Đối với thái độ không chút khách sáo của anh ta, Ninh Nhất Phàm thu lại sự giận dữ trên mặt.
“Vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy không có nói với cậu ba Hạ rằng bây giờ cô ấy đang làm việc công ty của tôi sao? Nếu đã như vậy, tôi có quyền chịu trách nhiệm với nhân viên của mình” Ninh Nhất Phàm cũng không biết mình làm sao.
Trước giờ quan hệ của nhà họ Ninh và nhà họ Hạ đều rất tốt, anh không cần phải gây hấn với nhà họ Hạ, huống chi là còn vì một người ngoài như vậy.
Nhưng đầu anh thì nghĩ như vậy, nhưng khi nói ra khỏi miệng thì lại khác.
Hiển nhiên là Hạ Phong không biết chuyện này, trên mặt anh ta càng lộ rõ sự tức giận.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, nhìn Ninh Nhất Phàm: “Không ngờ cậu Ninh lại còn là một cấp trên tốt như vậy.
Anh ta ngừng một chút: “Nhưng mà vậy thì sao chứ? Cô ấy có thể đi làm ở chỗ của anh thì tôi cũng có thể khiến cô ấy thành người tự do ngay một giây sau, cậu Ninh, anh tin không?”.
“Hình như cô ấy tỉnh rồi” Liễu Tự đúng lúc mở miệng nói.
Nhìn sắc mặt tái mét của Ninh Nhất Phàm, anh ta không nhịn được mà thở dài một hơi, anh ta thật sự là không hiểu nổi cậu Ninh này rồi.
“Ngọc Lam..” Hạ Phong gần như xông qua bên giường, nhìn Thẩm Ngọc Lam, căng thẳng gọi.
Thẩm Ngọc Lam nhìn anh ta, rồi nhìn Ninh Nhất Phàm ở bên kia, cô chống người ngồi dậy, sau đó muốn xuống giường.
“Em làm gì vậy? Lúc nãy bác sĩ nói bây giờ em cần phải nghỉ ngơi”.
Thẩm Ngọc Lam hít sâu một hơi, rồi mới không nhanh không chậm nói: “Thì ra anh còn biết là tôi cần nghỉ ngơi sao? Vậy hai người ồn ào như vậy, làm sao tôi nghỉ ngơi được?”
Giọng điệu của cô rõ ràng là chứa sự tức giận đối với Hạ Phong.
Nghĩ xem, nếu không phải lúc nãy cô ngất đi, thì chắc ngày mai cô sẽ lên tiêu đề của báo thành phố C rồi.
Hạ Phong anh ta có quyền có thế, nếu như lên tiêu đề báo với cô thì mọi người chỉ cho là anh đào hoa, tìm thú vui.
Nhưng còn cô thì sao?
Có lẽ Thẩm Ngọc Lam cô sẽ trở thành con chuột qua đường? Không nói đến việc không gả được cho anh ta, mà cô còn sẽ trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người.
Chẳng lẽ những người giàu có làm việc luôn tùy hứng như vậy sao?
Anh ta nói anh ta yêu cô? Chẳng lẽ yêu một người không phải là nên đứng trên lập trường của đối phương mà nghĩ cho người đó sao?
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy, vòng qua Hạ Phong, sau đó lại vòng qua Ninh Nhất Phàm, không hề quay đầu lại mà đi về phía cửa.
Mặc dù bước chân của cô có hơi nhẹ hẫng, nhưng cô vừa ngủ một giấc nên bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Cô thật sự muốn cách xa thế giới của những người giàu có này càng xa càng tốt.
Một đám người tự cho là đúng.
Nhìn hai người đang hờ hững ở trong phòng, lại nhìn Thẩm Ngọc Lam không hề chần chừ gì mà đi về phía cửa, Liễu Tự cười một tiếng không chút phúc hậu.
Sau đó, ánh mắt của hai người kia suýt nữa đã giết chết anh ta.
Nhưng người phụ nữ này cũng thật thú vị.
Dù cho là cậu Ninh hay cậu Hạ thì có ai không phải là đối tượng mà hàng ngàn vạn phụ nữ mong ước chứ.
Có thể khiến hai người này đấu võ mồm vì cô.
Phụ nữ bình thường mà gặp phải chuyện thể này, sau khi tỉnh lại không phải là nên giả VỜ yếu đuối, làm nũng một chút để nhận được sự yêu thương của hai người, hoặc là một trong hai người sao?
Còn cô lại bày ra vẻ mặt chê bai và không kiên nhẫn.
Hạ Phong trừng Ninh Nhất Phàm một cái, lại trừng Liễu Tự đang lộ ra vẻ mặt nhịn cười, rồi phẩy tay áo rời đi.
“Đồng chí Ninh Nhất Phàm, xin cho hỏi, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Anh ta lấy đấm.
tay làm micro, đưa về phía miệng của Ninh Nhất Phàm.
“Nếu không phải là do cậu nói cô ấy xảy ra chuyện thì tôi sẽ đi qua đây sao?” Ninh Nhất Phàm đẩy đầm tay của anh ta ra, nói với vẻ mặt không phục.
Anh thật sự đã chịu đựng đủ rồi, có trời biết, khi anh nghe thấy cô gặp chuyện, trong lòng anh sốt ruột đến thế nào.
"Ôi, tôi chỉ là nói người ta gặp chuyện thôi, tôi đâu có bảo cậu đi coi đâu” Liễu Tự nằm lên giường lớn, hai tay gối sau đầu.
“Những người phụ nữ này đúng là khá thú vị” Im lặng một lúc lâu, anh ta lật người, một tay chống người dậy, khóe môi cong lên một nụ cười mang hàm ý khác, nhìn Ninh Nhất Phàm nói.
Ánh mắt lành lạnh của Ninh Nhất Phàm quét qua anh ta một cái: “Cậu thích cô ấy?”
Liễu Tự ngẩng đầu nhìn sự ghen tuông rõ ràng trong mắt anh, trong lòng hiểu rõ: “Tôi...!không biết tôi có thích cô ấy hay không, nhưng mà.” Ánh mắt anh ta dời đi, dừng lại ở thắt lưng của Ninh Nhất Phàm, híp mắt lại: “Hình như có người động lòng rồi”.
Danh Sách Chương: