• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời nắng gay gắt, nhiệt độ không hề giảm mà còn trở nên ngày càng nóng bức hơn, rõ ràng chỉ mới cuối tháng năm, mà trời đột nhiên khô nóng khác thường.

Ở cửa bệnh viện Nhân Dân, bị người ta giăng một dải khăn trắng chữ đen, bao quanh gần hết cửa chính, mấy người đầu đội khăn tang ngồi ở chính giữa sảnh lớn, đang đốt giấy tiền vàng bạc khóc than um sùm, bên cạnh là một thi thể được trùm một tấm khăn trắng.
Tất cả những ai vào cửa đều kinh sợ né ra, y tá và bảo vệ muốn nói chuyện với bọn họ, đều bị chửi té tát, "Người đang sống sờ sờ, đưa đến bệnh viện các người thì qua đời rồi! Hơn nữa không hề có kết luận gì, người làm sao chết cũng không biết nữa, bệnh viện các người làm ăn vậy hả! ba tôi chết thê thảm quá!!!" Lại bắt đầu khóc hét lên, một người phụ nữ trung niên khóc đến trôi hết lớp trang điểm trên mặt, bên cạnh còn ngồi rất nhiều người, xem ra chắc là một gia đình.
Đỗ Hạ Hi vừa đến bệnh viện thì gặp được cảnh trên, chưa vào đến cửa thì bị một cô y tá ngăn lại, "A, bác sĩ Đỗ, cô đừng vào đó, giờ bên trong đang rất căng."
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Hạ Hi cau mày, lúc trước tuy cũng có người bất mãn đến bệnh viện làm loạn, nhưng cũng chưa gặp qua tình trạng này, cả gia đình mấy chục người ngồi đầy hết cả đại sảnh, khóc lóc um sùm thì không nói, còn đốt giấy trong sảnh nữa, làm khói bay ra mù mịt.
Nghiêm trọng hơn là thi thể đặt ở giữa, trong thời tiết như vậy, chỉ để một đêm thôi là bắt đầu có mùi, cả đại sảnh bị bọn họ làm cho rối ben lên.
"Chính là ông lão của đêm qua, kiểm tra hết toàn thân cũng không khám ra được bệnh gì, ai ngờ không qua khỏi, cả nhà kéo đến đây làm loạn." Do bị đám người đó chặn cửa nên bệnh viện không thể làm việc bình thường được, cho nên có mấy cô y tá chỉ dám trốn ở ngoài, không dám vào trong.
"Vậy sao được chứ! Như vậy thì người khác sao khám bệnh được!" Đỗ Hạ Hi nghe xong nguyên do, cũng rất tức giận, có vấn đề thì phải giải quyết, cứ làm loạn như vậy thì có ích gì, còn ảnh hưởng đến người khác nữa, "Sao không báo cảnh sát?"
"Hôm qua cảnh sát có đến qua, nhưng cũng không làm gì được bọn họ, bọn họ ở đây một ngày một đêm rồi, hôm qua bác sĩ Vương trực ban, nếu không phải cảnh sát tới kịp thời thì chắc anh ta cũng khó thoát." Cô y tá ngao ngán lắc đầu, bây giờ làm bác sĩ mà cứ phải nơm nớp lo sợ, thật là cứu người mà còn bị người ta ghét hơn bọn giết người cướp của nữa!
Chưa kịp đợi Đỗ Hạ Hi nói tiếp, thì người bên trong từ xa đã thấy Đỗ Hạ Hi ngoài cửa, mấy người liền xông qua đó, "Hôm qua không phải là cô ta vô trách nhiệm bỏ về nửa chừng, cho nên ba tôi mới không cứu được! Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta thoát."
Đỗ Hạ Hi thấy tình trạng không ổn, kéo cô y tá ra phía sau, mấy người đó rất hung hãn, chạy chắc không thoát, bị mấy người đó vây ở chính giữa, có người kéo lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi, móng tay nhấn chặt vào da thịt.
"Các người bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ nói." Đỗ Hạ Hi thân yếu thế cô, chỉ còn cách hét lớn lên.
"Có chuyện gì để nói chứ?! Các người chữa chết người, kiểm tra tới kiểm tra lui cũng không kiểm tra ra được, người chết cũng do các người bất tài! Cô phải chịu trách nhiệm!" Mấy người đó cũng phụ họa đòi Đỗ Hạ Hi chịu trách nhiệm, còn ra tay đẩy cô nữa.
Nếu không phải đằng sau cũng có người, thì Đỗ Hạ Hi suýt chút bị bọn họ đẩy ngã, "Hôm qua tôi đã bàn giao với đồng nghiệp, tình hình cụ thể thì tôi không rõ, còn nguyên nhân cái chết, nếu các người có nghi vấn thì có thể liên hệ pháp y tiến hành giải phẫu thi thể. Còn liên qua tới việc làm các kiểm tra, tôi tin đồng nghiệp cũng chỉ muốn tìm được nguyên do thôi, so với các người thì bác sĩ chúng tôi cũng không hy vọng bệnh nhân chết."
"Cái gì?! Người chết không nhắm mắt mà còn muốn mổ xẻ để ba tôi chết không toàn thây hả! Cô còn nhân tính không hả! Cô không phải cũng có cha sanh mẹ đẻ hả?!" Bọn họ giờ nghe không vô nữa, tình trạng ngày càng kích động, tự nhiên lại thêm một đám người đến nữa, mấy người này rõ ràng là cố ý gây chuyện mà, trong tay còn cầm gậy nữa.
Cô y tá lúc này rất dũng cảm, đẩy Đỗ Hạ Hi ra khỏi đám đông, "Bác sĩ Đỗ mau chạy đi!"
Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không kịp giải thích thì thấy mấy người đó hung dữ đuổi theo, nói lý với bọn họ chắc không được rồi, nếu ngừng lại thì chắc mình sẽ tồi tệ hơn.
Do đó mọi người bên ngoài thấy được cảnh tượng mấy người cầm gậy và thanh sắt đuổi theo một nữ bác sĩ, cũng may là Đỗ Hạ Hi phản ứng mau lẹ, hơn nữa xe cũng ngừng ở gần đây, cô chạy vào trong xe, khóa cửa lại.
Mấy người bên ngoài kéo cửa không được, cũng không có buông tha, mà trực tiếp cầm gậy đập mạnh vào cửa kính xe, Đỗ Hạ Hi chỉ biết hoảng sợ lấy tay chắn trước mặt, cửa kính sắp bị đập nát bét, hoàn toàn không thấy được tình hình bên ngoài, chỉ có tiếng động đập phá nghe rất đáng sợ.
Tây Môn phát hiện Đỗ Hạ Hi ra cửa quên điện thoại ở trên bàn, tuy công việc cô ấy bận rộn thường không nghe điện thoại được, nhưng Tây Môn vẫn sợ cô ấy nếu có chuyện sẽ không gọi được cho mình, do đó bắt xe đến bệnh viện.
Taxi vừa dừng ở cổng ngoài, Tây Môn tính lấy tiền ra trả thì nghe bác tài nói, "Trời, bệnh viện này làm gì thế, sao lại đập xe người ta."
Tây Môn nghe thấy thế liền nhìn theo, suýt chút nữa tim rớt ra ngoài, đó không phải là xe Đỗ Hạ Hi sao?!
Không thèm lấy tiền thối, Tây Môn quăng tiền cho bác tài rồi chạy xuống xe, từ xa đã nghe thấy bọn họ vừa đập vừa chửi kêu người trong xe ra ngoài.
Không lẽ Đỗ Hạ Hi còn trong xe sao?! Tây Môn sợ đến sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nhiều người như vậy, nếu mình qua đó thì chắc sẽ mất mạng, nhưng đợi cảnh sát thì chắc không kịp, không nghĩ ngợi nhiều liền hét lên, "Lão già dê xồm đó chết cũng đáng!!! Sống chi cho chật đất!!!"
Quả nhiên, câu này thành công thu hút sự chú ý của bọn chúng, cả nhà không ngờ lại có người chửi hét, toàn bộ đều ngẩn người một hồi, tức giận tìm người đã nói câu đó.
Tây Môn trốn đằng sau cái cột của cửa chính, kết quả là đợi một hồi cũng không thấy ai qua đây, liền thò đầu ra nhìn, thì đụng phải mười mấy cặp mắt đang nhìn qua đây, ai ai cũng muốn xé nát cô ra.
"Nói các người đó! Hôm qua tối thấy lão già đó sẽ chết không yên ổn đâu! Trời đúng là có mắt mà!" Tây Môn còn sợ chửi không đủ, tiếp tục hét lớn hơn nữa.
Quả nhiên, toàn bộ đều bị thu hút qua đây, người đàn bà đứng đầu hét to lên, "Đập chết cho ta!!!!"
Mười mấy người y như chó điên chạy bổ về phía Tây Môn, Tây Môn đã có chuẩn bị từ sớm, hành động sớm hơn bọn chúng, nhưng thể lực cô cũng có hạn, mắt thấy sắp bị đuổi tới nơi thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần.
Ánh đèn xe cảnh sát xuất hiện ở góc đường, Tây Môn giống như là thấy được cứu tinh vậy, chạy bổ qua đó.
Nếu không phải xe cảnh sát thắng lại kịp thời thì chắc Tây Môn không bị đánh chết mà bị xe đụng chết rồi, cửa xe mở ra, người bước xuống là Thạch Nam, thấy tình hình vậy anh ta tay để lên khẩu súng bên hông hét lên, "Tất cả đứng yên! Bỏ vũ khí xuống!" Hai cảnh sát khác cũng xuống xe, căng thằng tiến lại gần.
Tây Môn cũng không màng gì nhiều, nắm lấy cảnh phục của Thạch Nam rồi trốn ra đằng sau, "Bọn chúng lúc nãy đập xe của Hạ Hi, chị ấy vẫn còn trong xe, không biết có bị thương không!"
Quả nhiên, khi nhắc tới Đỗ Hạ Hi là Thạch Nam liền lo lắng, ánh mắt cứ tìm kiếm Đỗ Hạ Hi, còn đám người đó thấy cảnh sát thì không còn hiếu chiến như lúc nãy nữa, nhưng vẫn không buông gậy xuống.
"Tôi kêu mấy người buông vũ khí xuống! Có nghe thấy không!" Cảnh sát rút súng ra, bọn người đó cuối cùng cũng sợ hãi, nhìn nhau rồi mới quăng gậy xuống đất.
Tây Môn kéo theo Thạch Nam, vội vã chạy về hướng xe của Đỗ Hạ Hi, "Hạ Hi!"
Khi đến đó, Tây Môn vỗ vào cửa kính xe đang nứt toát ra, lớn tiếng kêu tên Đỗ Hạ Hi, kết quả là cô không cần dùng sức gì nhiều thì nguyên miếng kính rớt xuống.
"Hạ Hi! Chị có bị thương không!?" Tây Môn cảm thấy tim mình sắp rớt ra ngoài rồi, thái dương huyệt cứ giật dữ dội, cô không dám tưởng tượng nếu mình không phải đột nhiên đến đưa điện thoại thì đám người đó không biết sẽ làm gì nữa.
Đỗ Hạ Hi vẫn trong cơn hoảng loạn đột nhiên bị cửa kính xe rớt xuống giật mình né qua một bên, giơ tay ra chắn mới không bị văng trúng, giơ mắt ra nhìn thì thấy Tây Môn ở bên ngoài, lúc này mới mở cửa xe ra, ôm lấy Tây Môn.
"Được rồi, không sao rồi, chị có bị thương không?" Tây Môn không yên tâm kéo Đỗ Hạ Hi ra kiểm tra, phát hiện thấy cánh tay cô ấy có nhiều dấu vết bị cứa, có một vết còn đang chảy máu.
Tây Môn đau lòng, cầm lấy mặt cô ấy nhìn tới nhìn lui, sau đó phủi mấy mảnh vỡ thủy tinh ra khỏi quần áo cô ấy, "Chị không sao..." Giọng Đỗ Hạ Hi vẫn còn rất run rẩy.
Đỗ Hạ Hi sợ đến mất hồn, cô không ngờ đám người đó hoàn toàn mất hết lý trí, lúc đó ngoại trừ bỏ chạy ra thì không còn cách nào khác, Tây Môn lúc trước có nói qua một câu giờ mới thấy rất đúng, "Người sống còn đáng sợ hơn ác quỷ nữa."
"Cô dẫn Đỗ Hạ Hi đi bệnh viện khác xử lý vết thương đi, chuyện ở đây cứ giao cho cảnh sát chúng tôi là được, không cần lo lắng quá." Thạch Nam tuy vẫn không tin tưởng Tây Môn, nhưng hôm nay nếu không có Tây Môn thì hậu quả chắc sẽ rất nghiêm trọng.
"Nhưng hôm nay tôi phải trực..." Đỗ Hạ Hi chưa nói xong thì bị Tây Môn cắt ngang, "Giờ này mà chị còn lo tới công việc nữa à?! Bọn họ làm loạn như vậy, em thấy bệnh viện chắc tạm thời đóng cửa rồi, giờ đi xử lý vết thương của chị trước, sau đó xem tình hình... không được rồi hôm nay phải xin nghỉ phép!"
"Nhưng..." Đỗ Hạ Hi còn muốn giải thích.
"Bệnh viện chị đóng cửa thì còn có bệnh viện khác, bệnh nhân không chết được đâu, hơn nữa tình trạng chị hiện tại sao khám bệnh cho người khác được chứ? Chị nói em nói có đúng không?"
Tây Môn nói khô hết cả họng khuyên giải Đỗ Hạ Hi, không thể để cô ấy cứ cuồng công việc mãi được, xem xem cô ấy cứu loại người gì hả?! Cho dù có cứu con súc sinh thì nó còn biết trả ơn đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK