Chỗ của Phượng Cung là nơi núi lửa hoạt động, khắp nơi đều là suối nước nong, bốn mùa như xuân, rất tốt cho chân của Mặc. Cho nên, khi Hiên Viên Cẩm Mặc tỉnh lại sau đêm động phòng hoa chúc kịch liệt, liền phát hiện mình đang ở trong rộng lớn ấm áp, Phượng Ly Thiên chen chúc trong một cái chăn với mình nhàn nhã xem sách.
“Thiên nhi, đang đi đâu vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc dụi dụi mắt, muốn ngồi dậy.
Phượng Ly Thiên buông quyển sách trên tay xuống, ôm y vào trong lòng: “Đến Phượng Cung đó, không phải tối qua chúng ta đã nói rồi sao?”
“À.” Hiên Viên Cẩm Mặc dựa vào ngực hắn ngáp một cái, “Giờ đi tới đâu rồi?”
“Qua địa giới huyện Chương.” Phượng Ly Thiên đưa tay vén màn lên một chút, gió lạnh như băng lập tức thổi vào, khiến tinh thần tỉnh táo hẳn lên.
“Nhanh vậy sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ ửng phía chân trời, đây là cảnh tượng lúc mặt trời lặn mà! Mình đã ngủ hết cả ngày sao?
Phượng Ly Thiên mím môi buồn cười, đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, đương nhiên không khỏi có hơi kích động, vì thế nên lỡ làm tới sáng, vì không để trễ hành trình nên hắn dứt khoát ôm Mặc lên xe ngủ. “Có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm trước đi, lát nữa đến trấn trên ta lấy cho ngươi chút đồ nóng.”
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, nhận lấy điểm tâm lặng lẽ ăn.
Trấn nhỏ này là nơi trọng yêu lưu thông Nam Bắc, rất nhiều người đến Giang Nam đều phải đi qua đây, cho nên khách sạn luôn rất đông đúc. Lúc nhóm người Phượng Ly Thiên tới thì trời đã tối, lúc này rất khó đặt được phòng, cũng may nơi này có phân bộ của Phượng Cung, là một khách sạn lớn dưới tên nhà Mộ Dung, hằng năm nơi này đều giữ lại phòng cao cấp cho Phượng Cung, để tiện cho người của Phượng Cung ra ngoài làm việc.
Phượng Ly Thiên cần một gian thượng phòng, chưởng quầy báo với hắn rằng hai gian thượng phòng giữ cho Phượng Cung đã bị lấy mất một gian. Phượng Ly Thiên nhướn này, người có thể dùng phân bộ của Phượng Cung tất nhiên địa vị không thấp, chỉ là không biết là ai. Vì thế, lúc hai người dùng cơm ở đại sảnh liền nhìn thấy Phượng Thanh Tuyệt đang uống rượu một mình trong góc.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, bưng rượu và thức ăn dời lên bàn sư phụ.
“Sao các ngươi lại ở đây?” Phượng Thanh Tuyệt nâng mắt liếc hai người một cái, rất tự nhiên mà bắt đầu ăn thức ăn Phượng Ly Thiên bưng tới.
“Ta còn định hỏi sư phụ đó, sao lại chạy ra ngoài?” Phượng Ly Thiên cầm bầu rượu của Phượng Thanh Tuyệt lên rót cho mình và Mặc hai chén, rượu này vừa nhìn là biết do hoàng thúc tự tay nhưỡng, trong đó nhất định có bỏ thêm mấy loại dược liệu quý báu như tuyết tham chẳng hạn, nên nhân cơ hội uống nhiều một chút.
“Vào đông rãnh rỗi.” Phượng Thanh Tuyệt đáp rất đơn giản, nhàn nhã phẩm rượu.
Mùa đông quả thật không có chuyện gì làm, hoa hoa cỏ cỏ trong Vô Hoa Cốc đến mùa đông đều héo rũ gần hết, không có gì cần phải chăm sóc, nhìn bộ dáng nhàn nhã này của sư phụ là biết chắc có hoàng thúc đi theo, chắc hai người này cũng đến Giang Nam qua mùa đông đây mà.
“Hoàng…… thúc thúc ở trong phòng phải không, dùng cơm xong bọn ta đến thỉnh an thúc thúc một chút.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhấp một ngụm rượu thuốc trong chén, vào miệng thì nhạt, nhưng nuốt xuống rồi lại thấy vừa ấm vừa dễ chịu.
“Hắn đang tức giận đó, các ngươi đi xem cũng tốt.” Phượng Thanh Tuyệt bưng chén rượu lên môi, che lại một chút ý cười khó thấy rõ.
