Trần Duật Đằng cuối cùng cũng nhìn ra người đang bị đám phu nhân kia bắt nạt là ai. Chẳng phải là chú nhỏ Sở Hoà đó sao? Dáng vẻ yếu đuối của Sở Hoà, dù cho bị các phu nhân kia bắt nạt cũng không hề tức giận, ngược lại Trần Duật Đằng còn thấy rõ đang cố gắng nép người vào một góc nhỏ nhất có thể. Tưởng chừng như muốn biến thành người tí hon, trốn khỏi những ma nữ này vậy.
Trần Duật Đằng cũng đã từng được nghe qua câu chuyện của Sở Hoà do mẹ hắn nghe ngóng được. Vốn dĩ chú nhỏ chỉ là người làm trong nhà của Bạch Dương Vĩ, lại còn là người câm nên không được chú trọng. Nhưng không hiểu vì lí do gì Bạch Dương Vĩ năm đó sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn lập tức huỷ hôn với vị hôn phu của mình, đòi sống đòi chết ở bên cạnh Sở Hoà.
Mẹ của hắn còn nghe đâu thời gian đầu ở bên nhau, Bạch Dương Vĩ còn mang Sở Hoà bỏ trốn. Mặc kệ cả chuyện làm ăn của gia đình, mang người đến một thôn nhỏ gần biển mà sống. Hại cho ông nội của Bạch Dương Vĩ đã ngoài sáu mươi tuổi còn phải đến tận nơi mang cháu trai cùng cháu dâu về. Từ đó gia đình mới yên ổn một chút... Thậm chí lúc đó Sở Hoà còn không hề có được sự coi trọng từ mẹ Dương Vĩ
Trần Duật Đằng sinh ra ở vạch đích, cha mẹ của hắn cũng môn đăng hộ đối. Hắn cũng thừa biết ở cái giới nhà giàu này chuyện không môn đăng hộ đối khó đến với nhau cỡ nào cho nên nhìn Sở Hoà tự ti đứng trước mặt của những vị phu nhân, hắn kìm lòng không được tiến lên đáp.
"Giàu nghèo thì sao chứ? Cũng là con người như nhau cả"
Trần Duật Đằng dứt khoát tiến đến, đứng trước mặt các vị phu nhân ăn mặt sang trọng, khuôn mặt không chút biến sắc.
Sở Hoà thấy có người bảo vệ mình liền như nhìn thấy phao cứu sinh, khuôn mặt có chút giãn ra.
Trong số những vị phu nhân kia, cũng có vài người biết Trần Duật Đằng lại ai. Thậm chí còn có người là bạn xã giao của mẹ hắn. Cho nên vừa thấy Trần Duật Đằng, thái độ của vài người lập tức thay đổi. Trong đó có một người đã từng tới lui nhà hắn vài lần tên Phí An nhẹ giọng lên tiếng.
"Trần Duật Đằng, đây là chuyện của người lớn. Cháu không nên xen vào, như thế là bất lịch sự"
Trần Duật Đằng nhìn thẳng vào mắt của Phí An, dứt khoát trả lời.
Phí An lập tức cứng họng, từ trước đến nay, chồng của cô ả là một có kẻ tiếng trên thương trường. Mặc dù chỉ là vợ hai nhưng ả lại được chồng cưng chiều, cộng thêm việc chồng mình là doanh nhân nổi tiếng nên từ khi có danh phận, những người khác không ai nhắc đến danh xưng vợ hai này trước mặt ả. Nhưng giờ thì hay rồi, người lớn không nhắc thì thôi đi, bây giờ còn vì một thằng nhóc vạch trần sự thật, xem không ra gì khiến cho Phí An tức đến đỏ mặt.
Trước tình thế ngại ngùng thế, Trần Duật Đằng lập tức lôi kéo Sở Hoà đứng về phía mình, sau đó lại nhìn một vị phu nhân khác nói.
"Còn cô, đã lớn thế rồi còn cư xư thua một đứa trẻ. Chú ấy không nói được chẳng lẽ là do lỗi của chú ấy? Ít ra chú ấy còn lịch sự hơn cái mồm của cô. Đúng là chơi với tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác thì sẽ bẩn tính như nhau"
Phí An thừa biết rõ lời nói của Duật Đằng đang cố ý nhắm vào ả, lửa giận trong người nổi lên. Cuối cùng vì sự ngại ngùng trước mặt người khác. Phí An liền vung tay tát cho Duật Đằng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thằng mất dạy này! Là ai dạy cậu dám hỗn láo với người lớn thế. Cha mẹ cậu không dậy cậu à?"
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Trần Duật Đằng từ trước đến nay chưa bị phụ nữ đánh lập tức cảm thấy máu trong người mình đang sôi sục. Hắn nhìn Phí An, tức giận hỏi.
"Ai cho cô cái quyền đánh tôi?"
"Mẹ cậu không dạy cậu được thì để tôi dậy cậu. Thằng nhóc nhà cậu khinh thường tôi sao? Tôi không chỉ dám đánh cậu một cái thôi đâu, tôi còn có thể cào nát mặt cậu ra"
Nói rồi, Phí An định vung tay lên dùng vũ lực tác động Trần Duật Đằng, nào ngờ tay cô ả vừa đưa lên lập tức có một bóng người lao đến đẩy ngã cô ta xuống đất. Sau đó là tiếng gào gầm trời...tựa như một con sư tử hà đông vừa sống dậy.
"Con đàn bà khốn nạn này? Ai cho cô đánh con tôi? Con đàn bà này, dám đánh cục vàng của tôi à? Còn đòi cào nát mặt cục vàng của tôi sao? Đm! Ranh con này mày chết với bà?"
Sau đó, bóng dáng đang mang cái váy dự tiệc kia liền lao đến Phí An còn chưa hoàn hồn dưới đất, lập tức nắm tóc cô ả vừa kéo vừa đánh. Trong tiếng hét đau đớn kia, một tiếng gầm của sư tử hà đông lại "vang vọng cả núi rừng"
"Này thì đánh con bà!"
"Này thì đòi cào mặt bà! Để xem bà có lấy hết tóc trên đầu mày không!"
"Dám đánh con bà à? Mẹ nó! Chồng của cô ở đâu, tôi cần gặp chồng cô lại đây nói chuyện..."