• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Nhan siết chặt chiếc khăn trong tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Cẩm Thiên, ta và phụ hoàng con đã thương lượng định xây cho con một phủ Vương gia, nhưng phủ của thân vương quá lớn, muốn xây nhanh cũng không được. Lúc Cẩm Mặc còn là Thái tử có xây một phủ đệ trong kinh thành, tuy lúc ấy là thân phận Vương gia, nhưng cũng xây theo quy cách Thái tử, sau khi dọn đến Đông cung thì chỉ để trống không dùng tới, cho nên con vào đó ở tạm trước đi, bên này sẽ xây cho con cái tốt hơn, con thấy sao?”

Phượng Ly Thiên thản nhiên nhìn mẫu hậu, con ngươi đen láy chẳng chút gợn sóng, điều này khiến Thượng Quan Nhan có ý đồ thăm dò không nhìn ra manh mối gì, hắn thầm cười lạnh, đây là muốn tống cổ hắn ra cung sớm sao? Xem ra bà ấy đã biết được gì rồi, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, giờ chỉ là hơi sớm một chút mà thôi, vì thế hắn cong môi cười tươi, nói: “Không cần xây cái mới, phủ kia rất tốt, con cũng đâu thường ở kinh thành, cũng không định tham dự vào triều chính, có chỗ để ở là được rồi.”

Lời này lại khiến Thượng Quan Nhan nhíu mày: “Nói bậy, nếu con đã trở về thì chính là Vương gia của Huy triều, ai cũng không thể làm khó con.” Cái gì gọi là có chỗ để ở là được rồi chứ? Rõ ràng là từ nhỏ đã rất coi trọng việc hưởng thủ, vậy mà nay lại trở thành người vô dục vô cầu, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, rốt cuộc trong mấy năm nay bảo bối của nàng đã trải qua những gì?

Phượng Ly Thiên chỉ cười cười, trong mắt hiện lên nét cô đơn, khiến lòng Thượng Quan Nhan cũng nhói theo, nét cô đơn kia chỉ thoáng hiện rồi lập tức biến mất, hắn chậm rãi nâng người lên dựa vào đầu giường, đau đớn dưới thân khiến hắn không thể không nhíu mày: “Gần đây mẫu hậu có gặp Đại hoàng tử không?”

“Hôm nay thì không gặp, sao vậy?” Trong bất tri bất giác đề tài đã lệch khỏi mục đích ban đầu mà Thượng Quan Nhan lại không hề hay biết.

“Ca ca thường ngày bận việc triều chính, chuyện hậu cung con cũng không thể hỏi nhiều, mẫu hậu hãy quan tâm đến nó một chút, dù nói thế nào đi nữa thì nó cũng là trưởng tử của hoàng gia, vô duyên vô cớ lại bị người khác khi dễ, hoàng gia cũng sẽ mất mặt.” Trong cung vô tự (tự trong tử tự, chỉ con nối dõi), tất nhiên Hoàng hậu vô năng, mà đám tiểu nhân kiêu ngạo kia, dĩ nhiên sẽ có Thái Hậu xử lí, ngoài mặt Thượng Quan Nhan vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng chắc chắn đã để tâm. Phượng Ly Thiên nói đến điểm nút thì dừng lại, vươn tay kéo khăn lụa trong tay Thượng Quan Nhan qua, che miệng ho nhẹ vài tiếng.

Thái Hậu đưa ly trà qua: “Thân thể còn chưa khỏe sao?” Đối với tình trạng thân thể Phượng Ly Thiên, kỳ thật nàng rất rõ ràng, thấy tiểu nhi tử cực lực khổ tình diễn nàng cũng chỉ cười trừ, thuận nước đẩy thuyền cho qua mọi chuyện, chỉ là chuyện hắn vẫn chưa thể khôi phục công lực thực sự khiến nàng lo lắng, người quanh năm nhờ vào nội lực hộ thể một khi mất đi nội lực sẽ rất suy yếu, dễ sinh bệnh.

Phượng Ly Thiên nhìn chén trà đưa tới, cũng không vươn tay nhận lấy, mà là vói đầu qua, nhờ tay Thượng Quan Nhan uống mấy ngụm, vừa cắn miệng chén vừa lén giương mắt nhìn mẫu hậu. Thượng Quan Nhan không khỏi bật cười, không khí vốn khẩn trương dịu đi trong nháy mắt, nàng nhịn không được sờ sờ đầu hắn: “Chuyện xây phủ cũng không cần nóng lòng nhất thời, trước tiên cứ ở trong cung dưỡng tốt thân thể rồi nói sau.”

Đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, Thượng Quan Nhan có chút ảo não nhíu mày, bản thân nàng hình như vốn định tách huynh đệ bọn họ ra ở riêng, lấy chuyện này thăm dò quan hệ giữa hai người, nào biết kéo một vòng lại quay về điểm bắt đầu. Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Phượng Ly Thiên, nàng cũng không nỡ nói gì nữa, xem ra chuyện này vẫn nên ra tay từ chỗ Hoàng Thượng.

“Mẫu hậu.” Phượng Ly Thiên kéo tay Thượng Quan Nhan vừa đứng dậy định đi, lắc lắc làm nũng.

Thượng Quan Nhan quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ cười khẽ: “Con ngủ thêm chút nữa đi, tối nay sẽ làm sủi cảo tôm cho con ăn.”

Phượng Ly Thiên lắc lắc đầu: “Không phải chuyện sủi cảo tôm. Con là muốn nói, hiện giờ phụ hoàng đã thoái vị, nguyện vọng của mẫu hậu rốt cục đạt thành, con rất vui.”

Thượng Quan Nhan ngẩn người, lập tức, trên gương mặt vẫn diễm lệ như năm nào hiện ra một nụ cười hạnh phúc, nàng quệt quệt mũi Phượng Ly Thiên: “Quỷ lanh lợi.” Quả nhiên, chỉ có đứa nhỏ này mới hiểu lòng nàng nhất, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ xa cầu vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng người nam nhân nàng yêu có thể luôn ở bên cạnh nàng.

Thượng Quan Nhan đi rồi, Phượng Ly Thiên mới thu lại nụ cười giả tạo, thở dài, nữ nhân đúng là phiền phức.

“Meo meo?” Cục lông béo ú nhảy lên giường, nghiêng đầu nhìn hắn. Phượng Ly Thiên túm mèo ta nhét vào ổ chăn, bản thân cũng trượt vào theo, tiếp tục ngủ, chỉ thương mèo ta bị bắt làm gối ôm.

Trên triều đình.

Đề nghị dẫn quân đội để không đến tu sửa sông Huyền Lăng ngày hôm trước của Diêu tướng quân được rất nhiều đại thần đồng ý, cho rằng đề nghị đó vừa có thể tiết kiệm chi phí, lại vừa có thể miễn đi rất nhiều lao dịch cho dân chúng, giúp những vùng xung quanh sông Huyền Lăng có thể phát triển dồi dào hơn. Nhưng cũng có không ít ý kiến phản đối, cho rằng binh chính là binh, sao có thể đem đi làm công nhân trị thủy, cứ thế mãi, dân chúng sẽ có thói quen sung binh vào lao dịch, làm rối kỷ cương quốc gia. Nhất thời mỗi người mỗi ý, gây nhau tán loạn. Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ ngồi trên long ỷ, trầm mặc nghe các đại thần thảo luận.

Chợt nhận ra từ đầu đến cuối Hoàng thượng vẫn chưa nói lời nào, trong lòng các đại thần đang dõng dạc bắt đầu bồn chồn, quần thần đang tranh cãi không ngớt dần dần yên tĩnh lại, nhìn đế vương trên điện chờ đợi quyết định của y.

Con ngươi cơ trí quét qua quần thần, uy áp đế vương khiến mọi người bất giác cúi đầu: “Sao không gây nữa đi?”

“Ý kiến của chúng thần là thế, còn mong Hoàng Thượng định đoạt.” Những người khác không dám hó hé nữa, Thừa tướng Thượng Quan Hoành đành phải bước ra hồi bẩm.

Âm thanh trầm thấp du dương mang theo nét tôn quý độc hữu của đế vương thong thả mà cương quyết hạ lệnh: “Truyền chỉ, chuẩn, hai vạn người trong Thanh doanh theo Diêu Trường Thanh đến bảy quận phương Bắc tu sửa sông Huyền Lăng, quân lương phát xuống theo lệ thường, tất cả ngân lượng dùng để tu sửa khấu trừ vào phí dụng cho công nhân trị thủy và lộ trình.”

“Hoàng Thượng thánh minh, võ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Thanh doanh đóng quân ở nơi gần bảy quận phương Bắc, như vậy lược đi chi phí dùng vào lộ trình, cũng sẽ không làm suy yếu binh lực ở phụ cận kinh thành, xóa đi nỗi băn khoăn của một số triều thần, huống hồ chi phí được cung cấp cũng đã khiến công việc lần này trở thành khổ sai chứ không còn béo bở nữa, điều này khiến những kẻ muốn nhân cơ hội mò một số lớn hoặc ghen tị với Diêu Trường Thanh cũng chết tâm.

“Tạ Hoàng Thượng, thần nhất định không phụ thánh vọng.” Diêu Trường Thanh kích động bước ra một bước, dập đầu tạ ơn, nhưng ánh mắt như có chút đăm chiêu của Hiên Viên Cẩm Mặc dừng trên người hắn lại khiến hắn có chút bất an.

“Tan đi.” Không nói thêm gì nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy bãi triều. Y nhớ tới cái tên còn ngủ lười thây kia, tối hôm qua là lần đầu tiên của hắn, nhưng mình lại không biết nặng nhẹ mà ép buộc hắn, không biết có phát sốt hay không, đương nhiên Hiên Viên Cẩm Mặc tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do kỹ thuật của mình quá kém nên mới làm hắn bị thương.

“Hoàng Thượng, Thái thượng hoàng mời ngài đến An Bình Cung một chuyến.” Đức Phúc nói với Hiên Viên Cẩm Mặc đang đi đến điện Bàn Long.

“Phụ hoàng?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, sau khi Hiên Viên Ấp thoái vị thì rất ít khi hỏi đến triều chính, mỗi ngày chỉ cùng Thượng Quan Nhan du sơn ngoạn thủy hoặc là trồng hoa nuôi chim, sao lại đột nhiên nhớ đến y chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện sông Huyền Lăng?

“Trẫm đã biết, ngươi quay về xem Vương gia đã thức chưa, chưa thức cũng gọi hắn dậy dùng điểm tâm đi.” Nói xong lập tức đi đến An Bình Cung, mặt Đức Phúc nhăn thành trái khổ qua nhưng không dám phản đối.

“Cẩm Lạc sắp mười bốn tuổi, cũng sắp đến lúc ra cung xây phủ, cho nên nô tì đến thương lượng với Thái thượng hoàng một chút.” Giọng nữ dịu dàng từ trong phòng truyền đến, Hiên Viên Ấp ngồi trước bàn chuyên chú luyện chữ, một nữ tử xinh đẹp cung kính đứng bên cạnh, mắt hồ ly dài nhỏ mang theo nét nhu mị trời sinh, chính là mẫu thân của Lục hoàng tử — Nghi thái phi.

“Chuyện này nên tìm Hoàng Thượng thương nghị.” Hiên Viên Ấp ôn hoà nói, giương mắt liếc nhìn nữ nhân mang vẻ mặt tủi thân bên cạnh, mấy chuyện phong vương xây phủ đều là do Hoàng thượng quyết định, Nghi thái phi không đi tìm Hoàng thượng mà lại đến tìm Thái thượng hoàng, đơn giản là muốn nhờ từ chỗ Thái thượng hoàng tranh thủ cho con mình nhiều chỗ tốt hơn, nhưng làm vậy tuyệt đối chính là không nể mặt Hoàng thường, nói nhỏ thì là không tin tưởng Hoàng thượng, nói lớn chính là không nguyện bị Hoàng thượng khống chế. Nữ nhân này luôn rất thông minh, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?

“Nô tì chỉ là chưa nắm chắc chủ kiến, cho nên muốn cùng ngài thương lượng một chút, chuyện này tất nhiên là phải do Hoàng thượng định đoạt.” Nghi thái phi cuống quít bổ sung, do dự một hồi lại mở miệng nói, “Nô tì cảm thấy Cẩm Lạc tuổi còn nhỏ, nô tì không nỡ rời xa nó, nên muốn cầu Hoàng thượng cho nó ở lại trong kinh, chỉ là không biết nên mở miệng với Hoàng thượng thế nào.”

“Vậy thì có gì khó, để Cẩm Lạc tự nói với Hoàng thượng là được rồi.” Thượng Quan Nhan từ bên ngoài đi vào, trừng mắt nhìn Hiên Viên Ấp một cái, rồi lại cười như không cười nhìn Nghi thái phi đang muốn nói lại thôi.

Thái thượng hoàng nhướn nhướn mày, rồi lại cúi đầu luyện chữ không nói gì nữa.

Nghi thái phi phúc thân với Thượng Quan Nhan: “Thái Hậu vạn an. Nô tì nhớ là mấy năm trước Hoàng thượng ở kinh thành có xây một tòa phủ đệ, từ khi nhập chủ đông cung, tòa nhà kia không còn dùng đến nữa, hiện giờ Hoàng thượng vừa đăng cơ, không nên xây dựng rầm rộ, nô tì chỉ mong có thể để Cẩm Lạc dọn tới đó, cũng giảm đi không ít chuyện.”

Thượng Quan Nhan thầm cười lạnh, nói thật dễ nghe, làm như mọi chuyện đều suy nghĩ vì Hoàng thượng vậy, phải biết rằng phủ đệ kia được xây dựng theo tiêu chuẩn của Thái tử, chỉ có thân vương trên nhị phẩm mới có thể ở, để Lục hoàng tử chiếm nơi đó, thì phải phong cho nó phẩm cấp tương xứng, đúng là biết tính toán, chắc là nghe tin Hiên Viên Cẩm Mặc phong cho Phượng vương làm Trấn Quốc thân vương, nên khiến nữ nhân này sinh ra vài suy nghĩ không an phận.

“Việc này trẫm đều có định đoạt, Thái phi không cần nghĩ nhiều.” Âm thanh trầm thấp du dương từ xa vọng tới, khiến nụ cười của Nghi thái phi lập tức cứng đờ trên mặt, vội vàng hành lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Cẩm Mặc, con đã đến rồi.” Hiên Viên Ấp buông bút trong tay.

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ gật đầu, xem như hành lễ với hai người.

Nghi thái phi cũng không dám nhiều lời, vội vàng cáo lui.

“Cẩm Mặc, hôm nay tìm con tới là để thương lượng chút chuyện nhà.” Hiên Viên Ấp và Thượng Quan Nhan liếc nhau, cùng Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống ghế.

“Phủ Thái tử kia tuyệt đối không thể cho Lục hoàng đệ, điểm này phụ hoàng hẳn là hiểu được.” Hiên Viên Cẩm Mặc chẳng chừa đường sống nói, “Phủ đệ kia có muốn ban thưởng cũng chỉ có thể ban cho Thiên nhi.”

“Ta không nói đến việc này.” Hiên Viên Ấp nói, “Ta và mẫu hậu con có thương lượng với nhau, Cẩm Thiên đã sắp mười chín, mấy cơ thiếp nó nạp trong Phượng Cung đều không lên được mặt bàn, nếu đã trở về hoàng thất thì phải thú cho nó một vương phi xứng với thân phận của nó mới được.”

Nét mặt Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức lạnh xuống, nghĩ đến việc thú thê cho Thiên nhi, cơn tức giận ngập trời lập tức ùng ùng kéo tới, y cứng nhắc nói: “Hiện giờ thương thế Thiên nhi chưa lành, nói chuyện này không phải quá sớm rồi sao.”

“Không sớm đâu, có Vương gia nước nào đến tận bây giờ còn chưa có Vương phi, nói ra chỉ khiến người ta chê cười thôi.” Làm như không nhận ra sự tức giận trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Thượng Quan Nhan cũng lạnh mặt nói, “Giờ chỉ đang bàn đến việc chọn người, còn chưa nói sẽ lập tức cho bọn chúng bái đường.”

“Mấy ngày nửa sẽ dùng danh nghĩa Hoàng hậu triệu các tiểu thư nhà quan gia đang đợi gả vào cung dự tiệc, đến lúc đó để Cẩm Thiên đi với mẫu hậu con đi.” Thái thượng hoàng không kéo dài việc thương lượng mà trực tiếp quyết định.

Hiên Viên Cẩm Mặc không nói một lời rời khỏi An Bình Cung, để lại Thượng Quan Nhan vẻ mặt ưu sầu và Hiên Viên Ấp buồn rầu cau mày.

Cùng lúc đó, trên giang hồ, một quyển bí tịch cổ xưa đột nhiên xuất hiện, nghe đồn đây là “Lưu Hỏa thần công” mà cung chủ Phượng Cung đang mất tích bất cẩn đánh rơi, dòng nước ngầm bắt đầu chậm rãi tụ hợp, một trận gió tanh mưa máu không thể tránh khỏi sắp xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK