Mục lục
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 112:

Ninh Nhất Phàm nhíu mày, đúng thế, vì sao vậy? Vì sao phản ứng đầu tiên của anh chính là tin Thẩm Ngọc Lam, là trái tim cán cân của anh, đã sớm thiên vị cô rồi sao?

“Giác quan thứ sáu, em có tin không?”

“Anh nói dối, lúc đó anh nhìn cũng không nhìn tôi một cái, liền dẫn cô ấy đến bệnh viện, còn nói tin tôi? Nếu anh tin tôi, anh sẽ đối xử với tôi như thế sao?” Cô nói xong câu này, vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Ninh Nhất Phàm nghe xong, đôi mắt hơi nheo lại, biết rằng có lế cô đã xả giận xong rồi, bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, nhếch môi nói: “Không thì sao? Mặc ô ta, đi đến bên em, ôm lấy em an ủi? Gây ra sự phẫn nộ của công chúng sao?”

‘Thẩm Ngọc Lam mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào anh: “Ha ha…” Khóe miệng nở nụ cười bi thương, từ trên đùi Ninh Nhất Phàm trượt xuống, xoay người, đi về phía phòng.

Thì ra, anh chỉ sợ gây ra sự phẫn nộ của công chúng?

Sợ dây ra sự phẫn nộ của công chúng, thì có thể ngó lơ phớt lờ cô?

Vậy thì yêu đương cái gì chứ? Nói cái gì mà sống chết không rời?

Lông mày nhíu chặt, Ninh Nhất Phàm ý thức được mình nói sai rồi, anh sao lại quên mất, phụ nữ là kiểu người biết cắt câu lấy nghĩa nhất chứ?

‘Vươn đôi tay dài ra, anh kéo cô lại, sau đó nói: “Không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nội tâm của em, trong trường hợp đó, tất cả mọi người sẽ chỉ tin những gì họ nhìn thấy, nghe thấy, nếu tôi không hỏi cũng không quan tâm đến cô ta, lại đến để an ủi em,em nghĩ sự việc sẽ phát triển đến mức nào?”

Không nói gì nữa, Thấm Ngọc Lam nhíu mày, cúi đầu ánh mắt hơi rũ xuống, một lúc lâu sau.

Dường như hiểu rõ cái gì, kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.

Đúng là như vậy.

Dưới tình huống đó, với thân phận như vậy, một khuôn mặt “tâm thường” như vậy, cho dù Ninh Nhất Phàm có thể dùng thân phận của mình, tạm thời đè xuống sự phẫn nộ của mọi người, nhưng chắc chẩn chuyện phía sau sẽ không thể nào mà kiếm soát được nữa.

Trong mắt mọi người nhìn thấy đó là, cô là một bảo mãu, đâm bà chủ nhưng lại được ông chủ bảo vệ, vậy cho dù sự thật không phải lỗi của cô, thì sợ rằng cô có giải thích cũng không ai tin.

Muốn hiểu được điểm này, trong lòng Thẩm Ngọc Lam như bị ném đá, dấy lên những đợt sóng lớn.

Nếu như lúc trước, cô đối với người đàn ông này, chỉ là động lòng chỉ là thích, giây phút này, cô cảm thấy mình thật sự yêu rồi Gặp nhau mấy tháng, anh lại có thể ở trong lúc mạng người quan trọng đó, mà tin tưởng cô vô điều kiện, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ cho cô.

Trong tình yêu, không có gì có giá trị hơn sự tin tưởng và thấu hiểu.

“Cảm động à? Anh không ngại, lấy thân báo đáp…” Ninh Nhất Phàm ánh mắt liếc qua cô, môi mỏng nói ra.

‘Vầng trán sâu, yết hầu chuyển động lên xuống, không chút lưu tình nằm lấy tay cô.

Trái tim Thẩm Ngọc Lam, trong nháy mắt liền trở nên ấm áp.

Không còn cảm thấy buồn nữa “Cô ta, không sao chứ?” Tuy rắng cảm thấy lúc này mình lại đi quan tâm đến người phụ nữ kia, có chút quá mức “thánh mẫu”, nhưng giờ phút này, cô cũng không muốn so đo nữa, Ninh Nhất Phàm vì sao lựa chọn tin tưởng cô, người đàn ông này vào lúc này đang ở bên cạnh cô, cũng đã đủ để nói lên tất cả rồi.

Cho nên, lúc này sự tức giận đối với Cao Nhã Uyên cũng đã bớt đi nhiều rồi.

Ninh Nhất Phàm chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh sẽ yêu cô, sẽ tin tưởng cô vô điều kiện chứ?

Sự lương thiện của cô, ở ngay trong đôi mắt cô, nhìn một cái là có thể biết được thật giả ra sao.

“Cánh tay khâu hơn mười mũi!” Dừng một chút, Ninh Nhất Phàm lại tiếp tục nói: “Ngọc Lam, cô ta làm như vậy, đều là bởi vì tôi, cho nên việc này dùng lại tại đây, được không? Giọng nói ấm áp của anh truyên đến bên tai, hai tay quấn bên hông cô, thật chặt.

Thẩm Ngọc Lam ngẩn người, ánh mắt không tự chủ được quay lại, trừng mắt nhìn anh một cái: “Nói lâu như vậy, đều vì cô ta nên mới nói ra những lời như vậy?

Ninh Nhất Phàm giơ một tay lên, đặt trên má cô, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó thấp giọng nói: “Em cái đồ không có lương tâm, sợ em ân, tôi ngay cả đèn đỏ cũng vượt chỉ vì đến đây gặp em”

Thẩm Ngọc Lam nhíu nhíu mày, khóe miệng cong lên mị Ộ cong đẹp mắt, chui vào lòng Ninh Nhất Phàm, bàn tay nhỏ bé vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Ninh Nhất Phàm, nếu tối nay anh không đến tìm tôi, ngày mai, tôi chắc chắn sẽ khiến anh không tìm được tôi nữa” Bởi vì, trước đó cô thực sự rất đau lòng, rất thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK