..............................................
*Nhà hàng Đại Long Phụng, phố người Hoa, thành phố New York 11:00 am:
Một đôi chân dài trắng trẻo đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bộ trang phục sườn xám màu đỏ rực của Trung Quốc. Nó ung dung, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe chứa thức ăn và trà tiến đến căn phòng 002. Đế giày cao gót nhọn hoắc liên tục va chạm với nền gạch tạo nên những âm thanh hơi ghê rợn.
Nó khẽ đưa tay chạm vào chiếc máy bộ đàm hình cúc áo bên trong tai. Giọng của chồng nó vang lên rõ mồn một:
"Yang Xiang, 45 tuổi mang trong người hai dòng máu Malaysia và Trung Quốc. Bề ngoài là một thương gia khét tiếng nhưng bên trong là một cánh tay đắc lực giúp lão John phân phối ma túy trên khắp thế giới. Vừa bay từ Trung Quốc sang cách đây 4 tiếng đồng hồ và đang dùng bữa tại căn phòng số 002. Đặc biệt, ông ta thuận tay trái."
Nó nhếch môi nở nụ cười bí ẩn:
- Thuận tay trái sao? Hừ.....
Cánh cửa phòng được mở ra, bên trong là năm người đàn ông giàu có đang ăn uống trò chuyện cùng nhau. Nó nhẹ nhàng đặt từng tách trà xuống vị trí từng người, kì thực nó chưa gặp qua người đàn ông đó lần nào. Nhưng không sao, nó vẫn có thể giết ông ta.
Sau khi xong xuôi, nó đẩy chiếc xe lui ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, một tiếng "hự" vang lên. Mọi người trong phòng trở nên cực kì hỗn loạn.
- Ngài Yang! Ngài làm sao vậy?
- Ai đó gọi xe cấp cứu mau lên!
- Ôi không! Thật kinh khủng quá!
Khẽ nở nụ cười nửa miệng khi biết con mồi đã ngã xuống, nó đẩy chiếc xe vào một góc khuất rồi lấy chiếc áo khoát choàng vào. Nhắm hướng cửa thoát hiểm mà bước thật nhanh.
Vừa ra đến trước cửa nhà hàng, một chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại. Nó lên xe và mất dạng ở cuối con đường. Hắn vừa lái xe vừa cười:
- Lại trót lọt một vụ nữa nhỉ?
Nó nhếch môi cười, đưa tay chỉnh chỉnh lại cái gọng kính.
Đưa đôi mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cách nhà hàng một đoạn khá xa rồi nên chắc không có gì đáng ngại.
- Em giết ông ta bằng cách nào? - hắn đưa gương mặt tò mò hỏi nó.
- Suỵt!
Nó đưa ngón trỏ lên miệng nở nụ cười bí ẩn làm hắn lại càng muốn biết.
*Biệt thự Hắc Long 3:00 pm:
Nó châm lửa đốt bộ sườn xám ấy rồi quay trở vào nhà. Hắn đang ngồi trên bàn ăn cùng hai táchcà phê bóc nghi ngút khói. Nó ung dung ngồi vào bàn đối diện với hắn.
Im lặng giây lát, máu nhiều chuyện lại nổi lên:
- Nè! Tiết lộ anh nghe đi! Làm sao ông ta chết?
Nó không trả lời, chỉ đưa tay lướt lướt cái điện thoại để bật chế độ radio. Hắn lấy làm khó hiểu nhìn nó chăm chăm.
Giọng cô phát thanh viên trong trẻo vang lên:
"Vào 11h trưa nay tại nhà hàng Đại Long Phụng đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là ông Yang Xiang 45 tuổi, là một thương gia khá nổi tiếng quốc tịch Trung Quốc. Dựa theo hiện trường, cảnh sát cho biết nguyên nhân cái chết chính là do bị trúng độc kali xyanua. Lạ thay là trong trà cũng như thức ăn không hề có chất độc và những vị khách ngồi cùng bàn với ngài Yang lại không hề xảy ra chuyện gì. Hệ thống camera trong phòng tại thời điểm đó lại bất ngờ ngưng hoạt động. Rốt cuộc đâu là chân tướng sự việc? Lực lượng cảnh sát New York đang đau đầu để tìm ra chìa khóa của vụ án này. Sau đây là bản tin........."
Hắn nhíu mày, đưa đôi mắt ngờ vực nhìn nó:
- Đừng nói là em dùng kali xyanua nhé?
- Exactly!
Nó thư thái nhấp một ngụm cà phê. Hắn đưa tay sờ cằm tỏ vẻ khó hiểu:
- Thế tại sao chỉ mình ông ta chết mà những người còn lại không hề bị gì?
Nó đặt tách cà phê xuống bàn, hai tay đan vào nhau:
- Anh có nhớ là đã từng nói ông ta thuận tay trái không?
Hắn gật gật đầu:
- Đúng rồi! Sao chỉ có một mình ông ta trúng độc?
Nó cười nhẹ, bệnh ngu của chồng nó lại tái phát nữa rồi. Nó đứng dậy lục lọi xung quanh để tìm lọ mật ong. Hắn chống cằm nhìn nó không chớp mắt. Hỏi không trả lời mà lại làm gì thế không biết.
Nó đặt lọ mật ong xuống bàn, dùng một cây cọ mỏng quét một lớp mật ong dọc lên miệng của tách. Sau đó bảo hắn:
- Cầm tách cà phê lên bằng tay trái và uống cho em xem.
- Hả?...... Ờ!
Hắn cầm lên bằng tay trái sau đó uống theo ý của nó.
- Sao? Có nhận ra điều gì lạ không? - nó nhìn hắn chăm chăm.
Gương mặt hắn bỗng trở nên hình sự:
- Có.
Nó cười nhẹ, nghĩ là hắn đã hiểu ra rồi nên bước đến ngồi xuống ghế:
- Tốt! Nói em nghe xem!
- Cà phê ngọt hơn! Ngon hơn lúc nãy nhiều! Hihi.... - hắn liếm mép.
"Rầm"
Vâng! Nó đã té ghế vì chồng nó hồn nhiên như cô tiên. Không thể nào tin được là hắn lại ngớ ngẩn đến như vậy. Nó chỉ vào cái tay đang cầm tách trà của hắn. Lúc này hắn mới nhận ra:
- Thì ra là vậy! Em bôi dọc lên miệng tách à?
- Đúng vậy! Thường thì theo phản xạ, ta sẽ cầm nắm mọi vật bằng tay thuận của chính mình. Khi cầm tách trà bằng tay trái hay tay phải thì khu vực miệng tiếp xúc với tách trà sẽ khác nhau. Em bôi kali xyanua lên tất cả các tách với vị trí dành cho người thuận tay trái, còn đối với những người thuận tay phải, phần độc dọc theo vị trí đối diện sẽ không chạm vào miệng. Đó là nguyên nhân vì sao chỉ một mình Yang Xiang chết.
- Đúng là một cái bẫy hoàn hảo!
- Nếu đã xác định được đối thủ của ta là một kẻ không tầm thường thì kế hoạch không được phép gặp một sơ suất nhỏ nào hết. - nó đứng dậy bước lên lầu bỏ lại hắn với một gương mặt...... phải nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là cực kì đăm chiêu.
...............................................