Chờ ăn no rồi, Phượng Ly Thiên kề vào tai Hiên Viên Cẩm Mặc thì thầm vài câu, Hiên Viên Cẩm Mặc gật gật đầu, đứng dậy đi tìm hoàng thúc, để lại thầy trò hai người mắt to trừng mắt nhỏ uống rượu.
“Sư phụ, người có định đưa hoàng thúc về kinh thành không?” Nói sau thì Hiên Viên Triệt cũng là Vương gia chính thống, năm trước gặp lại phụ hoàng có đề cập với ông một chút, phụ hoàng cũng có chút ngại ngùng và áy náy với đệ đệ này, nói là nếu y còn tại thế thì rất muốn gặp lại một lần. Còn về cái mớ hiểu lầm lộn xộn của sư phụ mình năm xưa, vẫn chưa nói với phụ hoàng, để phụ hoàng mang áy náy đỡ phải phản đối việc huynh đệ bọn hắn bên nhau cũng tốt.
“Hắn không muốn.” Phượng Thanh Tuyệt thản nhiên nói.
Buổi tối về phòng, nhìn thấy vẻ mặt của Mặc rất kỳ lạ còn cầm một cái bình nhỏ.
“Đây là cái gì?” Phượng Ly Thiên đi qua ngồi xuống cạnh y.
“…… Hoàng thúc…… bảo ta cho ngươi uống.” Hiên Viên Cẩm Mặc ấp a ấp úng, trên mặt nổi lên một vệt ửng đỏ khả nghi.
“Hả?” Phượng Ly Thiên nhướn mày, lấy quá bình nhỏ kia qua ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì cả.
Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, hoàng thúc vì bị Phượng Thanh Tuyệt khi dễ quá tàn nhẫn, cho nên nghiên cứu chế ra thuốc này, nói là có thể khiến người phía trên trở thành phía dưới, bên trong trộn lẫn Nhuyễn cân tán và Mị dược, còn đặt cho nó một cái tên là “Tiêu Hồn tán”. Tuy việc có thể đặt Thiên nhi dưới thân rất hấp dẫn, nhưng y vẫn không muốn dùng cái thủ đoạn bỏ thuốc này với Thiên nhi, huống chi, nhớ tới cái lần duy nhất mình ở trên kia, khắp giường toàn là máu tươi và Thiên nhi đau đến tái mặt, Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn giữ thái độ hoài nghi với trình độ kỹ thuật của mình.
“Ha hả, ta cảm thấy thuốc này nhất định có vấn đề.” Phượng Ly Thiên tâng tâng cái bình trong tay, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc, “Đi, chúng ta đi thử xem.”
“Hả?” Hiên Viên Cẩm Mặc không rõ cho nên đi theo Phượng Ly Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bay lên nóc khách sạn, bắt được một con mèo đang bắt chim sẻ trên đó.
Sau khi xác nhận đây là con mèo đực xong, Phượng Ly Thiên tốt bụng bắt dùm mèo ta một con chim sẻ, đổ lên người mèo chút thuốc trong bình, tiện thể dùng than đen vẽ một vòng trên đầu mèo làm ký hiệu. Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ đứng một bên nhìn hắn làm cái chuyện nhàm chán đó.
Hai người ở trên giường trò chuyện một lát, liền nghe thấy tiếng mèo kêu trên nóc nhà. Phượng Ly Thiên lập tức bật dậy, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lặng bay lên nóc, lại thấy con mèo có vòng tròn đen trên đầu đang đè lên người một con mèo khác, vô cùng dũng mãnh luật động, con mèo bên dưới kêu meo meo lại chẳng chút sức phản.
Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu cho Thiên nhi uống thuốc này, thì giờ kẻ đang kêu meo meo chính là mình đó, hoàng thúc làm vậy là hại y nha!
“Hí hí, Mặc nè!” Phượng Ly Thiên cười híp mắt lấy cái bình nhỏ ra, “Còn hơn nửa bình thuốc đó, không thì ta cũng uống một chút, thỏa mãn nguyện vọng của hoàng thúc?”
“Nằm mơ đi!” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, xem ra là hoàng thúc phối sai thuốc, kết quả âm mưu không thành mà còn bị hung hăng áp bức lại, thấy giận không chỗ phát nên mới kéo y xui xẻo theo.
Ngày thứ hai, Hiên Viên Triệt ngáp dài đi ra, oán giận mấy con mèo kêu la trên nóc tối qua, làm y không ngủ được. Mà hai người gây ra chuyện này chỉ phải trưng ra vẻ mặt nghiêm túc mà trong lòng thì buồn cười không thôi.
Mùng ba tháng giêng, hai người rốt cục đến núi Phượng Hoàng.
