Nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch môi, Phượng Ly Thiên nhịn không được nghiêng qua chia sẻ hương vị ngọt thanh trong miệng y, mùi hương ngọt ngào khiến người say mê lan tỏa nơi môi lưỡi giao triền, Phượng Ly Thiên vươn lưỡi, vói vào liếm lên khoang miệng bị trà thơm thấm ướt. Hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, nhiệt độ trong lều cũng từ từ tăng cao.
Từng đợt tê dại từ khoang miệng truyền khắp toàn thân, “Ưm ” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Nghe được tiếng rên rỉ ngọt lịm kia, Phượng Ly Thiên cảm thấy một cỗ tà hỏa đang chạy thẳng xuống bụng dưới, đưa tay ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, để y dán lên người mình, cảm nhận được thân thể đối phương cũng dần trở nên nóng rực, hắn lập tức ôm lấy người trong lòng đi đến bên giường, hai người vừa hôn vừa nghiêng thân ngã xuống mặt giường mềm mại. Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ mở ra hàng mi run rẩy, trước mắt bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng Phượng Ly Thiên hôn môi tiểu quan nọ. Ngẫm lại, kĩ năng hôn của Phượng Ly Thiên cao siêu đến vậy, không biết đã luyện ra trên người bao nhiêu nam nam nữ nữ.
Tức giận lập tức thay thế dục vọng, y liền đẩy Phượng Ly Thiên trên người mình ra. Phượng Ly Thiên không có cảnh giác bị quẳng vào phía trong giường.
Nằm trên giường thở dốc một hồi, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc chỉnh tề đứng dậy, Phượng Ly Thiên hơi nhíu mày, lại xoay người đè y xuống: “Mặc, làm sao vậy?”
Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng nhìn hắn, dục vọng trong mắt dĩ nhiên đã tan sạch: “Thời gian không còn sớm, ngươi còn không đi?”
Phượng Ly Thiên tỏ vẻ ai oán bĩu môi: “Mặc, ngươi lại đuổi ta đi!” Kim quang trong mắt phượng chớp động, phảng phất như giọt nước trong suốt đang lay động dưới ánh nến.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được co giật khóe miệng, một đại nam nhân lại đi bày ra cái biểu tình ai oán như cô vợ nhỏ này, thật sự là…… Nhưng mà, biểu tình như vậy đặt trên gương mặt tuyệt thế vô song này, cũng thật có vài phần khiền người ta yêu mến.
Nhắm mắt lại, Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ thở dài: “Chúng ta còn có thể duy trì thế này bao lâu? Đối với ngươi mà nói ta có gì khác với tiểu quan thanh lâu kia chứ? Phượng Ly Thiên, ta đã mệt mỏi rồi, không muốn chơi tiếp nữa, ngươi đi đi……” Nếu Phượng Ly Thiên chỉ vì muốn chơi đùa, thì lúc này hắn rời đi, mình có thể chỉ xem đây là một giấc mộng hoang đường, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, ngày tất cả những biểu hiện giả dối ấy bị vạch trần, Hiên Viên Cẩm Mặc có thể chắc chắn rằng, mình nhất định sẽ mang binh san bằng Phượng Cung!
Ý cười dần dần biến mất trên gương mặt tuyệt mỹ, Phượng Ly Thiên buông Hiên Viên Cẩm Mặc ra ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Mặc, vì sao đến tận bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta đang đùa giỡn chứ? Ta……” Phượng Ly Thiên đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nếu y biết bọn họ là huynh đệ ruột, thì chắc sẽ không nghi ngờ thật lòng của hắn nữa nhỉ? Nhưng mà, ngược lại, nếu Hiên Viên Cẩm Mặc biết được mọi chuyện, bọn họ còn có ngày mai sao? Khổ sở khép lại hai mắt, rồi lại chậm rãi mở ra, xoay người chống hai tay bên người Hiên Viên Cẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt y.
Mắt phượng yêu dã đã không còn ánh vàng chuyển động, hiện ra đôi đồng tử đen láy tựa như đáy hồ sâu, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trên đỉnh đầu Hiên Viên Cẩm Mặc, như muốn phất đi vẻ quật cường của tên nào đó, dù một mình gặm nhắm cô độc cũng không chịu để người ta tới gần hiểu rõ lòng mình: “Mặc, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù người khắp thiên hạ đều đối địch với ngươi, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi, giúp ngươi bình định thiên hạ!”
Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng nhiên mở to hai mắt.
Ánh vàng nhợt nhạt lại phủ kín đôi mắt, che khuất đau đớn và kiên định chợt lóe lên trong đáy mắt. Phượng Ly Thiên đứng dậy, không hề nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc mà trực tiếp bước khỏi lều.
Thật lâu sau, Hiên Viên Cẩm Mặc mới hoàn hồn lại, đưa tay mơn trớn những sợi tóc trên đỉnh đầu, nơi đó còn lưu lại độ ấm của người kia.
Phượng Ly Thiên nhảy lên một gốc cây ngô đồng cao lớn, dựa lưng vào thân cây thô to, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, một vầng trăng tròn cao cao treo trên không trung màu thâm lam như bảo thạch, ánh sáng chiếu xuống phảng phất như thực thể, ánh lên thân thể gần như hoàn mỹ kia một vầng sáng thanh lãnh. Từ xa nhìn lại, tựa như một con sói cô độc đứng trên đỉnh núi ngắm trăng tròn, hòa thành một thể với màn trời thâm thúy kì dị.
“Phạch” Một chút bóng dáng màu u lam xẹt qua ngọn cây, đứng trên ngón trỏ thon dài của Phượng Ly Thiên. Vươn ngón tay vuốt vuốt bộ lông màu lam của chú chim, mở tờ giấy ra, vuốt nhẹ lên đó, một hàng chữ tuấn tú hữu lực lập tức hiện ra. “Cửa hang binh khí ở kinh thành bị tập kích, mau về”.
Vỗ tay, mặc tro tàn phiêu tán trong gió thu rét lạnh. Quay đầu lại, nhìn bóng người ngồi một mình trong lều, có lẽ, cho Mặc một chút thời gian để suy nghĩ kĩ lại cũng rất cần thiết.
Điểm nhẹ mũi chân, phảng phất như mũi tên màu đen biến mất giữa bóng tối.
“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Ly Thiên trở lại Hi viên, thấy Lam Cẩn đang chậm rãi đi lại trong phòng, ngoài cửa là Quân Mạc Sầu trông vẻ mặt rất lo lắng.
“Cung chủ,” Quân Mạc Sầu quỳ xuống hành lễ, “Thuộc hạ vô năng, cứ điểm Mạc Sầu Các ở kinh thành bị tập kích.”
Phượng Ly Thiên nhíu mày, dừng chân trước mặt Quân Mạc Sầu, cũng không bảo hắn đứng lên, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hồi. Tầm mắt như có thể nhìn rõ mọi thứ ghim ở trên lưng, quân Mạc Sầu chỉ thấy sau lưng lạnh toát.
“Đối phương là ai?” Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nói với Lam Cẩn.
“Hình như là người của Ngưng Huyết Các, nhưng lại có chút không giống, rõ ràng mạnh hơn nhiều với mấy thích khách bình thường, hơn nữa quy mô công kích rất lớn, không giống với tác phong của Ngưng Huyết Các.” Quân Mạc Sầu cúi đầu nghĩ cung chủ đang hỏi mình, vội vàng đáp lại, ngữ khí đã không còn bình tĩnh vô cảm như xưa nữa.
Phượng Ly Thiên trao đổi ánh mắt với Lam Cẩn, cứ điểm của Mạc Sầu Các cực kì bí mật, nhưng bị lộ tẩy thế này nhất định là bên trong đã xảy ra vấn đề. “Tình hình hiện tại thế nào?”
“Hồi cung chủ, những người có thân thủ khá tốt đang giao chiến với đối phương, thuộc hạ đến để xin Nghi trượng điều người đến giúp thuộc hạ.”
Hắn nhếch môi tỏ vẻ chế giễu: “Triệu hồi ‘Tuyệt sát’ trong các về đây, bản cung phải nhìn thấy người trong vòng một nén nhang, một người cũng không thể thiếu.” Trong tất cả sát thủ của Tuyệt các, Tuyệt sát là cấp bậc cao nhất.
Quân Mạc Sầu sửng sốt một lát, rồi lại tức hiểu ra: “Dạ!” Lập tức đứng dậy, nhoáng lên vài cái đã biến mất trong tầm mắt của Phượng Ly Thiên.
“Hiện giờ Âu Dương Hải đang ở đâu?” Phượng Ly Thiên đi vào phòng, bưng ly rượu trên bàn lên nhấm nháp.
“Ở ngoại ô Lạc Sam Viên, cách đây khoảng mười dặm.” Lam Cẩn giống như bách khoa toàn thư lúc nào cũng có thể cung cấp tư liệu chính xác, “Sao lại đột nhiên hỏi tới hắn?”
Phượng Ly Thiên rũ mắt, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay: “Hiện giờ trong tay ngươi có bao nhiêu người có thể sử dụng?”
Lam Cẩn trầm ngâm một lát nói: “Nơi này có thể điều động không quá ba mươi người, nếu cho ta ba canh giờ, có thể điều đến hai trăm người.”
“Không cần, ba mươi người là đủ rồi.” Nhếch khóe môi, “Nói cho ta biết một chút tình trạng thủ vệ trong Lộc Minh Sơn Trang trước đi.”
“Ly Thiên, ngươi muốn làm gì?” Lam Cẩn nhíu mày. Lần trước vì cứu đệ đệ Bích Lạc của sát thủ chi vương, Lam Cẩn đã phái người đến điều tra Lộc Minh Sơn Trang thật cẩn thận, đáng tiếc Bích Lạc không có ở đó, nhưng cũng hiểu một chút về cách phòng vệ của nhà Âu Dương.
Phượng Ly Thiên uống cạn rượu trong ly, đáy mắt lạnh như băng: “Âu Dương Hải mới xuất hiện ở kinh thành, Mạc Sầu Các lập tức bị tập kích, hơn nữa cách thức giống như Ngưng Huyết Các, nói hắn không có vấn đề gì mới là gặp quỷ.”
“Ý của ngươi là……”
Sau một nén nhang, năm Tuyệt sát trong Mạc Sầu Các ở kinh thành và ba mươi cao thủ được Lam Cẩn điều đến đồng loạt quỳ gối trước mặt Phượng Ly Thiên.
“Mạc Sầu, mang ba mươi ngươi này về Mạc Sầu Các, bảo toàn thực lực, tận lực kéo dài thời gian, một canh giờ sau, giết sạch không lưu người sống!”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Sát thủ trong các ở kinh thành còn chưa đủ ba mươi người vẫn có thể chống đỡ tới lúc này, thêm ba mươi người này nữa chắc hẳn không thành vấn đề. Quân Mạc Sầu lĩnh mệnh rời đi.
“Năm người các ngươi, đi theo ta.” Phượng Ly Thiên kiểm binh khí rồi nói với năm Tuyệt sát.
“Ly Thiên,” Lam Cẩn túm Phượng Ly Thiên lại, trong mắt khó nén lo lắng, “Để ta đi.” Vốn tưởng hắn muốn dẫn theo ba mươi lăm người đi, không ngờ lại chỉ có……
Phượng Ly Thiên đưa tay chỉnh sơ lại mái tóc dài hơi rối của Lam Cẩn: “Đừng dài dòng, ở lại đây giữ nhà cho đàng hoàng đó.”
