Và tất nhiên là không có rời nhóm rồi, vì trên đường đi Từ Kiêu còn đấu meme với Hà Tử Chiêu mà.
Chờ tới nơi, Từ Kiêu vừa nhìn thấy Trần Ngũ* liền nhịn không được mà phụt cười.
*Hình như tác giả nhầm tên.
Từ Kiêu lau nước mắt ở khóe mắt: "Em làm bé người lùn cũng sinh động quá đi."
"Còn mạnh mõe hơn cả mỹ nhân ngư ha ha ha ha ha ha ha!"
Đồng chí bé người lùn đội mũ được bện bằng cây, mặc áo xanh lá mạ, quần đùi xanh lá đậm, và vớ màu xanh lá sẫm đi đôi với ủng ngắn màu lục -- ngoại trừ má hồng trông rất buồn cười thì toàn thân toàn là từ xanh lá nhạt đến xanh lá đậm, thật mẹ nó xanh như nhà xanh.
Từ Kiêu giơ ngón tay cái lên, cười điên cuồng: "Biên đạo chỗ này thật lợi hại, liều mạng y chang Let"s Go."
Hà Tử Chiêu giật giật khóe miệng: "Cười đi, cười đi, sắp đến lượt anh và Trần Ngũ rồi đó."
"Trước không nói anh là quốc vương ha," Từ Kiêu không cho là đúng, vẫy vẫy tay, "Anh chỉ đóng phản diện có năm phút, anh không tin bọn họ có khả năng biến anh thành như vậy."
"Cùng lắm thì làm Trần Ngũ đi, dù sao cũng là nhân vật chính ha ha ha ha!" Từ Kiêu bày ra vẻ anh chỉ là người ngoài rồi cười ha ha.
"Anh trai đừng có không tin," Hà Tử Chiêu ha ha một tiếng, "Biên kịch sân khấu của bọn họ là Lục Kỳ đó."
"......" Từ Kiêu cười không nổi nữa, anh hỏi, "Thật không vậy?"
Hà Tử Chiêu buồn bã nói: "Anh nhìn em đi, anh thấy có thật không?"
Từ Kiêu: "."
Nhớ tới Lục Kỳ đi theo biên kịch Trịnh thường đưa ra ý kiến, Từ Kiêu đột nhiên rùng mình.
Bảo sao anh thấy phong cách sân khấu kịch này rất kỳ quái, quả nhiên chỉ có đám người bên Let"s Go mới nghĩ ra được.
Quả nhiên, đến khi Trần Ngũ và Từ Kiêu trang điểm xong, Lục Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm hắn và Trần Ngũ trong gương, thảnh thơi đi bộ sau lưng ghế dựa của hai người bọn họ.
Đôi mắt hạnh nhân của Lục Kỳ cong cong, cười hì hì nói: "Ai nha, Từ lão sư, Trần lão sư, chúng ta đã lâu không gặp!"
"Anh xem, đời người làm gì có chuyện không gặp lại, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này nè."
Từ Kiêu nhìn gương mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa của Lục Kỳ, cứ có cảm giác có tiếng nói hùng hồn sau lưng vang lên, "ha ha, lại bị tôi bắt được rồi nha!"
Hà Tử Chiêu cũng không có hù Từ Kiêu, quần áo của Từ Kiêu quả thực xấu đến bạo, quần áo của quốc vương người khổng lồ như hulk người khổng lồ xanh* nhưng lại không có thân hình cường tráng như người ta, theo lời Lục Kỳ thì là vì quốc vương già rồi nên cơ bắp bị xẹp hết như nếp nhăn trên mặt.
*Nhìn hình chắc ai cũng sẽ biết
"......" Từ Kiêu nói, "Kỳ Nhi, cô xác định đây là quần áo trong kịch bản sao?"
Anh có cảm giác nếu mặc như vậy ra ngoài, có thể trực tiếp kiêm chức nhân viên nhà ma.
Lục Kỳ vẻ mặt vô tội chỉ chỉ Trần Ngũ: "Anh xem hắn đi, mặc như vậy mà còn chưa vui sao?"
Trần Ngũ có chút thẹn thùng gãi gãi đầu: "Kiêu ca, em mặc vậy trông ổn không?"
Kỳ thật Trần Ngũ mặc cùng màu với Từ Kiêu, nhưng vì hắn là hình tượng chính phái, cơ bắp cường tráng, giống như đội tuyển Mỹ, khỏe mạnh lại no đủ, nói thật, mặc vào còn khá đẹp.
Ít nhất đẹp hơn anh nhiều.
Từ Kiêu: "Em tốt hơn nhiều so với hai anh đây, thật đó!"
Hà Tử Chiêu nhìn chằm chằm Trần Ngũ, bé người lùn hâm mộ khóc: "Anh là giám khảo cố định của tiết mục này a! Anh muốn đóng vai chính trong tập cuối cùng một lần, bây giờ mặc thành như vậy, còn gì là hình tượng nữa chứ." Nhưng trọng điểm vẫn là câu cuối cùng, "Fans đang mong đợi sẽ thả meme xấu cho anh!"
Lục Kỳ tàn nhẫn từ chối lời cầu xin đổi đồ - - ở điểm này, Lục Kỳ đúng là sư xuất danh môn, cô vung tay lên, tiêu sái nói: "Đây cũng không phải là chương trình tìm kiếm tài năng nghiêm túc, người ta mời em tới là để tăng sự hài hước, đương nhiên cái nào mặc nhìn hài thì mặc cái đó!"
Dưới thủ đoạn độc ác của Lục y, sân khấu hài kịch bắt đầu.
Tuy Từ Kiêu biết khẩu hiệu của chương trình này là " nhẹ nhàng, vui vẻ tìm kiếm tài năng", nhưng không ngờ lại biến thành giải trí đại chúng. Từ Kiêu chờ xem tiết mục đơn, lúc này mới phát hiện hóa ra không phải chỉ có bọn họ là kỳ ba nhất, còn có một giám khảo mang theo bảy mỹ nhân đóng vai bé hồ lô cứu ông.
Có lẽ đây là nguyên nhân chính mà chương trình bạo đúng không...
Từ Kiêu không trâu bắt chó đi cày, đến phiên anh lên biểu diễn.
Lão quốc vương ép chú lùn ăn quả táo độc, Từ Kiêu run rẩy duỗi tay ra, hỏi người hầu: "Hắn, hắn đi rồi sao!"
Trên sân khấu một dàn hợp xướng hát: "Đi rồi, đi rồi, đi xa rồi ~"
Từ Kiêu:...... Lời kịch tệ quá, có chắc qua nổi không vậy?
Mặc dù nội tâm Từ Kiêu liên tục phun tào, nhưng trên sân khấu kịch lại rất được người xem yêu thích.
Đặc biệt là đến khi vương tử người khổng lồ Trần Ngũ, xung quanh là bảy công chúa Bạch Tuyết, e lệ ngượng ngùng ôm chú lùn lên, người khổng lồ màu da cam ôm một chú lùn xanh từ đầu đến chân một cách uy nghiêm, tiết mục này rất có hiệu quả, lên đến cao trào.
"Vỗ tay nào, cảm ơn khách mời đặc biệt ở Let"s Go -- Từ Kiêu, Trần Ngũ!"
Dưới đài vỗ tay ầm ầm như sấm.
MC đổi giọng: "Nhưng nếu hai vị đã vào chương trình tìm kiếm tài năng của chúng ta, vậy có thể biểu diễn tài năng để mọi người chiêm ngưỡng được không ạ?" Hắn kéo dài âm cuối, "Các bạn có muốn xem không? --"
Người xem đặt tay bên miệng rống to: "Muốn --!!!"
MC: "Đã vậy thì, chúng ta để Trần Ngũ và Từ Kiêu mỗi người hát một bài cho chúng ta nghe nha!"
Người xem lại rống to: "Được --!"
Trần Ngũ đỏ mặt, hát bài thất lý hương*, Hà Tử Chiêu sợ hắn ngượng ngùng, còn ở phía sau hát đệm theo.
*Thất lý hương của Jay Chou.
Dưới đài vỗ tay sôi động.
Sau đó microphone đưa cho Từ Kiêu.
Ánh đèn cũng đi theo qua, có hơi nóng, Từ Kiêu lau mồ hôi trên trán, tự hỏi trong chốc lát, cười nói.
"Tôi thì...... Tôi hát bài thích anh* đi.
Em thích đi theo anh như thế này.
Cùng anh đến bất cứ nơi nào trên thế giới.
Gương mặt anh chầm chậm gần kề, ngày mai cũng dần dần rõ nét."
*Thích anh của Từ Gia Oánh.
Giọng hát của Từ Kiêu không tính là điêu luyện, nhưng ngắt đoạn rất có hương vị, rất có tình cảm. Đặc biệt là trên màn ảnh rộng, ánh mắt của Từ Kiêu cũng đặc biệt dịu dàng.
Tuy rằng anh ăn mặc rất buồn cười, trang điểm rất kỳ quái, nhưng đôi mắt bình tĩnh nhìn vào camera một lúc lâu, từ góc độ của người xem lại khiến bọn họ cảm thấy như đang đối mặt với anh.
Có một loại dịu dàng không nói nên lời.
"Từ Kiêu hát không tồi..." Có người nhịn không được nói.
"Đúng vậy, nghe rất thoải mái."
"Quả nhiên diễn viên chính là diễn viên, máy quay phim chỉa thẳng vào mặt, Trần Ngũ và hắn không có chút hoảng hốt nào."
"Tôi cảm thấy hắn người thật còn đẹp hơn trên tạp kỹ..."
"Xướng thật sự khá tốt, bài này lúc trước không phải cũng có người hát sao, cảm giác còn dễ nghe hơn so với các cô tuyển thủ."
"Cũng may mua vé hôm nay, Từ Kiêu và Trần Ngũ tới thật đáng giá."
Tuy rằng mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng không biết vì cái gì mà ai cũng chỉ nhỏ giọng nói.
Như là sợ nếu giọng hơi lớn tí sẽ phá hỏng bầu không khí này.
Mấy nghị luận nho nhỏ trong thính phòng, Từ Kiêu đương nhiên không biết.
Anh hát một đoạn ngắn, hát xong liền nhoẻn miệng cười với mọi người, đánh vỡ bầu không khí mặn nồng: "Thế nào, tôi và Trần Ngũ hát hay chứ?"
Fans dưới đài lớn tiếng trả lời: "Hay!!"
Từ Kiêu nhe hàm răng trắng: "Vậy hôm nay Tử Chiêu có thể tan tầm sớm, cứ để tôi và Trần Ngũ ở lại là được!"
Anh vừa nói xong, mọi người đều bị chọc cười.
Đương nhiên Từ Kiêu cũng chỉ nói giỡn thôi, MC lại cue anh và Trần Ngũ nói mấy câu, kết thúc phân đoạn sân khấu kịch, Từ Kiêu và Trần Ngũ có thể rời sân.
Trước khi đi, Trần Ngũ còn ánh mắt lấp lánh nhìn anh: "Ca, anh làm thế nào hát cũng dễ nghe như vậy nha!"
"Haizz, thời buổi này chỉ cần hát không lệch tông là được mà." Từ Kiêu ha ha nói.
"Là như vậy à......" Trần Ngũ nghĩ nghĩ, lại nói, "Nhưng em cảm thấy anh hát đặc biệt giàu tình cảm, như thật sự lấy tâm tình thích một người để hát ra vậy."
"Cảm giác như có người đứng trước mặt anh, anh hát cho người đó nghe vậy," Trần Ngũ hu hu một tiếng, "Rất tình cảm nha!"
"......" Từ Kiêu khụ một tiếng, xua xua tay, "Được rồi được rồi, đừng khen anh nữa, ngại muốn chết."
Trần Ngũ gật đầu, giống như con thỏ xám, rất dễ thương chuồn mất.
Nhưng mà...... Kỳ thật Trần Ngũ nói không sai.
Không biết Trang Dục có xem được không.
Từ Kiêu trong lòng nói thầm một tiếng, có chút ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai nóng lên.
°°°°°°°°°°