Vừa nãy Lục Kiều khóc lóc chạy về.
Chuyện cô ta lôi lôi kéo kéo với đàn ông bị các bà cô trong thôn nhìn thấy, rất nhiều người đều xem trò cười, có hàng xóm thân với bác gái Lục vội vàng nói tin tức này cho bà ta biết.
Bác gái Lục sắp tức chế.t, bởi vì hành động vượt ngoài quy cách của Lục Kiều, bà ta với cha cô ta không ngẩng nổi đầu. Lúc quay về tìm Lục Kiều, nhìn thấy cô ta khóc sướt mướt.
Đợi nghe Lục Kiều nói xong, sắc mặt bác gái Lục trở nên rất khó coi.
Bà ta biết Lục Kiều nhiều lần thể hiện yêu thích với người thành phố, bị người trong thôn đánh giá bình phẩm. Sau này Lục Kiều sẽ không tìm được đối tượng ở trong thôn nữa.
Nhìn thấy cô ta khóc thành như thế, mắng cô ta vài câu: “Phế vật, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày!”
Nói xong liền kéo Lục Kiều đi, muốn xả giận giúp con gái.
Bác gái Lục mắng chửi suốt dọc đường, oán ông trời bất công. Mẹ Lục Ngọc hoàn toàn không thể so với bà ta, sao con gái người ta lại hơn con gái mình?
Nhìn thấy Lý Dục Tài, mắt bác gái Lục bốc lửa, lại trùng hợp nhìn thấy Lục Ngọc ở bên cạnh, lửa giận nhân đôi: “Hay lắm, Lục Ngọc mày là người đã kết hôn rồi, sao có thể ở chung với người đàn ông khác, trông ra gì không?”
Trong chuyện này, Lục Kiều và bác gái Lục có quan điểm giống nhau, đều cảm thấy Lục Ngọc cản trở nhân duyên tốt của Lục Kiều. Chắc chắn là Lục Ngọc đã nói gì đó!
Bác gái Lục quen thói chụp mũ cho người khác, nói trước giành lý lẽ, khiến người ta cảm thấy Lục Ngọc quá thân cận với người đàn ông khác.
Danh tiết của phụ nữ nông thôn rất quan trọng, đặc biệt là người đã kết hôn. Nếu truyền ra lời không hay gì, người phụ nữ sẽ không thể cất đầu ở nhà chồng.
Bác gái quát tháo cả dọc đường, khiến không ít người chú ý, người trong thôn nghe nói Lục Kiều thân mật với một người đàn ông, có một số người nghe một câu nửa câu, không biết chuyện gì, nhìn thấy cô ta đến ủy ban thôn cũng tới hóng náo nhiệt. Trong mắt Lục Ngọc xẹt qua lạnh lẽo, bác gái Lục giở lại trò cũ, lại bắt đầu hủy hoại danh tiếng của cô, xem ra lúc đánh bà ta lần trước vẫn còn quá nhẹ:
“Bác gái ấm đầu rồi hay sao, đây là ủy ban thôn, không phải nơi bác la lối. Quả nhiên tim bẩn nhìn cái gì cũng bẩn.”
Bốn năm bà thím tụ tập xung quanh, đều là người lớn tuổi. Người trẻ bình thường không dám tới ủy ban thôn hóng náo nhiệt.
Nhưng ai trong số mấy người này đều là những người thích tung tin đồn, có họ, chưa tới một tiếng, nửa thôn đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, một câu nói của Lục Ngọc khiến mặt bác gái Lục lập tức đỏ lên, nói: “Mày nói ai bẩn? Con nít nhà ai dám nói trưởng bối như vậy. Cha mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì, chẳng trách chị cả mày bị người ta đánh, đáng đời! Nhà mày không có lương tâm.”
Chỉ thấy Lục Ngọc trở mặt, bác gái Lục không nhìn rõ cô tới bên cạnh mình như thế nào, sau đó Lục Ngọc bốp bốp hai cái bạt tai, đánh cho bác gái Lục hoa mắt chóng mặt.
Khoảng thời gian này, Lục Ngọc luôn làm việc, làm cổ vịt gì đó, thể lực mạnh hơn trước nhiều, lần này vung đánh, mặt bác gái Lục lập tức sưng lên.
Lục Ngọc nói: “Bác lớn tuổi rồi, đầu óc không lanh lẹ. Tôi gọi bác một tiếng bác, chẳng qua là cho bác chút mặt mũi ở trước mặt người ngoài, bác còn thật sự đắc ý rồi? Nếu tôi còn nghe bác nói một câu không phải về chị cả tôi, không phải hai cái bạt tai là xong chuyện đâu.”
Bác gái Lục với Lục Kiều đều sững sờ, không ngờ Lục Ngọc nói ra tay là ra tay, không hề nể mặt chút nào.
Lục Kiều nói: “Mày còn đánh mẹ tao, tao liều với mày.” Nói xong liền giống như con đàn bà điên xông tới.
Bác gái Lục cũng ngồi lên đất vừa lăn lê vừa la hét. Nói bị cháu gái đánh, bà ta không sống nữa.
Lý Dục Tài nhìn xong, mí mắt giật giật mấy cái, đây là người gì chứ.
Dĩ nhiên Lý Dục Tài sẽ không để con đàn bà điên Lục Kiều đánh ân nhân cứu mạng, vội vàng giơ tay ngăn cản. Trưởng thôn trong phòng cũng bị kinh động, nhìn thấy lại là mẹ con Lục Kiều, lập tức tức giận: “Dừng tay, làm gì vậy?”
Danh Sách Chương: