• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Duật Đằng không hề biết nhà của Sở Khiết ở đâu, tuỳ rằng đã từng có một năm bên nhau nhưng hắn chưa từng biết nhà của Sở Khiết.

Bởi vì hắn lúc đó chỉ đơn giản nghĩ yêu đương với Sở Khiết chỉ là trò giải chí, cũng có phải lâu dài đâu mà đưa về tận nhà.

Lỡ không may gặp phụ huynh thì còn khó xử hơn.
Nhưng giờ đây, chuyện hắn cảm thấy ngu ngốc nhất chính là không biết nhờ Sở Khiết ở đâu.

Nếu hỏi Hưng Vĩ, chắc chắn cậu ta sẽ không cho.

Nhưng nếu chạy về nhà hỏi mẹ, chắc chắn sẽ biết nhóc con đó ở đâu.
Mẹ hắn quả thật có tài, nhưng cũng lắm tật.

Chẳng hạn như việc bà rất hay ghen tuông, thường xuyên bỏ việc để theo dõi ba đang ở đâu.

Mức độ theo dõi nhiều đến mức, bây giờ chỉ cần nhờ bà tìm người, tìm đường chắc chắn bà sẽ là người biết nhanh nhất.
Trần Duật Đằng vừa chạy về nhà vừa lớn tiếng gọi.
"Mẹ! Mẹ..."

Trần Phu Nhân từ trong bếp đi ra, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu hỏi.


"Con làm gì mà la lớn thế? Không thể yên tĩnh được một chút nào sao?"
Trần Duật Đằng thở d ốc, vẻ mặt chứa đầy sự mong chờ chạy đến cạnh mẹ mình.

Hắn vội vàng nói.
"Mẹ...giúp con tìm một người có được không?"
Trần phu nhân sửng sốt nhìn nét mặt con trai, đã từ lâu rồi...từ rất lâu rồi bà không còn nghe thấy việc con trai nhờ mình giúp đỡ cái gì cả.
Cũng như bao người mẹ, Trần phu nhân luôn muốn gần gũi với con mình.

Nhưng tiếc là từ nhỏ đến lớn bà đều sống trong nhung lụa, mặc dù đã ba mươi tư tuổi rồi nhưng bà không hề biết cách chăm sóc con trai.
Chuyện trong nhà cũng có giúp việc lo, dần dần Trần Duật Đằng lớn lên bằng việc có người hầu hạ cho nên việc mong muốn mẹ giúp đỡ mình là gần như không thể với Trần Duật Đằng.
Nhưng ngày hôm nay, trông thấy ánh mắt con trai hiện lên sự cầu xin.

Bà cuối cùng cũng dịu giọng hỏi.
"Có việc gì với con sao? Tìm ai? Là ai bắt nạt con?"
Trần phu nhân vừa xoa đầu Duật Đằng vừa hỏi, mong chờ được thứ con trai muốn mình giúp đỡ.
Trần Duật Đằng không dám nói rõ, chỉ ấp úng nói.
"Con...con muốn tìm nhà của một người bạn học cùng trường..."
Trần phu nhân nhìn con trai, bạn học ở trường? Vì cớ gì lại phải tìm bạn học ở trường kia chứ?
"Con trai, không phải là mẹ ích kỉ với con.

Nhưng nếu là bạn cùng trường chẳng phải con nên đi hỏi các bạn học khác sẽ nhanh hơn sao?"
Trần Duật Đằng lắc đầu phủ nhận, sẽ chẳng ai giúp hắn cả.

Hắn đã từng cố hỏi một vài người bạn, nhưng cũng chỉ nhận lại được cái lắc đầu.
"Con không tìm được"
Trần Duật Đẳng rủ mắt, dáng vẻ kiêu ngạo biến mất.

Giờ đây, trông hắn mới thật sự giống với độ tuổi của hắn.


Vừa đáng thương vừa đáng trách.
"Nói mẹ nghe xem người đó có quan trọng với con không? Vì sao con lại tìm người ấy?"
Trần Duật Đằng cúi thấp đầu, lúc này trông hắn y hệt một đứa trẻ sắp khóc đến nơi.

Hắn chậm chạp gật đầu đáp.
"Con và người ấy giận nhau...người ấy không muốn gặp con nên không đến trường nữa.

Con muốn đi tìm cậu ấy"
Trần Duật Đằng càng nói, giọng càng lúc càng nhỏ dần.

Bên trong âm giọng cũng mang theo biết bao nhiêu sự hối hận đáng tiếc.
Trần phu nhân lặng nhìn con trai, cuối cùng cũng phì cười.
Thằng con trai của cô xem chừng đã trưởng thành hơn một chút.

Đã biết yêu, đã biết đau lòng vì người khác rồi.
Trần phu nhân phì cười xoa đầu con trai đáp.
"Đến giờ này mày đã thấy công dụng đi theo dõi chồng của mẹ đỉnh cao thế nào chưa? Chuyện này đơn giản, mày cứ để mẹ.

Mười lăm phút nữa mẹ cho mày kết quả"
————****———
"Bà xã, em ở nhà một mình thật sự ổn chứ?"
Bạch Dương Vĩ một tay kéo vali, một tay ôm Sở Hoà.


Vẻ mặt luyến tiếc hỏi.
Sở Hoà lại gật đầu, nhẹ nhàng làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Anh chỉ đi công tác có một ngày thôi mà, cứ yên tâm đi.

Em ở nhà một mình được, nếu có gì em lập tức gọi cho anh"
Bạch Dương Vĩ xót xa nhìn Sở Hoà, mặc dù ba lớn rất muốn đưa ba nhỏ đi.

Nhưng Sở Hoà đang mệt nên từ chối.
Hết cách, ba lớn đành để ba nhỏ ở nhà.

Trước khi đi còn khẽ hôn môi ba nhỏ nói.
"Anh sẽ về sớm thôi, em ở nhà có ai lạ mặt cũng đừng mở cửa.

Và...đừng ngoại tình nha"
Sở Hoà: "...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK