- Bạch Lâm: (im lặng)
- Phỉ Lan: Vương phi nhà ta do chính hoàng thượng ban hôn, bá quan văn võ trong triều đều biết, người trên dưới trong cung đều biết. Vương gia cùng vương phi tình cảm thấm thiết, vương gia ta một tiếng vương phi hai tiếng cũng là vương phi!
- Bạch Lâm: (tiếp tục yên lặng)
- Phỉ Lan: Vương gia nhà ta đều chăm sóc vương phi vô cùng cẩn thận, tự tay đi mua từng bộ trang phục, từng cái trâm cái cài, đến cả nho vương gia còn lột vỏ cho vương phi ăn (cái này nghe tiểu Trúc kể lại)
- Bạch Lâm: (vẫn tiếp tục im lặng)
- Phỉ Lan: Vậy mà từ đâu xuất hiện một chủ soái nhảy vào tranh giành vương phi của vương gia! Các ngươi là tên đáng ghét!
- Bạch Lâm: (chịu hết nỗi) Còn nói một tiếng nào nữa ta liền bóp chết ngươi, sao ngươi và con nhỏ kia giống nhau thế lải nhải suốt không biết mệt à! (quát lớn)
Phỉ Lan nhe Bạch Lâm quát lớn thì bị đứt dây nói không luyên thuyên tiếp nữa nhưng gương mặt vô cùng câm phẫn. Nghe tiểu Trúc nói cái tên này võ công cao cường tiểu Trúc đánh cùng cũng bầm dập mới khỏe hẳn không lâu, Phỉ Lan là người mới nên đối phó hắn là chuyện không thể.
- Phỉ Lan: Ngươi ỷ mình là nam nhân ăn hiếp nữ nhân, ngươi dám chê ta và tỷ tỷ lải nhải, ta trù ngươi sao này không lấy được vợ không sinh được con! Ngươi...ngươi suốt đời đi hầu cho chủ soái nhà ngươi đi, tên đáng ghét, lưu manh, xấu xa, đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sĩ! (chạy thục mạng)
Còn Bạch Lâm đang chóng váng bởi vô vản từ ngữ của Phỉ Lan, đến khi hắn hiểu hết thì người cũng cao chạy xa bay chỉ biết ôm cục tức mà đi về.
- Bạch Lâm: Nữ nhân đáng sợ như thế sao chủ soái cứ một mực đi theo! (lắc đầu)
Phỉ Lan chạy khỏi tên đó thì cũng không dám quay lại chỗ Lam Ninh sợ gặp lại người cũ nên chạy một mạch đến phủ của ngũ vương gia.
- Đằng Khương Phong: Ai rượt ngươi chạy làm rớt cả giày thế! (nhặt giày lên)
- Phỉ Lan: Nô tỳ bị cái tên chết bầm của Hỏa lan quốc rượt ạ!
- Đằng Khương Phong: Sao tên thủ vệ đó lại rượt ngươi? Chắc là lại chọc giận gì hắn rồi!
- Phỉ Lan: Nô tỳ mắng hắn!
- Đằng Khương Phong: Rất thật lòng! Vì sao lại mắng hắn?
- Phỉ Lan: Vương gia coi đó, hắn cùng với chủ soái Hỏa lan quốc đi đến phủ của vương gia tìm vương phi, nô tỳ thấy chướng mắt quá nên mắng hắn, còn tính đánh hắn nữa nhưng đánh không lại nên thôi!
- Đằng Khương Phong: Kỵ Danh đến tìm tẩu tẩu, sao không báo sao ta phải qua xem kịch hay! (vừa chạy vừa nắm tay Phỉ Lan theo)
Đúng là một vương gia hóng chuyện đặc biệt là chuyện từ phủ Đằng Cảnh, vì thấy Khương Phong mới xảy ra một biến cố lớn nên tạm thời cho hắn ít công việc nhưng vương gia nào ngờ lại tạo nhiều thời gian rãnh rỗi chả có việc gì làm ngoài hóng hớt chuyện thiên hạ.
- Tiểu Phấn: Đa tạ ý tốt của chủ soái đã đến đây thăm vương phi cũng đã đến lúc ngài nên về nghỉ ngơi!
- Kỵ Danh: Vậy ta đi ra vườn dạo một lát cũng được!
- Tiểu Trúc: (nói thầm) Sao tên này lì lợm thế mà lại còn gợi đòn nữa chứ!
- Đằng Khương Phong: Chủ soái có nhã hứng dạo quanh vườn thế nhỉ, ngâm thơ đối ẩm quà là một thú vui tao nhã vậy để ta gọi thêm quốc sư đến, cả ba chúng vừa thưởng cảnh vừa thưởng rượu!
- Tiểu Trúc: (nói thầm) Từ khi nào phủ vương gia thành nơi hò hẹn của mọi người thế!
- Đằng Khương Phong: Phỉ Lan!
- Kỵ Danh: Ta ở đây cũng đã lâu rồi cũng đến lúc nên về, hôm khác lại đến thăm vương phi!
- Đằng Khương Phong: Vậy hôm khác chúng ta cùng ngâm thơ!
Kỵ Danh nghe đến thế toát cả mồ hôi, cùng Bạch Lâm vội vã rời khỏi vương phủ.
- Tiểu Trúc: Sao nghe ngâm thơ với Bảo Thạch tên đó lại sợ như thế?
- Đằng Khương Phong: Ha ha, đối với một người suốt ngày, suốt tháng, suốt năm đều trên chiến trường quen với đánh đấm, dao kiếm thì việc kêu hắn ngồi lại ngâm thơ thưởng ngoạn chẳng khác nào tra tấn. Mà gặp phải người có sở trường thiên phú như quốc sư thì tên này xác định là khỏi về!
- Tiểu Trúc: Ha ha cho đáng đời mà nè Phỉ Lan sao muội cứ núp sao lưng ngũ vương gia hoài thế!
- Đằng Khương Phong: Dám chơi mà không dám chịu!
Tiểu Phấn cùng Lam Ninh đã vào trong nghỉ ngơi, thoát được một kiếp. Lúc trước khi ở cùng Kỵ Danh, Lam Ninh thấy tên này là nơi mọi người tin tưởng, ấm áp những binh lính xa nhà cũng được an ủi phần nào ở điểm này thì tên này hơn hẳn Đằng Cảnh nhưng bây giờ cho Lam Ninh rút lại lời khen đó, hắn là một tên mặt dày, không có liêm sĩ nữa.
- Tiểu Phấn: Vương phi uống trà!
- Lam Ninh: Đa tạ muội! (một hơi uống cạn) Cho tỷ thêm một ly nữa!
- Tiểu Phấn: Đây ạ!
- Đằng Khương Phong: Đáng lẽ có tên củ soái này là phải có Cảnh huynh chứ! (dòm ngó xung quanh)
- Tiểu Phấn: Hồi ngũ vương gia, vương gia đã đi ra chợ từ sớm!
- Đằng Khương Phong: Thì ra thế, nếu huynh ấy có đây thì cái tên chủ soái đó xác định nhừ như tương!
- Phỉ Lan: Vương gia, bụng người đang kêu!
- Đằng Khương Phong: (đỏ mặt) Ha ta vội chạy qua đây chưa kịp ăn gì!
- Lam Ninh: Vậy ngũ vương gia dùng bữa luôn nhé, tài nấu ăn của chú bếp là tuyệt với không chê chỗ nào được!
Sau đó đồ ăn được dọn lên đầy bàn, màu sắc bắt mắt, hương thơm ngào ngạt. Hôm nay toàn món vương phi thích ăn.
- Đằng Khương Phong: Oa trông ngon thật, mởi tẩu ăn cơm! (gấp ăn liên tục)
- Lam Ninh: Ừm!
- Đằng Khương Phong: Sao tỷ không ăn mà ăn cháo thế!
- Đằng Cảnh: Vì nàng ấy bụng vẫn còn yêu nên ăn cháo loãng thôi!
- Tiểu Phấn, tiểu Trúc, Phỉ Lan: Nô tỳ thỉnh an vương gia!
- Đằng Cảnh: Tất cả lui ra đi, vương phi có ta chăm sóc rồi!
Đằng Cảnh nhìn Lam Ninh ăn cháo loãng nhìn những đĩa đồ ăn mà ngậm ngùi, vương gia thấy thì cũng thương nhưng sức khỏe mới là quan trọng sau này bù đấp lại. Sau đó bản thân mình cũng lấy một chén cháo ra ăn cùng Lam Ninh.
- Lam Ninh: Sao ngài cũng ăn cháo thế!
- Đằng Cảnh: Ta cùng thưởng thức với nàng!
- Lam Ninh: (mỉm cười)
Còn Đằng Khương Phong ngồi đây cầm cái đùi gà ăn mà thấy tủi thân ghê, nhìn mình bây giờ có khác gì một con chó đang ăn cẩu lương không chứ, mà cứ mặc kệ đời ăn ngon cái đã.
- Phỉ Lan: Sao mặt người bí xị thế?
- Đằng Khương Phong: Chiều này ta muốn ăn cháo!
- Phỉ Lan: (hơi ngạc nhiên nhưng cũng hiểu) Vâng chiều nay nô tỳ sẽ nấu cháo cho người!
Bây giờ Khương Phong ăn cháo loãng mới mong nuốt trôi cái cục ganh tỵ này, một người trăn hoa, phong lưu thế mà cũng có ngày hôm nay.
- Đằng Cảnh: Ta nghe hạ nhân báo, Kỵ Danh đến đây!
- Lam Ninh: Ừm, hắn đến đây nói nhăng nói cuội gì đấy may mà có ngũ vương gia đến ứng cứu!
- Đằng Cảnh: Ứng cứu! Ha ha!
- Lam Ninh: Vương gia sao lại cười thế, bộ ta nói có chỗ nào buồn cười lắm sao?
- Đằng Cảnh: Không ta nhìn nét mặt của nàng làm ta cười thôi!
- Lam Ninh: Nhìn mặt ta mà cười, ngài đang chọc quê ta sao! Chẳng có ai nói nhìn mặt nữ nhân mà buồn cười cả!
- Đằng Cảnh: Giận sao?
- Lam Ninh: Ta đây nào dám giận vương gia!
- Đằng Cảnh: Thế cho ta nói lại nhìn mặt nàng thật muốn hôn một cái!
- Lam Ninh: Cái gì hôn, ngài không có liêm sĩ gì cả!
- Đằng Cảnh: Vậy hôn nhiều cái cũng được!
Bên ngoài tiểu Phấn, tiểu Trúc nghe trộm chuyện của vương gia, hai đứa che miệng tủm tỉm cười vậy mà còn có thêm một người nữa.
- Bảo Thạch: Ta phải ghi chép lại để lưu truyền muôn đời!
Cuốn sách mà Bảo Thạch đang viết ngày một dày lên từng câu chuyện của vương gia và vương phi, từng hành động, từng lời nói để cả từng cái trộm nhìn hay lén lấy khăn tay của vương phi cất vào tay áo và xem nó như báo vật đều được Bảo Thạch ghi chép kỹ lại, việc này không phải vương gia sai bảo mà vì Bảo Thạch thần tượng hai người quá nên viết ra. Thiệt vương gia có những hộ vệ vô cùng chất lượng.