Mấy hôm nay, Từ Đại Nguyên ăn ngon, ngủ ngon, lấy đủ tiền, các anh em cũng vui, nhà cũng xây xong.
Bây giờ lại lo lắng vấn đề bán nhà.
Tuy nhà ở đây tốt, nhưng vị trí bình thường.
Bèn thương lượng với chị dâu Từ: “Chúng ta cũng mua một căn ở đây đi.” Anh ấy là thầu công trình, sau một chuyến, tiền công của anh ấy và các anh em kết toán được tám vạn.
Anh ấy lấy số lớn, vừa hoàn công, trong tay có tiền.
Chị dâu Từ đồng ý.
Thực ra họ xây nhiều nhà như vậy, nhà không có sức hấp dẫn gì với họ, chỉ là muốn khai trương cho Phó Cầm Duy.
Cảm thấy làm việc dưới trướng anh rất tốt, muốn kết bạn với anh.
Còn chưa nói chuyện này với Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, tôi để cho anh một căn nhà!”
Từ Đại Nguyên sốt sắng: “Vậy không được, tôi bỏ tiền mua, cậu tuyệt đối đừng cho tôi!”
Phó Cầm Duy lại muốn cho, cuối cùng không vượt qua được sự dai dẳn của Từ Đại Nguyên, ít nhất lấy nửa giá, sáu nghìn tệ.
Cho dù thế, Từ Đại Nguyên vẫn cảm thấy mình chiếm hời của Phó Cầm Duy, không được thoải mái, chỉ sợ nhà ở đây không bán ra được.
Nhà còn chưa bắt đầu bán, nhưng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều rất tự tin.
Sau này nơi này sẽ phát triển vượt bậc, loại đồng tiền mạnh như nhà ở này không thể nào không bán được.
Công trình hoàn toàn công việc cuối cùng, sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều ai về nhà nấy.
Nhưng các công nhân lại không về, tìm Phó Cầm Duy nói vẫn muốn theo anh làm.
Người quanh năm làm việc giống như họ, cái họ chú trọng nhất chính là theo một ông chủ tốt.
Ở đây ăn ngon uống ngon, liền muốn theo anh, không muốn đổi người nữa.
Từ Đại Nguyên sợ Phó Cầm Duy khó xử, nói: “Đợi bán nhà rồi tính! Phần tình cảm này của các cậu, Phó tổng đã biết rồi!”
Thấy anh ấy nói như vậy, những người khác cũng không tiếp tục nài nỉ nữa. Mới đầu Phó Cầm Duy xây nhà là muốn mình sống tiện hơn, thấy một tòa lầu đội đất trồi lên vẫn rất có cảm giác thành tựu. Anh suy nghĩ, sau này làm bất động sản cũng được.
Với chuyện bán nhà này, Lục Ngọc nói: “Giao cho em đi!”
Thuật nghiệp có chuyên công, Phó Cầm Duy chỉ lo nắm vững chất lượng căn nhà là được.
Thời này bán nhà chủ yếu dựa vào đăng báo, nào có nhiều thủ đoạn tuyên truyền như sau này.
Chuyện này giao cho Lục Ngọc, vừa hay đúng chuyên môn!
Lục Ngọc thuê một chiếc xe buýt, mua hai cái loa, còn làm tuyên truyền lên thân xe. Đối với người ở năm 88 mà nói, đây là chuyện họ chưa từng thấy bao giờ.
Đi xem nhà có thể ngồi xe miễn phí.
Trên xe còn thuê hai chàng trai nhanh nhẹn, tới nơi thì bắt đầu xuống giới thiệu, đi xem nhà không tốn tiền, buổi trưa còn cung cấp một bữa ăn.
Đây đều là chủ ý của Lục Ngọc, đều dùng quen ở kiếp trước rồi, nhưng ở thời này lại cực kỳ mới mẻ.
Sự nhiệt tình của cư dân lập tức được đánh thức, cho dù không đi xem nhà, vì một bữa ăn này cũng xứng đáng.
Thời này trong thành phố có xe buýt, nhưng ngồi xe tốn tiền, bây giờ ngồi xe không tốn tiền, giống như hóng gió vậy, dạo một vòng trong thành phố cũng tốt.
Xe buýt chở đầy người đến chỗ sở bán nhà, tới nơi liền phát cơm hộp, không hề chiêu trò chút nào.
Có một hộp cơm tạp lương đầy ắp, đậu phụ cay, hẹ xào giá, còn có một món thương hiệu ở đây, xương gà hầm khoai tây, ngửi rất thơm. . truyện ngôn tình
Ăn vào một miếng, còn ngon hơn cơm hộp mua bên ngoài.
Có người lớn tuổi không nỡ ăn, nói: “Tôi có thể cầm về không? Cũng cho người nhà nếm thử.”
Cô gái ở sở bán nhà xinh đẹp, nhưng rất gần gũi, không hề có sự ngạo mạn của chị gái bán nhà chút nào, nói: “Được chứ, nếu bà không ăn, hộp cơm này bà cứ cầm về.”
Mọi người nghe vậy, vốn dĩ đang ăn rất say sưa, đều không nỡ ăn.
Ở nhà một bữa cũng không nỡ nấu nhiều như vậy, ăn hai miếng còn chưa đã ghiền, vừa muốn ăn một mình, vừa muốn mang về, nói: “Ngày mai còn có thể tới không?” Anh ta nói xong cũng cảm thấy ngại.
Chị gái bán nhà nói: “Có thể.”
Lục Ngọc đã đào tạo bọn họ rồi, ăn uống có thể tốn vài đồng, đánh bóng danh tiếng và bảng hiệu mới là quan trọng, tới lúc đó họ không cần phí sức tuyên truyền, người ở đây sẽ tuyên truyền giúp họ.
Những người tới vì cơm hộp đó nghe vậy, lập tức vui vẻ, định lần sau dẫn bạn bè thân thích cùng tới.
Danh Sách Chương: