Người lớn ngay cả một câu khen cũng không nỡ nói ra, sợ sẽ ăn ít đi một miếng.
Nấm vừa mới bỏ xuống đã bị người ta gắp mất, bỏ thêm bao nhiêu cũng không đủ, rau nấu giòn, không kém gì thịt.
Rất nhiều người đều thích chấm đầy tương vừng, may mà Lục Ngọc đã chuẩn bị đủ, các loại đều chuẩn bị gấp đôi, mọi người ăn vô cùng tận hứng.
Đợi khi gần ăn hết một vòng, bỏ thêm chút mì, còn luộc há cảo Lục Ngọc gói ở trong.
Trong cái nồi này cực kỳ tươi ngon, vốn dĩ mọi người đều không ăn nổi nữa, chưa từng ăn đồ ngon như vậy, còn ngon hơn đồ ăn tết nữa.
Lúc ăn không nổi, bỏ thêm một miếng mì cán, múc chút gia vị bỏ vào chút tỏi băm, trộn lên ăn, càng thơm ngọt.
Khiến mọi người ăn tới mức không muốn đứng dậy.
Đợi khi ăn tới tàn cục, họ còn cùng cha Lục uống rượu nói chuyện.
Mà các phụ nữ cũng đều thả chậm tốc độ ăn. Một bữa ăn cả khách và chủ đều tận hứng.
Đều nói vẫn là đồ ở chỗ Lục Ngọc ngon.
“Với bữa ăn hôm nay, cho dù chị mắc nợ cũng muốn ăn thêm lần nữa.”
“Thật đó, lần sau chúng ta góp chút tiền, đừng toàn để Tiểu Ngọc bỏ tiền, chúng ta ăn thêm một bữa.”
Ngay cả người keo kiệt như Tiêu Thái Liên cũng đập bàn: “Không cần các con, mẹ mời!” Trước đây bà không cảm thấy mình là một người thích ăn, nhưng bây giờ ngay cả bà cũng không nhịn được.
Người bình thường muốn gánh vác giá một bữa lẩu thật sự không gánh nổi, nhưng hương vị này khiến người ta quên mất bản thân, cả căn nhà đều tràn ngập mùi thơm.
Chị ba Phó nghĩ quay về phải nói với mọi người, để người trong thôn đều ngưỡng mộ.
Bữa lẩu dê này đã khiến mọi người mê mẩn không lối thoát.
Mấy chị dâu còn muốn đợi ăn xong giúp dọn dẹp, nhưng vừa đứng lên bụng lại quá trướng, không khom eo được.
Lục Ngọc nói: “Không cần đâu mấy chị, ngày mai em sẽ dọn.”
Mọi người cũng không tranh biện với cô, thực sự không làm nổi, lần lượt về nhà.
Những người này thật sự đã ăn không ít, đã ăn hết toàn bộ đồ Lục Ngọc chuẩn bị, đây là lượng ăn của hai mươi người!
Lục Ngọc thấy không còn thừa lại chút gì, ngược lại rất vui. Hôm nay cô cũng ăn tới siêu cấp thỏa mãn.
Đây là lần ăn ngon nhất của cô từ lúc mang thai.
Phó Cầm Duy nói: “Nếu em thích, anh với Lưu Bàng mua thêm hai con dê còn lại luôn!”
Nhà họ đông người, một bữa hôm nay đã ăn nhiều như vậy, ăn thêm hai lần nữa là hết.
Lục Ngọc nói: “Không hay đâu!”
Phó Cầm Duy nghĩ ngợi, nói: “Cũng đúng, anh không suy nghĩ chu đáo, vậy nếu anh có cơ hội tới vùng khác sẽ mua một ít.”
Lục Ngọc nói: “Thịt bò cũng muốn!” Cô thật sự có chút muốn ăn thịt bò, đặc biệt là há cảo nhân thịt bò.
Phó Cầm Duy lập tức đồng ý.
Lục Ngọc nói: “Nhưng thịt bò hơi đắt…”
Không đợi cô nói hết, Phó Cầm Duy đã ngắt lời cô: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần em thích ăn là được!”
Chuyện quan trọng nhất của anh chính là đảm bảo cho Lục Ngọc.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Thái Liên dẫn hai chị dâu tới dọn dẹp.
Lục Ngọc nói để cô nhưng chị hai Phó lại không cho, nhất quyết muốn dọn dẹp phụ.
Bát dĩa dùng ăn lẩu này cực kỳ nhiều, cộng thêm Lục Ngọc còn tỉ mỉ chuẩn bị khu gia vị, nếu một người dọn quả thật rất mệt.
Hôm qua đã ăn lẩu dê một lần, bây giờ chị ba và chị hai nghĩ tới vẫn vui.
Tiêu Thái Liên cũng nói lẩu dê này ngon.
Lần đầu tiên ăn thịt ăn thành thế này, có thịt có rau, khiến người ta hồi vị vô tận.
Lục Ngọc nói: “Còn có thể ăn thêm một lần lẩu nữa!” Thịt còn lại chính là thịt đùi, Lục Ngọc định nướng thịt đùi, còn lại xiên que hoặc nấu canh.
Trên mặt Tiêu Thái Liên mang theo ý cười ôn hòa: “Đứa trẻ ngốc, đồ tốt đâu thể ăn hết trong một ngày chứ?” Hôm qua đã là quá đáng rồi.
Chị hai Phó ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, nhà ai ăn như vậy, bình thường một miếng thịt hận không thể chia thành ba khúc, nếu có thể chấm chút dầu đã tính là món mặn rồi.”
Chị hai cũng vui, phóng mắt nhìn cả thôn, nhà ai ăn phóng khoáng như nhà họ? Từ khi Lục Ngọc gả vào, cái khác không nói, trong mảng ăn uống này đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nói là khác biệt trên trời dưới đất cũng không quá. Khiến mọi người đều thèm thuồng.
Danh Sách Chương: