"Cô không sao chứ?" Cô quan tâm nói.
Hạ Thy lắc đầu, nhưng Thẩm Ngọc Lam lại thấy được trong mắt cô ấy đang ngấn nước mắt, đột nhiên cô cảm thấy rất xúc động, thì ra cô ấy cũng không hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
"Hạ Thy, sao em lại ngốc như vậy? Em thấy người phụ nữ đánh sang đây, sao em cũng không biết tránh đi cơ chứ?" Người trợ lý không biết lấy khăn mặt từ đầu mang đến đây, nói: "Nào, mau chườm đá đi, không lát nữa nó sưng lên mất, ba ngày sau chúng ta phải quay quảng cáo đồ trang điểm nữa.
"
Khi Thẩm Ngọc Lam nghe thấy cô ấy nói nửa câu đầu, cô cảm thấy rất ấm lòng, nhưng khi nửa câu sau được nói ra, thì cảm xúc hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng cảm thấy ớn lạnh, theo bản năng cô nhìn về Hạ Thy, nhưng cô ấy vẫn cúi đầu, khăn mặt trong tay đặt lên trên má phải, không nói lời nào, cũng không nhìn ra được cô đang nghĩ điều gì.
"Chị ơi, chị lùi cái quảng cáo kia giúp em với, mấy ngày nay em có hơi không thoải mái.
" Trong tay cô cầm khăn mặt, chậm rãi nói ra.
Người được gọi là chị kia, vẻ mặt trầm xuống: "Thy à, quảng cáo đó là của tập đoàn Ninh Thị, em chắc chắn muốn lùi lại chứ?"
Nghe thấy bốn chữ tập đoàn Ninh Thị, trong lòng Thẩm Ngọc Lam theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến Ninh Nhất Phàm.
Chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ? "Anh ấy đã đính hôn với Cao Nhã Uyên, em tìm cơ hội đi gặp anh ấy, thì có thể làm gì chứ?" Đính hôn? Thẩm Ngọc Lam nuốt nước miếng, Ninh Nhất Phàm không có ý kiến.
Nghĩ lại lần đó khi mua quần áo, Ninh Thiên Vũ nói chuyện với một người đang kéo xe, thằng bé nhìn Hạ Thy, không phải cô ấy cũng trong đó chứ?
"Thy, Cao Nhã Uyên kia có thể kết hôn với Tổng giám đốc Ninh hay không vẫn chưa chắc chắn đâu? Họ bên nhau nhiều năm như vậy, em biết không? Một người bạn làm nhân viên thẩm mỹ của chị nói, Cao Nhã Uyên kia thường xuyên đến chỗ họ để làm đẹp, nghe nói đến bây giờ cô ta vẫn còn là xử nữ? Có nghĩa là gì, có nghĩa là Ninh Nhất Phàm vốn dĩ không thích cô ta, nếu không nhiều năm như vậy, con cái còn có thể chạy rồi.
"
Thẩm Ngọc Lam nghe thấy lời này, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thy, cô ấy thích Ninh Nhất Phàm? Hơn nữa hình như còn không phải loại say đắm đơn thuần.
Nhưng mà, đến bây giờ Ninh Nhất Phàm vẫn không ở cùng với Cao Nhã Uyên, điều này khiến cô thật sự ngạc nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Cô gật đầu với Hạ Thy, đi ra ngoài, nhìn dãy số, hiện ra số điện thoại lạ, nhưng cô biết là của ai.
Cô nhấc máy: "Em đang ở đâu? Tại sao lại không ở công ty?" Thẩm Ngọc Lam cau mày, nói: "Tại sao anh lại biết tôi không ở công ty?" Chẳng lẽ người đàn ông này lại phải người theo dõi cô?
"Em còn không trả lời tôi, em đang ở đâu?"
Thẩm Ngọc Lam nhìn cảnh vật xung quanh, ngoại trừ biết đây là thành phố H, cô đúng là không biết nơi này là chỗ nào, nói: "Ở một ngôi làng hẻo lánh?"
Suy nghĩ một chút, cô lại đi xa vài bước, đè thấp giọng nói, nói: "À, đúng rồi, ở đây tôi gặp một người bạn cũ của anh, vẻ đẹp của Tổng giám đốc Ninh quả thật đã bay đi khắp mọi nơi rồi?"
Thẩm Ngọc Lam cũng không biết tâm trạng của mình là gì, chỉ là nhịn không được muốn châm chọc anh.
Ninh Nhất Phàm tựa lưng vào sô pha, chớp mắt, trong đôi mắt hẹp dài rõ ràng hiện lên ý cười, nói: "Em ghen sao?"
Thẩm Ngọc Lam hơi giật mình, nhất thời thất thần, ghen? Không, cô ghen tuông cái gì.
"Anh không muốn biết là ai sao?" Cô không tin, người đàn ông này không có lòng hiếu kỳ? Ý cười trong mắt Ninh Nhất Phàm càng đậm vài phần, nói: "Không muốn, tôi chỉ nhớ em thôi!" Thẩm Ngọc
.
Danh Sách Chương: