Chu Văn lái xe, mắt nhịn không được liếc nhìn Trang Dục: "Trang ca... Anh muốn nói cái gì với Ngụy ca a?"
Hắn lo lắng nuốt nước bọt, nghĩ thầm chẳng lẽ Trang Dục muốn tìm Ngụy ca để come out?
Trang Dục ừ một tiếng, thờ ơ nói: "Chuyện của Từ Kiêu."
Chu Văn: "..."
Hắn vẻ mặt u ám nhìn chiếc xe, trong đầu nhớ lại những gì mình đã làm lúc trước. Nghĩ đến việc mình vỗ ngực trước mặt Ngụy Cảnh Thăng và thề rằng Từ Kiêu và Trang Dục vẫn chưa ở bên nhau, Trang Dục chỉ là tình đơn phương, khuôn mặt của Chu Văn cay đắng đến mức có thể vắt kiệt nước mướp đắng.
Trời đất chứng giám, Chu Văn vẻ mặt tang thương ——
Bây giờ nộp đơn từ chức còn kịp không.
Người ở ghế lái phụ nhìn thoáng qua Chu Văn đang chán nản, nói: "Tôi và hắn nói chuyện của Từ Kiêu, vẻ mặt của cậu là ý gì đây?"
Anh còn hỏi em? Chu Văn không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn khuất nói: "Đây không phải... không phải là vì em lo lắng sẽ không thể giải thích được với Trang Dĩnh tỷ sao?"
Trang Dục hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn hắn một cái: "Tôi đi tìm Ngụy Cảnh Thăng, có liên quan gì đến chị của tôi?"
Tại sao lại không liên quan gì đến chị của anh? Nếu Trang Dĩnh tỷ không đồng ý, em cũng đâu cần giấu Ngụy ca.
Chu Văn quả thực khổ không thể nói, nếu hắn trực tiếp nói về Trang Dĩnh thì không hay, trước không nói đến việc người đó là chị của ông chủ mình, hắn thân là một người đàn ông, nói về phụ nữ người ta thì không tốt.
Vì vậy Chu Văn chỉ có thể đổi cách nói khác, nói mập mờ: "Vậy... nếu hắn không đồng ý thì sao?"
"Tuy quả thực có hơi đột ngột, " Trang Dục nhàn nhạt nói, "Nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, không sao cả."
Chu Văn kinh ngạc, xem ra Trang Dục đã quyết tâm muốn công khai.
Hắn đang điều khiển xe, nhất thời cảm thấy hơi líu lưỡi.
Không ngờ... Trang Dục lại thích Từ Kiêu đến như vậy.
Chu Văn cảm khái, nhớ lại lúc vừa quen Trang Dục, Trang Dục hoàn toàn là một núi băng hình người, từ chối người ngàn dặm.
Cho đến khi gặp được Từ Kiêu, Chu Văn mới phát hiện ra một Trang Dục hoàn toàn mới.
Trang Dục mới khi nhìn vào WeChat sẽ mỉm cười, sẽ tham gia bữa liên hoan mà y chưa từng tham gia, sẽ gọi điện đòi người khác đến thăm ban (Chu Văn vẫn luôn cảm thấy đây là làm nũng).
Điều mà Chu Văn không ngờ tới, cũng là điều đã khiến Chu Văn quyết định che giấu giúp hai người họ.
Đó là hắn phát hiện, Trang Dục còn đang xem sách hướng dẫn yêu đương.
Là cái bìa màu hồng nhạt bị Trang Dục giấu ở khe bàn và vách tường ấy.
Chu Văn nghĩ đến đây, chút sợ hãi khi bị Ngụy Cảnh Thăng truy cứu cũng biến mất tiêu, hắn vừa lái xe vừa nắm tay hét lớn một tiếng, "Anh yên tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng cứ yên tâm!! Em nhất định sẽ ủng hộ anh và Từ Kiêu!"
Trang Dục: "......"
Trang Dục trầm mặc, mấy ngày nay Chu Văn cứ kỳ kỳ quái quái, rõ ràng y chỉ muốn bàn chuyện Thiên Khải Lục với Ngụy Cảnh Thăng thôi mà.
...... Không biết tên nhóc này não bổ ra cái gì.
Hôm nay là ngày Từ Kiêu chính thức quay.
Mấy ngày nay anh đã nghiên cứu xong kịch bản, bên hóa trang và phục trang cũng đã điều chỉnh theo ý của anh, tận bốn ngày sau, Từ Kiêu mới chính thức quay Thiên Khải Lục.
Hơn nữa cổ trang phim truyền hình giả tưởng dùng quá nhiều quần áo, giống như lần trước, anh đến đây lúc trời chưa sáng, tốn hơn một tiếng đồng hồ chỉ để thay quần áo cộng với tạo kiểu tóc.
Từ Kiêu ngồi trên ghế, mặc cho hai cô gái vẽ tới vẽ lui trên mặt mình.
Mặc dù không thể cử động đầu nhưng vẫn có thể rũ mắt nhìn quần áo. Từ Kiêu dùng ngón tay chà chà ống tay áo, từ đầu ngón tay cảm thụ vải sa tanh mềm mại, xúc cảm rất tốt.
Ngẫm lại Thiên Khải Lục vốn đã tài đại khí thô, ước chừng đã tiêu tốn rất nhiều ngân phí về tạo hình, từng đường kim mũi chỉ trên bề mặt đều đan xen thành những hoa văn cực kỳ tinh xảo. Từ Kiêu nhìn kỹ hơn, cảm thấy nó được thêu thủ công từng mũi kim. Chất vải không chỉ sờ vào có cảm giác dễ chịu mà còn có kết cấu và độ rủ tuyệt vời, không có cảm giác rẻ tiền do nhẹ và sai màu như trang phục thông thường.
Từ Kiêu không khỏi cảm khái: "Quần áo này rất tốt, đạo diễn Tôn đúng là bỏ vốn gốc."
Nam chuyên viên trang điểm cười khúc khích, rất kiêu ngạo nói: "Từ lão sư chỉ cảm thấy quần áo tốt thôi hả?"
Từ Kiêu "A?" một tiếng, không kịp phản ứng lại.
Một cô gái khác giúp anh chỉnh lại kiểu tóc cười nói: "Ý của Lily là chúng em trang điểm cũng không thua a."
"Vốn chính là vậy mà," cậu trai được gọi là Lily cười híp mắt, "Đoàn đội hóa trang cho Phong Vũ Cựu Sự quả thực đắt hơn so với người khác, nhưng chúng ta cũng cầm được giải Kim Lan trang phục đẹp nhất mà."
Từ Kiêu không biết Phong Vũ Cựu Sự là bộ phim nào, nhưng anh vẫn nghiêm túc gật đầu, thò một ngón tay cái từ dưới ống tay áo hắc vũ ra.
"Không hổ là người đoạt giải nha," Từ Kiêu cười nói, "Kỹ thuật và màu sắc tỷ lệ thuận với nhau, các cậu đều rất lợi hại."
Lily và những cô gái khác đều bị anh chọc cười.
Khi lớp trang điểm hoàn thành thì đã là hai giờ sau.
Tuy mất nhiều thời gian, nhưng với sự tỉ mỉ và cẩn thận, chắc là hiệu quả sẽ ổn, bởi vì khi anh vừa đứng dậy, ánh mắt của các cô gái xung quanh đều sáng lên, mắt lấp lánh nhìn anh chằm chằm. "Từ! Lão! Sư!" Lily hưng phấn nhìn anh một cái, đặt bút lông trong tay xuống, lặp đi lặp lại: "Anh thật sự rất tF mị, rất khốc huyễn rất đẹp trai! Trời ạ! Đây là con người mà tôi tạo ra sao!"
Từ Kiêu:……
Không phải tạo ra đâu ha, Từ Kiêu yên lặng nghĩ, anh trai à, anh là con trai đấy...
Nhưng lần này, cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ mình trong gương.
Từ Kiêu nhìn kỹ hơn.
Hmmm... Đúng là rất tà mị.
Trước gương, mái tóc đen được chải ra sau đầu, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, giữa mày có một hắc ngân giống như một vết nứt. Nửa đoạn đuôi lông mày bị cạo sạch, được chỉnh lại biến thành đuôi lông mày hếch lên cao và có hình thù kỳ dị, đuôi lông mày bị chia thành hai nhánh. Không chỉ có lông mày, mà đôi mắt cũng vậy, đường kẻ mắt đen dày chếch lên, con ngươi màu vàng sậm như tỏa ra ánh sáng mê người — Từ Kiêu đứng trước gương, nhất thời không nhận ra chính mình.
Lúc này, đội tuyên truyền vừa đến, một nam sinh thắt bím nhỏ giơ máy ảnh lên nói: "Từ lão sư, chúng ta qua bên đó chụp một kiểu đi."
Từ Kiêu gật đầu, đi theo sau nhiếp ảnh gia.
Chỉ là...
Từ Kiêu bất đắc dĩ nhìn xung quanh: "Sao các cậu lại theo tôi."
Lily và các nhà tạo mẫu quần áo và trang điểm khác như chim sẻ vui vẻ cũng đi theo Từ Kiêu.
"Chúng tôi cũng muốn xem ảnh chụp của Từ lão sư a!"
"Ai da! Lão sư đừng vô tình vậy mà, dùng xong chúng tôi liền đuổi chúng tôi đi. Anh hư nha!"
"Chúng tôi không bận việc gì, Từ lão sư gấp cái gì, không phải là ngại ngùng đấy chứ hắc hắc hắc ~"
Từ Kiêu hết cách với mấy cô nàng, nhiếp ảnh gia cũng bị một đám thiếu nữ xinh đẹp thời thượng vây quanh làm cho đỏ mặt, đầu nhỏ vui vẻ lắc lư, dẫn Từ Kiêu đứng trước tấm màn đen.
"Từ lão sư, có thể bắt đầu rồi." Nhiếp ảnh gia lắp bắp nói, "Cảm xúc, cảm xúc phải rõ hơn chút, còn lại anh cứ tự do phát huy."
Từ Kiêu suy nghĩ rồi nói: "Vậy đi, tôi đứng quay lưng lại, cậu chụp một bức ngoái đầu nhìn lại đi."
Nhiếp ảnh gia mắt sáng ngời: "Được được, tư thế này đẹp."
"Vậy Từ lão sư, tôi đếm ngược ba giây thì anh xoay người lại nha." Nhiếp ảnh gia nói.
Từ Kiêu gật đầu, xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.
"Ba, hai, một!"
Lily và mấy người trong đội tạo hình đều nín thở nhìn bóng lưng của Từ Kiêu không chớp mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Từ Kiêu quay lại.
Dưới ánh đèn, một đôi thâm thúy màu vàng kim, ánh mắt tối đen mờ mịt, chỉ có độ cong ở khóe môi lộ ra một chút đùa bỡn và lạnh lùng.
Chiếc áo choàng lông vũ màu đen trên người anh vô cùng đặc biệt, trên mỗi đầu lông vũ đều có vẽ những đường chỉ bạc, xoay tròn trong không trung tạo nên một vòng cung màu bạc sắc nét. Mà áo giáp cao trên vai lóe lên sắc bén lạnh lùng, dưới ánh sáng đèn chụp, cả người giống như yêu ma, tàn nhẫn, quyến rũ và nguy hiểm.
Chiếc lông vũ màu đen nổi bật, tà tứ coi thường chúng sinh, mọi người ngơ ngác nhìn Từ Kiêu, những chú chim sẻ nhỏ rít rít lúc nãy hoàn toàn im lặng.
Mãi cho đến khi Từ Kiêu thay đổi tư thế, bắt đầu chụp tiếp, rốt cục có người kinh ngạc thốt lên.
"Hoàn toàn... Hoàn toàn bá khí trắc lậu a..."
"Huhuhu, rất có hương vị hắc hóa."
"Đừng nói nữa, từ bây giờ tôi là fan của Từ Kiêu," Lily đỡ trán, bộ dạng như sắp ngất, "Từ trước đến giờ sao tôi lại không phát hiện ra, trời ạ, đây chính là hình tượng lý tưởng của tôi chíp chíp chíp chíp..."
"Lily đừng nghía Từ lão sư," cô gái bên cạnh nói, "Người ta vừa nhìn là biết thẳng như thép rồi."
Lily dẩu miệng, bất mãn nói: "Thẳng nam thì sao, không phải có câu trong lòng mỗi người đều có một chút đồng tính luyến ái sao, hừ!"
°°°°°°°°°°