Dưới chân núi, có tám cung nhân mặc áo đỏ nâng chiếc kệu hoa lệ đang chờ. Đợi bọn họ ngồi lên xong liền vận khởi Vô Căn Quyết, bay lên trên núi, đây là lần đầu tiên Hiên Viên Cẩm Mặc tỉ mỉ ngắm nhìn phong cảnh núi Phượng Hoàng, thấy khắp nơi đều là hoa hồng liễu xanh, cây ngô đồng cao lớn che khuất bầu trời, nơi nơi đều có suối nước nóng lớn nhỏ rải rác, nước suối màu u làm dưới ánh rạng đông toát ra hơi nước mù trời.
“Đúng là một nơi rất tốt, chờ chúng ta già rồi đến đây ở được không?” Hiên Viên Cẩm Mặc mỉm cười hỏi.
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy đó.” Phượng Ly Thiên gật gật đầu, chân của Mặc không khỏe, khí hậu núi Phượng Hoàng rất ấm, sẽ không xuất hiện vấn đề trời lạnh chân đau, ở nơi này là thích hợp nhất.
“Mộ Dung Kì, sao ngươi còn chưa đi?” Vừa xuống kiệu, chất giọng lạnh lùng của Lam Cẩn lập tức truyền tới.
Đợi hai người đi qua, chỉ thấy Lam Cẩn hầm hừ rời đi, Mộ Dung Kì phờ phạc nằm sấp trên cái bàn tròn trong đình hóng mát, ỉu xìu như cái giẻ lau sạch sẽ.
“Ta đã đi nửa năm rồi mà sao ngươi còn chưa đắc thủ nữa hả?” Phượng Ly Thiên chán nản nói, chẳng có chút lòng đồng tình.
Mộ Dung Kì nghe tiếng liền ngồi dậy chào hai ngươi một cái, rồi lại ủ rũ nằm sấp lên bàn: “Ta xem như hiểu được rồi, hắn vốn dĩ không phải khối băng, mà là tảng đá, dù ta có sưởi ấm thế nào cũng không tan được.”
“Cũng không thể nói vậy.” Phượng Ly Thiên sờ sờ cằm, sau đó nghiêng qua thì thầm với Mộ Dung Kì mấy câu.
“Thật sao?” Hai mắt Mộ Dung Kì sáng quắc nhìn hắn, “Đây là tự ngươi nói đó, nói được thì phải làm được.”
“Bản cung có lừa ngươi bao giờ chưa?” Phượng Ly Thiên ra vẻ ta đây biết hết.
Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc đầu, lười tham gia vào chuyện của bọn họ, quyết định đến thâm viện Ngô Đồng ngủ bù.
Buổi tối, Lam Cẩn một mình ngồi trên hành lang chín khúc, ngẩn người nhìn ánh trăng trên trời.
“Muốn uống một chén hay không?” Nhất bầu rượu xuất hiện trên đỉnh đầu, chất giọng trong trẻo du dương thuộc riêng về Phượng Ly Thiên, lúc nào cũng động lòng người như vậy.
Lam Cẩn nhận lấy bầu rượu, chẳng thèm nhìn tới đã uống một hơi cạn sạch.
“Cẩn, nói thật đi, ngươi thích Mộ Dung Kì phải không?” Phượng Ly Thiên cười tủm tỉm hỏi.
“Hắn?” Lam Cẩn nhíu nhíu mày, trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu thấy phiền não.
Phượng Ly Thiên vươn tay vò rối mái tóc gọn gàng của Lam Cẩn: “Ngươi đó, cứ luôn chậm hiểu như vậy.” Hắn giống như bất đắc dĩ mà thở dài, kéo kéo người còn đang ngồi ngơ ngác, “Về ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Đêm đã qua giờ Tý, ngoài phòng Lam Cẩn.
“Ngươi chắc chắn thuốc kia có tác dụng chứ?” Mộ Dung Kì hưng phấn hỏi.
Phượng Ly Thiên nhíu mày: “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngươi chắc chắn muốn ở đây lòng vòng với ta chứ?”
Mộ Dung Kì cười ha hả, sờ sờ hương cao tốt nhất đã chuẩn bị sẵn trong ngực, xoa tay lắc mình đi vào.
“Ngươi cho Cẩn uống thuốc gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò hỏi.
“Suỵt ” Phượng Ly Thiên cười khẽ ôm lấy y bay về thâm viện Ngô Đồng, nói nhỏ vào tai y, “Chính là Tiêu Hồn tán do hoàng thúc phối đó thôi.”
“Vậy ngày mai ngươi phải giải thích với Mộ Dung Kì thế nào?”
“Giải thích cái gì? Không phải chỉ là uống nhầm thuốc thôi sao.”