Mục lục
VƯƠNG GIA, VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đằng Cảnh đã chuẩn bị tất cả cho ngày thành hôn của hai người từ rất lâu nhưng bây giờ không thực hiện được nữa rồi những tấm vải lụa đỏ thay thế bằng vải lụa trắng. Từ cổng bước vào binh lính đứng thành hai hàng cuối mặt xuống, vương gia từ từ bế vương phi đi vào căn phòng mà hai người đã có rất nhiều kỹ niệm tại đây, tiểu Trúc và tiểu Phấn đã đứng sẵn ngay đó như lúc tân lang đưa tân nương đến phòng trong ngày đại hỉ, cả hai mở cửa vương gia bước vào trong đặt vương phi lên giường. Đằng Cảnh ngồi nhẹ xuống nắm lấy đôi bàn tay Lam Ninh và đặt một nụ hôn lên tay, sau đó lấy trong một chiếc vòng được gói lại bằng một tấm vải gấm đỏ đeo lên tay vương phi.



 



- Đằng Cảnh: Chiếc vòng này ta đã chuẩn bị từ rất lâu lúc đó nàng không có ở đây, ta kêu người làm ra chiếc vòng này những lúc nhớ nàng ta lại lấy ra xem và ta định sau này vào ngày thành hôn của chúng ta, ta sẽ tặng nàng nó là tín vật định tình của chúng ta, từ giờ nàng chính thức là vương phi của Đằng Cảnh ta!!!



 



Đằng Cảnh đeo chiếc vòng vào rồi xoa xoa bàn tay Lam Ninh đi, chỉ còn gần nhau một ngày hôm nay nữa thì vương gia đã không bao giờ nhìn thấy gương mặt của Lam Ninh nữa. Tiểu Trúc cùng tiểu Phấn không cầm được nước mắt nữa, hai cô bé đã khóc một đoạn đường dài từ chùa về đây nhưng nghĩ hôm nay là ngày thành thân của vương phi phải tươi tắn lên không thể ủ rũ mãi được nhưng nhiệm vụ này khó quá không vượt qua được rồi, cả hai lặng lẽ đi ra ngoài để không gian riêng cho vương gia với vương phi.



 



- Tiểu Trúc: Tỷ tỷ, muội với A Tú bàn với nhau đêm động phòng của vương phi hai đứa sẽ trèo lên nóc phủ để xem trộm vương gia hôn vương phi nhưng bây giờ không được nữa rồi!



Tiểu Phấn ôm tiểu Trúc vào lòng mình vừa an ủi cô bé nhưng một phần cũng an ủi bản thân. Tiểu Phấn như không cam tâm vì cái ra đi đột ngột và đầy đau đớn của vương phi, trong lòng cô nổi lên sự căm phẫn, bây giờ tiểu Phấn như đi vào nơi nhà lao kia dùng kiếm của mình đồ sát hết tất cả nhưng vương gia như đoán trước được nên đã cho người canh gác nhiều hơn, hôm nay ngày thành hôn hai người không thể có máu đổ ra nữa.



 



Đáng thương cho Lạc rang từ khi nghe tin dữ đến giờ hồn phách như lìa khỏi xác, lúc đứng nghênh đón vương gia cùng vương phi trở về đã cố gắng cầm cự đến khi bóng vương gia khuất dần Lạc rang khụy xuống, nước mắt rơi xuống sàn, tim như co thắt lại không thở được nữa cuối cùng Lạc rang đã ngất đi. Quốc sư Bảo Thạch phóng đến ngay đỡ Lạc rang đi về phòng, đến giờ phút này không còn ai mạnh mẽ được nữa tất cả quỳ xuống hành lễ hướng về căn phòng đó.



 



Ông trời cũng thương cho số phận đáng thương của Lam Ninh bắt đầu đổ mưa xuống, mưa càng lúc càng lớn, tất cả mọi người vẫn quỳ ngay đó. Kỵ Danh từ lúc hay tin không thốt nên lời nào nữa cùng Bạch Lâm quỳ ngoài cổng vương phủ, mắt chỉ dám nhìn xuống đất không dám ngước lên chứng kiến sự thật đau lòng này.



 



Lam Ninh từ khi trở về với hiện đại như người mất hồn, không nói một lời nào nhưng bác sĩ nói cơ thể hoàn toàn bình phục nhưng do gân cốt lâu quá chưa hoạt động nên chưa thích nghi được.



 



- Y tá: Bác sĩ không hay rồi không thấy tiểu thư ở đâu cả!!! (hét lớn)



 



- Bác sĩ: Sao lại như thế, một người mới bình phục thì đi đâu được chứ mau mau huy động người đi tìm tiểu thư lỡ có kẻ xấu bắt cóc tiểu thư!



Lam Ninh chân trần đi bộ qua hành lang rồi đi đến một khu vườn nhỏ ánh mắt nhìn xa xăm về hướng chân trời rồi nằm sụp xuống nhắm mắt lại hàng nước mắt chảy dài xuống.



 



- Chú Lam Ninh: Lam Ninh ơi, con ơi!



 



Chú Lam Ninh đi tìm dáo dác khắp nơi cuối cùng cũng thấy cháu mình nằm dài trên cỏ chạy lại nhưng Lam Ninh không sao cô bé đang ngủ nhưng trong giấc mơ Lam Ninh thấy giấc mơ gì đau lòng khóc ướt cả đám cỏ phía dưới đầu.



 



- Chú Lam Ninh: Ta thấy nhiều điều lạ lẫm, thật sự con bé không bị gì sao?



 



- Bác sĩ: Chúng tôi cho xét nghiệm tổng quát rất kỹ không bỏ sót một chi tiết nào nhưng không thấy điều gì bất thường cả!



 



- Chú Lam Ninh: (trầm ngâm) Trung sĩ!



 



- Trung sĩ: Có tôi thưa tổng tư lệnh!



 



- Chú Lam Ninh: Đi điều tra người có tên là Đằng Cảnh!!! (nghiêm nghị)



Khác với cha mẹ của Lam Ninh, chú đã sống cùng cô từ hồi vài tháng tuổi nên mỗi một ánh mắt, cử chỉ chú đều đọc và hiểu được một người sống thực vật hàng mấy tháng trời khi vừa tỉnh dậy lại gọi tên một người xa lạ chắc phải có mối liên hệ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK