Edit + beta: Iris
Máy bay đã bay được ba giờ, đèn đã tắt từ lâu, hầu hết người đều đi ngủ, khách mời cũng không ngoại lệ, cabin chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ.
Để tiện cho việc ghi hình, các cô nhân viên công tác đều tập trung lại ngồi gần khách mời, như là Lục Kỳ ngồi trước Trang Dục và Từ Kiêu.
Lục Kỳ hoạt động cần cổ vì nhìn chằm chằm vào máy tính quá lâu, La Lâm Lâm bên cạnh cô thì ngủ ngon lành.
Cô tay chân nhẹ nhàng đặt máy tính sang một bên, xoay người chống lên lưng ghế, lẳng lặng nhìn những người ngồi phía sau.
Trong cabin tối mờ, nhưng vẫn thấy được tư thế ngủ của mọi người.
Ánh mắt Lục Kỳ sáng rực, từ ái nhìn mỗi một vị khách mời.
Lại nói, Lục Kỳ cô tung hành trong giới đam mười năm, vào nghề bốn năm, 《Lets Go》 thật sự là chương trình tạp kỹ CP tốt nhất mà cô từng tham gia — — 2x2 hẳn không cần nói rõ.
Gần cô nhất chính là Trang Dục và Từ Kiêu, Lục Kỳ vừa quay đầu lại liền thấy hai người tựa đầu vào nhau, thân là một fan master của Thái Dương Điểu, ngay lập tức gò má Lục Kỳ nâng lên, sự chuyên nghiệp của cô đã ngăn dục vọng muốn chụp ảnh rồi đem giấu của cô lại, ngồi che miệng cười một mình trên ghế.
Trần Ngũ và Hà Tử Chiêu thì khác, hai người đều ngồi ngủ nghiêng, tư thế như copy paste lại vậy, cả hai ngủ rất say.
Moe moe moe moe moe moe chết mất!
Lục Kỳ thầm phấn khích, không cẩn thận nhìn tới Sở Nhiên và ông anh họ ngốc nghếch ngồi sát bên.
Tay vịn ở giữa hai người cũng bị đẩy lên, tướng ngồi ngủ của Sở Nhiên rất quy củ, tay đặt trên bụng, còn ông anh họ ngốc nghếch của cô thì không, xoạc tay chân ra, tay phải trùng hợp đặt lên tay Sở Nhiên, ngủ đến vô tâm vô phế, còn ngáy nữa.
Sở mỹ nhân thì như người đẹp ngủ trong rừng, còn ông anh kế bên, Lục Kỳ nhìn thoáng qua xong không dám nhìn lại.
Than ôi.
Lục Kỳ rùng mình một cái, nghĩ mà sợ, nhìn thoáng qua La Lâm Lâm đang ngủ bên cạnh, cũng may Lâm Lâm ngủ rất sâu, lỡ như để Lâm Lâm nhìn bọn họ ngủ sẽ lại kéo cô nói cái gì mà Sở Hạ — — Sở Hạ cái rắm a!
Đến khi Từ Kiêu thức dậy, trên người toàn mồ hôi, đầu vẫn còn hơi nhức nhưng đã khá hơn nhiều.
Từ Kiêu dụi mắt, nhìn màn hình, anh thế mà ngủ thẳng một giấc đến hơn 6 giờ, đèn đã bật sáng lên.
"Thức rồi?" Trang Dục đang đọc sách ở bên cạnh, thấy anh thức thì bỏ sách xuống, đưa tay chạm vào trán Từ Kiêu, hỏi, "Khỏe hơn chưa?"
"Thuốc này của cậu tốt đấy," Từ Kiêu cười ha ha, "Đầu hết đau rồi.
"
Trang Dục xì một tiếng, lườm anh một cái: "Giờ mới biết hữu dụng?"
Từ Kiêu cười lấy lòng, Trang Dục cầm sách gõ vào đầu anh, nhưng gõ rất rất nhẹ.
"Đừng có cậy mạnh.
"
Từ Kiêu khựng lại, đôi mắt đen láy linh động cong lên, lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Được.
"
Lúc Từ Kiêu thức, cũng là lúc tiếp viên hàng không đưa cơm đến, vừa kịp ăn bù bữa tối hôm trước anh bỏ.
Anh chọn một bộ phim điện ảnh để xem, sau đó lại ngủ thêm chốc nữa, cuối cùng máy bay đáp đất.
Tổ tiết mục 《Lets Go》 xuống máy bay, VJ đã sẵn sàng vào vị trí, cầm camera nhắm thẳng vào mấy vị khách mời.
Lúc bọn họ đến nơi, trời đã tờ mờ sáng, nhưng sáng sớm là thời điểm lạnh nhất trong ngày, bên này lại còn là mùa đông, nhân viên công tác lập tức khoác thêm quần áo cho bọn họ, miễn cho sinh bệnh vì chênh lệch nhiệt độ.
Trang Dục cầm áo khoác của Từ Kiêu, thúc giục: "Mau mặc vào.
"
Từ Kiêu ngoài miệng nói được được được, giang tay vươn vai, sau đó lập tức nhe răng trợn mắt kêu thảm "đau đau đau đau đau đau".
Trang Dục nhìn vẻ mặt co rúm của Từ Kiêu, nắm lấy cánh tay Từ Kiêu, cau mày hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?"
"Chân, chân tê! "
Trang Dục: "! "
Bên kia, Trần Ngũ đã thay đồ xong, Hà Tử Chiêu đeo trên vai Trần Ngũ nhảy nhảy hai cái, mới u oán mặc áo lông vào.
"Ngồi máy bay ê mông quá.
"
"Đúng đó," Hạ Minh Viễn hoạt động gân cổ, vừa mặc quần áo vừa oán giận, "Tôi ngủ không ngon, bây giờ đau khắp cả người.
"
"Anh mà ngủ không ngon hả," Sở Nhiên sắc mặt xanh mét, "Sao lúc ngáy ngủ không than đau đi.
"
Hạ Minh Viễn tức giận nói: "Ai ngáy ngủ! Anh nói nhảm!"
"Tôi nói nhảm?" Sở Nhiên cười ha ha, một hơi kéo khóa lên trên, "Chờ phát sóng đi rồi biết.
"
Hạ Minh Viễn tức giận hừ một tiếng, hết sức cao quý lãnh diễm khoanh tay trước ngực quay đầu đi.
Mọi người mặc thêm quần áo xong, nhân viên công tác thu dọn hành lý, đi ra khỏi hải quan, lên xe.
Trên xe mọi người lại ngủ thêm giấc nữa, lần này đạo diễn Lưu cũng đại phát từ bi, để bọn họ ngủ cho đã.
Đến khi còn cách nửa giờ nữa đến địa điểm, mới kêu bọn họ dậy.
Trên xe, đạo diễn Lưu cười tủm tỉm vỗ vỗ tay.
"Mệt không?"
"Mệt ——!!"
"Ăn no không?"
"Không —— ăn —— no ——!!"
Bọn họ như học sinh tiểu học, trăm miệng một lời.
Đạo diễn Lưu vịn mũ nhỏ của hắn, cười tủm tỉm nói: "Vậy chờ chút, chúng tôi dẫn các cậu đi ăn ngon, miễn cho các cậu nói chúng tôi ngược đãi các cậu.
"
Nghe đạo diễn Lưu nói xong, sáu người đều vui vẻ.
Trần Ngũ mắt lấp lánh: "Có thật không, hoan hô.
"
Từ Kiêu xoa tay hằm hè: "Đạo diễn Lưu, hôm nay ai nói ông không soái, tôi là người đầu tiên mắng hắn!"
Đạo diễn Lưu cười tủm tỉm, tiếp thu toàn bộ lời khen của mọi người.
"Vậy còn được, tôi đã bảo mà, tập cuối rồi phải đối xử với chúng ta tốt hơn chút chứ," Hạ Minh Viễn lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đây là đi biển hả? Chúng ta ăn hải sản sao? Tôm hùm lớn Châu Úc?"
Tôm hùm lớn Châu Úc, cậu nằm mơ đi.
Trong lòng đạo diễn Lưu thầm nói, trên mặt lại cười rất hiền từ.
Hắn nhìn sáu đứa nhỏ ngốc đang cười hạnh phúc, dần nở một nụ cười ân cần hòa ái, biên kịch Trịnh bên cạnh hắn cũng cười như người mẹ hiền, bổ sung nhau một cách hoàn hảo.
"Đợi đến nơi các cậu sẽ biết.
"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Đêm đã khuya rồi, quăng lên đây trước nhé hắc hắc.
Đánh Kangaroo thì không được nhé các bé, nhưng ăn Kangaroo thì được (đùa đó)
Đăng: 5/12/2022.
Danh Sách Chương: