- Đằng Cảnh: A Tịnh!
- A Tịnh: (từ ngoài đi thật nhanh vào) Vâng có thuộc hạ, vương gia có việc gì phân phó ạ?
Đằng Cảnh: Ngươi kêu A Hoang vào đây, sau đó ngươi tập hợp toàn bộ binh lính, đến sáng mai ta sẽ có lệnh.
- A Tịnh: Vâng thưa vương gia!
Rất nhanh có một người khí thế ngút trời, làn da rám nắng, trên người khoác một bộ trang phục mang đậm khí chất, ngay cổ đeo một sợi dây chuyền ngắn có mặt là một chiếc nanh heo nhỏ, nhìn vào là biết một người mang đậm khí chất vùng núi.
- A Hoang: Vương gia, người tìm thuộc hạ! (quỳ xuống trước mặt vương gia)
- Đằng Cảnh: Đứng lên đi, đã lâu rồi không gặp ngươi, đã cực khổ cho ngươi rồi!
- A Hoang: Không đâu vương gia, thần mong muốn được góp chút cùng sức giúp vương gia!
- Đằng Cảnh: Ngươi cũng sẽ đoán được lần này ta triệu ngươi về đây với mục đích gì! (ánh mắt nhìn ra ngoài)
- A Hoang: Lần đó vương gia triệu thuộc hạ về đây, giúp người trừ khử những quan tham ở thôn Cao Xã, lần đó hơn một nữa quan đã ăn chặn cứu trợ của triều đình, làm cho nhiều người phải chết oan uổng. (nhớ lại)
- Đẳng Cảnh: Lần này cũng như thế.
- A Hoang: Lần này là quan lại ở thôn nào thưa vương gia?
- Đằng Cảnh: Trong hoàng cung này. (gương mặt vẫn giữ nguyên không hề có chút thay đổi cử chỉ trên mặt)
- Suy nghĩ A Hoang: Lần trước chỉ có một thôn mà vương gia đã san bằng đi tất cả, những quan lại đó bị tru di tam tộc, còn bây giờ đến quan lại trong triều chắc tru di cửu tộc luôn quá, chọc ai không chọc mà lại chọc vào vị tổ tông này.
- A Hoang: Vương gia có gì phân phó cho thuộc hả?
- Đằng Cảnh: Chẳng làm gì, ngươi ngày mai cứ đi cùng ta, tất sẽ có việc để ngươi làm. (ánh mắt đằng đằng sự chết chóc)
- A Hoang lại tiếp tục suy nghĩ: Nghe mọi người nói sắp đến ngày đại hỷ của vương gia, được kêu về đây tưởng được ăn uoosngno say ai ngờ vương phi không thấy đâu, giờ ở đây làm chuyện mờ ám. Theo vương gia đã lâu tính khí của vương gia có trời mới biết. (thở dài thường thược)
- Đằng Cảnh: Ngươi lui ra đi, sáng mai đến đúng giờ đi cùng ta!
A Hoang nhanh hành lễ sau đó cũng lui ra ngoài. A Tịnh đang thông báo với toàn bộ binh lính về ngày mai, mọi người đang tập trung chỉ duy nhất mình ông A Tú là đứng ngáp ngắn, ngáp dài.
- A Tịnh: Mọi người đã nghe rõ hết chưa?
- Toàn bộ binh lính: Dạ rõ!!!
- A Tịnh: Mọi người về nghỉ ngơi đi!
- A Tú: Oáp, về ngủ thôi! (gãi mông)
- A Tịnh: Đệ chưa được về!
- A Tú: Huynh đã thông báo hết rồi, cũng đã cho mọi người về sao không cho đệ về chứ?
- A Tịnh: Hôm nay vương gia cho đệ ra khỏi bếp, đệ không biết quý trọng mà còn đi đứng không chỉnh tề, ngáp suốt quá trình ta nói!
- A Tú: Nữa đêm huynh dựng đầu người ta dậy thì tất nhiên phải buồn ngủ rồi! (gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ)
- A Tịnh: Đệ là một thị vệ bất kể khi nào vương gia cần dù xa xôi, mưa gió hay nguy hiểm đệ điều phải đến đây mới chỉ kêu đệ dậy mà đã trách móc. Hay ta nói vương gia đệ thích làm việc ở bếp, chuyển cho đệ vào hẳn bếp làm, ngủ đầy đủ, lúc nào cũng đầy đồ ăn!
- A Tú: Như vậy thích thật!
- A Tịnh: Sau đó vương gia sẽ giảm bớt lương của đệ, ta nghe nói người sai vặt trong bếp chỉ có vài đồng, mà đệ còn là sai vặt của sai vặt, tiền ít lắm đấy!!!
- A Tú: Huynh cho đệ rút lại lời vừa nãy đệ muốn được làm thị vệ trung thành, tận tình khi vương gia cần đệ sẵn sàng có mặt! (nghiêm chỉnh chấp hành)
- A Tịnh: Được, vậy bây giờ đệ đi lấy gì cho vương gia ăn chút đi!
- A Tú: Huynh mới nói là đệ là thị vệ mà!
- A Tịnh: “Khi vương gia cần đệ luôn có mặt” (nguyên văn)
- A Tú: Vâng đệ xuống lấy ít bánh cho vương gia ăn khuya! (lủi thủi bước vào nhà bếp)
- A Hoang: (bỗng bất chợt xuất hiện) Huynh lại trêu đệ ấy!
- A Tịnh: Nhiệm vụ thường ngày của đệ ấy thôi!
- A Hoang: Lúc trước huynh với đệ hoàn toàn không giống đệ ấy, đệ ấy làm người khác ngưỡng mộ thật, ung dung, tự tại chẳng bận tâm gì!
- A Tịnh: Cả ba huynh đệ chúng ta, biết nhau từ khi còn là những thiếu niên, ta và A Tú là huynh đệ ruột nhưng nhìn đệ ấy không giống tính cách ai ở trong nhà phá phách, nghịch ngợm, còn đệ thì khác ta cứ có cảm giác thân thuộc!!! (khúc này sao...a bồi hồi nhớ lại chuyện ngày xửa ngày xưa)