—————–
Lạc Sam Viên vô cùng yên tĩnh, Phượng Ly Thiên đứng trên một thân cây cao lạnh mắt nhìn thủ vệ tuần tra trong viện: “Đến các sương phòng đi, nhìn thấy bất cứ chủ quản người làm nào, giết hết! Sau nửa canh giờ tập hợp ở đây.”
“Dạ!” Năm bóng đen tựa như ma quỷ lập tức tản đi khắp nơi.
Phượng Ly Thiên xoay xoay chủy thủ màu đen trong tay, phóng vào sâu trong Lạc Sam Viên. Tuy Lạc Sam Viên là nơi dừng chân của Âu Dương thế gia ở kinh thành, nhưng cũng giống với các trang viên bình thường, phòng ngủ của Âu Dương Hải xây ở giữa viện. Vứt bỏ tiểu tư dùng để hỏi đường trong tay, Phượng Ly Thiên trực tiếp xông vào phòng, một đao cắt đứt yếu hầu tỳ nữ còn chưa hét ra tiếng.
Phòng Âu Dương Hải còn sáng đèn, Phượng Ly Thiên nhàn nhã bước đi, còn không quên thưởng thức bài trí ở gian ngoài một chút. Rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, dung tục hệt như Âu Dương Hải. Đẩy cửa tiến vào phòng trong, bên trong không có thắp đèn, đột nhiên lực lượng mạnh mẽ từ trên đỉnh bổ xuống người Phượng Ly Thiên, hắn đưa tay dùng chủy thủ ngăn lại, vận nội lực vào lòng bàn tay, nương theo nội kình đẩy người kia ra ba tấc, trở tay đánh một chưởng. Người nọ thét lớn, lui lại ba bước ổn định lại, rồi tiếp tục đánh tới, cùng lúc đó, từ trong góc phòng lại có hai nguồn hai thở vọt tới. Phượng Ly Thiên bật người lên, tử giữa không trung đáp xuống, đao phong mạnh mẽ giống như tiếng phượng kêu thanh thúy, vẽ lên không trung một độ cong hoàn mỹ, ban đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng vật sắc mỏng cắt qua da thịt.
Phượng Ly Thiên búng nhẹ đầu ngón tay, ngọn nến trong phòng được thắp sáng, trên tấm thảm màu đỏ có ba hắc y nhân đang nằm đó. Chậm rãi đi đến bên giường, dùng chủy thủ đẩy ra từng lớp màn che, đã có ám vệ ở đây, chứng tỏ chắc hẳn Âu dương Hải đang ở trong này.
Khi màn che kéo lên hết, Phượng Ly Thiên ngẩn người, người nằm trên giường không phải Âu Dương Hải, mà là một thiếu niên tái nhợt bị khoái sắt trói lại. Thiếu niên thấy Phượng Ly Thiên tới gần, mở to đôi mắt màu bích ngọc vô thần, run rẩy rút vào trong giưỡng, khiến cho khóa sắt vang lên tiếng leng keng.
Phượng Ly Thiên nhìn thiếu niên có đôi mắt màu bích ngọc, cùng với gương mặt giống như con sói con nọ, hơi nheo lại mắt hượng, cái này đúng là khi mòn đế giày tìm không thấy a.
“Thiếu gia……” Thiếu niên run rẩy nói.
Phượng Ly Thiên nhíu mày, đưa tay quơ quơ trước mắt thiếu niên, không có phản ứng! Bị mù rồi sao?
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng la hét ầm ĩ, chắc là bọn Tuyệt sát đã ra tay rồi. Phượng Ly Thiên nắm khóa sắt trong tay, chân khí tựa như hỏa diễm vờn trên khóa sắt, dùng sức kéo, “Keng” một tiếng, khóa sắt đứt đoạn.
“Đừng sợ, ta tới cứu ngươi.” Thanh âm du dương trấn an thiếu niên vì tiếp xúc với người khác mà thân thể không ngừng run rẩy.
Phượng Ly Thiên đốt màn giường, đưa tay điểm huyệt thiếu niên, khiêng lên vải nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nhẹ nhàng đứng ở trên cây, giao thiếu niên trong tay cho Tuyệt sát vừa lục tục chạy tới, lạnh mắt nhìn về phía Lạc Sam Viên đang chìm trong biển lửa.
Bên kia, người công kích Mạc Sầu Các biết Lạc Sam Viên tập kích, quả nhiên lập tức muốn quay về, có nửa số người rút khỏi đó, nhưng chờ bọn họ, là Lam Cẩn mang theo mười ba ám vệ canh giữ trên con đường nhất định phải đi qua nếu muốn về Lạc Sam Viên.
Khi Phượng Ly Thiên trở lại HHi viên, trời đã tờ mờ sáng, hắn đặt Bích Lạc lê nhuyễn tháp trong phòng: “Ám Nhị.”
“Chủ nhân.” Ám Nhị xuất hiện trả lời. Trong các ám vệ, Ám Nhị và Ám Tam phụ trách truyền báo tin tức, Ám Nhất là thủ lĩnh ám vệ, trong các tình huống bình thường, Phượng Ly Thiên sẽ không để ba người này đi làm nhiệm vụ.
“Đi tìm một đại phu đến đây.” Phượng Ly Thiên vừa nói, vừa đưa tay cởi y phục Bích Lạc, thân thể Bích Lạc rõ ràng rất suy yếu, hắn cần phải kiểm tra xem trên người Bích Lạc có vết thương trí mệnh nào không, “Mặt khác, báo cho Bích Khung, đệ đệ của hắn đã được cứu ra.”
“Dạ!”
Bích Lạc bị người mang đi, Ngưng Huyết Các sẽ mất đi lợi thế để uy hiếp Bích Khung, vậy Bích Khung ắt cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhớ tới con sói kiệt ngạo bất tuân kia, Phượng Ly Thiên nhịn không được nhếch môi, người thông minh như vậy vô cớ chết đi thì rất đáng tiếc.
“A ” Thị nữ đến hầu hạ đột nhiên phát ra tiếng hít khí lạnh, Phượng Ly Thiên nhíu mày, nhìn thiếu niên trên tháp, thân thể trắng nõn phủ đầy loạt vết thương, vết mới đè lên vết cũ, ngoại trừ khuôn mặt, hình như không có chỗ nào lành lặn.
Hắn khẽ thở dài, đắp lại chăn cho Bích Lạc: “Chăm sóc cẩn thận đi.”
“Dạ.”
“Đừng, đừng đi.” Người vốn đang mê man đột nhiên giữ chặt tay áo Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên quay đầu, thấy thiếu niên kia đang mở to đôi mắt bích ngọc vô thần, liền trấn an mà sờ sờ đầu hắn: “Đừng sợ, nơi này rất an toàn, là ca ca ngươi nhờ ta tìm ngươi đó, các ngươi sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.”
“Thật vậy sao?” Trong đôi mắt vô thần kia hình như chợt lóe lên tia sáng, “Cảm, cảm ơn ngươi……”
Đi đến gian ngoài, thấy Lam Cẩn đang xử lí những chuyện phát sinh, Phượng Ly Thiên ngồi xuống trước bàn, nhận ly trà Lam Cẩn đưa tay, trải qua đêm nay, mấy môn phái rãnh rỗi gây chuyện kia cũng nên ngoan ngoãn một thời gian nhỉ.
“Chủ nhân.” Ám Nhất đột nhiên xuất hiện, thấp giọng nói: “Thái tử gặp chuyện ở khu săn bắn, trọng thương.”
“Xoảng!” Ly trà trong tay Phượng Ly Thiên vỡ nát……