương Phàm đứng trước người này cũng chỉ làm nền. Mà tên Vương Lăng Vân đứng cạnh người này, mặt tươi cười nịnh nọt cùng lấy lòng.
- Hồ Nhất Phách đến rồi, còn có Hoàng Viên.
Sắc mặt của một ít đệ tử ngoại môn đầy vẻ thận trọng, không dám nhìn thẳng nam tử kia.
- Phải cẩn thận, Trần Vũ. Tên đầu đen trắng kia chính là Hồ Nhất Phách, cũng là một trong những kẻ theo đuổi Mục Tuyết Tình. Trong ngoại môn, bài danh hắn là thứ tư, hắn cũng là bá chủ một phương.
Đồng Ngọc Linh thấp giọng nhắc nhở. Trần Vũ khẽ gật đầu, hắn đã sớm nghe Nhạc Phong nói rồi.
Giờ phút này, bốn người Hồ Nhất Phách, Hoàng Viên, Dương Phàm, Vương Lăng Vân hướng về giữa đội ngũ mà đi tới. Xem ra là định trực tiếp chen ngang.
“Bạch!”
Đột nhiên, ánh mắt của Vương Lăng Vân cùng Dương Phàm đều cố định trên người của Trần Vũ.
- Tiểu tử này!
Trong mắt của Vương Lăng Vân thoáng hiện một tia cừu thị, ánh mắt Dương Phàm cũng không có thiện ý.
Hai người cùng quay sang Hồ Nhất Phách nói nhỏ vài tiếng.
“Nga!”
Ánh mắt đầy hung tàn cùng lãnh ý của Hồ Nhất Phách thoáng chốc rơi trên thân Trần Vũ.
Một bên Hoàng Viên, trên mặt cũng lộ ra sự nghiền ngẫm và tàn khốc.
Không tốt.
Đồng Ngọc Linh đứng bên cạnh Trần Vũ cảm thấy không ổn. Hoàng Viên người này, nàng tương đối hiểu biết, ưa thích gây chuyện, khinh dễ kẻ yếu.
Mà Hồ Nhất Phách càng là kẻ ngang ngược bá đạo, thủ đoạn vô cùng hung ác. Ngoại trừ Nam Cung Lễ cùng Đoàn Kiêu Long, tất cả ngoại môn đều không dám trêu chọc.
- Ngươi chính là Trần Vũ. Đứng ra cho ta!
Thanh âm Hồ Nhất Phách âm trầm thấp phảng phất như tiếng sư tử gầm nhẹ.
Đệ tử đứng gần đó đều bị khí tức bá đạo hùng lệ của hắn làm cho sợ đến rụt đầu lại. Đội ngũ đang xếp hàng, tĩnh mịch không tiếng động. Đông đảo ánh mắt đều rơi trên người Trần Vũ, chứa vài phần thương hại cùng đồng tình.
Vẻ mặtVương Lăng Vân cười lạnh, có chút hả hê.
- Đứng ra ư?
Trần Vũ chậc chậc, khoát tay nói:
- Chẳng bằng ngươi lăn qua đây!
Lăn qua đây?
Sắc mặt một đám đệ tử thoáng chút trắng bệch, khiếp sợ, thương cảm nhìn về phía Trần Vũ.
Cái gì?
Gương mặt Hồ Nhất Phách vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt rét lạnh.
Thoáng chốc, lửa giận cùng sát ý như núi lửa từ trong người hắn phun trào.
Đám người Vương Lăng Vân Hoàng Viên một bộ dáng khó mà tin được.
Trần Vũ này lại dám cùng Hồ Nhất Phách - bá chủ một phương tranh phong á?
Lúc này, một trận hào khí làm chúng đệ tử đều cảm thấy áp lực, sắc mặt không khỏi trầm trọng.
Cách đấy mấy trượng, Trần Vũ không chút sứt mẻ, đôi mắt sáng rực, sắc bén đối mặt với Hồ Nhất Phách.
- Tiểu tử, rất nhanh ngươi sẽ nhận lấy kết cục khi đắc tội Hồ Nhất Phách ta!
Trên hai tay Hồ Nhất Phách xuất hiện một cỗ nội tức kinh người, khí lưu vù vù rung động, kình phong gào thét.
Cỗ nội tức kia muốn nghiền nát mọi hết thảy, rất bá đạo.
- Thật cường đại!
- Tu vi của Hồ Nhất Phách đã sớm đến Thông Mạch đỉnh phong, gia truyền Bá vương kích pháp có thể sánh ngang cao giai công pháp.
Đệ tử gần đó đều cảm thấy đè nén, khí huyết ngưng trệ.
Trần Vũ cũng cảm thấy đối phương mạnh mẽ.
Từ nhỏ Hồ Nhất Phách đã tu hành Bá vương kích pháp, bàn về công lực cùng thực lực chỉ sợ đều ở phía trên Đại Sát Sở Lệ Phong.
Đây là đối thủ mạnh nhất mà Trần Vũ gặp qua từ khi nhập môn đến nay!
- Ồn ào cái gì mà ồn ào. Đều xếp hàng cho ta.
Bên trong điện, một vị chấp pháp trưởng lão hừ nhẹ một tiếng đã đánh gãy tranh phong bên ngoài.
“Hô!”
Không khí áp lực biến mất khiến nhiều người thở phào một hơi.
- Tiểu tử, trong thi đấu ngoại môn đừng để cho ta gặp được ngươi…
Ánh mắt tàn nhẫn của Hồ Nhất Phách khẽ quét qua trên người Trần Vũ.
Trần Vũ nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục xếp hàng.
Nhưng giác quan siêu phàm mơ hồ nghe được một chút tiếng thấp giọng nghị luận.
- Nghe nói, trước thời gian thi đấu có vài gia hoả bị Hồ Nhất Phách đánh cho tàn phế, phải nằm trên giường mất một tháng, bỏ lỡ mất thi đấu.
- Ai, Trần Vũ này đúng là mạnh miệng, đắc tội Hồ Nhất Bá thì làm sao đặt chân được vào ngoại môn.
Những tiếng nghị luận này làm cho tương lai của Trần Vũ tràn ngập bi quan.
Ngoại trừ một người không cho là vậy.
Đó chính là Đồng Ngọc Linh!
Hai mắt nàng khẽ chớp, thật sâu mà nhìn Trần Vũ một cái. Đối với thực lực chân chính của Trần Vũ, nàng đã sớm nhận thức. Cho dù không địch lại được Hồ Nhất Phách thì cũng chẳng kém bao xa.
Sau nửa canh giờ.
Trần Vũ đã báo danh xong, cùng Đồng Ngọc Linh cáo từ ly khai.
...
Mấy ngày sau.
Trần Vũ dùng hai vạn điểm cống hiến cùng với hơn ba trăm viên nguyên thạch tại Tông Vụ Đường sưu tập các phương thuốc phụ trợ cùng các dược liệu khác để tôi luyện thân thể.
Trong các phương thuốc, thứ kiếm khó nhất là chủ tài Man Ngưu Tuỷ đã có, các dược liệu khác tìm được không khó. Tại Tông Vụ Đường tuy giá cả hơi cao nhưng sưu tập lại nhanh.
Hai ngày sau, Trần Vũ gom đủ.
Từ nay đến khi tranh đấu Trần Vũ dốc lòng chuyên tâm tu luyện.
Mỗi ngày, hắn tắm thuốc một lần, tôi luyện Đồng Tượng Công, tiến triển vững chắc.
Vân Sát Quyền tiến giai nhanh hơn một chút. Vô luận là quyền pháp hay tâm pháp cũng được tích luỹ thêm.
Cứ cắm đầu khổ luyện như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười mấy ngày trôi qua.
Trần Vũ đã dùng hết Man Ngưu Tủy rồi.
Lúc này Đồng Tượng Công có tiến triển, cơ hồ sắp sửa bước vào đồng gân tiểu thành.
Đồng gân gồm ba cấp độ, chia làm sơ thành, tiểu thành, đại thành.
Nhanh như vậy đã đột phá đồng gân tầng thứ nhất, thậm chí tiếp cận tiểu thành, không chỉ dựa vào thiên phú về thể thuật, còn có sự trợ giúp của nước thuốc.
Ngoài ra, tu vi Thông Mạch Kỳ cũng tinh tiến thêm vài phần, căn cơ không tệ rồi.
- Không sai biệt lắm, nên sử dụng thứ đó thôi.
Trần Vũ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng.
Hắn lấy ra một viên đan dược màu trắng lợt.
Viên thuốc này nhận được từ thiếu nữ cưỡi chim Diệp Lạc Phượng, một viên trung phẩm Uẩn Thể Đan.
Trần Vũ với vẻ mặt dứt khoát, ăn vào viên thuốc.
Rất nhanh, một cỗ dược hiệu ôn hòa bắt đầu tràn vào kinh mạch, lưu động toàn thân.
Trần Vũ vội vàng vận chuyển Vân Sát Tâm Pháp, hấp thu dược lực.
Thời gian trôi qua, Trần Vũ cảm giác thấy nội tức tăng trưởng một chút. Thân thể của hắn, phảng phất đạt được sự tẩy lễ nào đó, vận hành nội tức càng thêm thông suốt.
Hai ngày về sau, dược lực cơ bản hấp thu xong.
Trần Vũ cảm giác nội tức của mình càng thâm hậu thêm vài phần, tới gần Thông Mạch sơ kỳ đỉnh phong.
Chỉ kém một chút điểm nữa là hắn có thể đột phá Thông Mạch trung kỳ rồi!
- Aizz!
Trần Vũ thở dài một tiếng, còn kém một chút.
Xem ra tư chất bán linh thể của mình tại phương diện tu luyện chút kém cỏi.
Một phương diện khác, vẫn chưa đến hai tháng, Trần Vũ đột phá Thông Mạch Kỳ, tích lũy vẫn không đủ.
Nếu như công lực của hắn sâu hơn chút hoặc là tư chất lại tốt hơn chút thì có thể nhẹ nhành đột phá Thông Mạch trung kỳ.
Ngay sau đó, Trần Vũ vô ý thức vận chuyển Đồng Tượng Công, hắn cảm giác Uẩn Thể Đan có xúc tiến không nhỏ với thân thể.
Kết quả làm hắn chấn động.
“Ông!”
Trần Vũ thấy bên ngoài thân nổi lên một tầng đồng vân phong cách cổ xưa, toàn thân cơ bắp cương nhu thanh thoát, phảng phất như một bức tượng đồng sống động, phát ra một cỗ khí tức trang trọng uy nghiêm.
Dưới ánh đèn, trên làn da thậm chí hiển hiện một tầng kim loại sáng bóng.
Trần Vũ vừa vui vừa khổ.
Viên Uẩn Thể Đan kia không có khả năng làm cho hắn đột phá Thông Mạch trung kỳ, ngược lại khiến Đồng Tượng Công thuận lợi đạt tới đồng gân tiểu thành.
“Tuy nhiên, ta muốn đột phá trung kỳ, còn cần một trợ lực nữa.”
Trần Vũ trầm tĩnh.
Trong tay hắn, có một cây Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi.
Sử dụng Huyết Linh Chi, hắn có bảy phần đã nắm chắc, chỉ cần một lần hành động đột phá Thông Mạch trung kỳ!
Chỉ là, cây Huyết Linh Chi kia có dược lực rất mạnh, bằng vào vật ấy, cưỡng ép đem tu vi đột phá Thông Mạch trung kỳ có lẽ sẽ gây thương tổn đến căn cơ.
Rốt cuộc là dùng hay là không dùng?