Khi khối tuyết đó sắp rơi xuống thì sau lưng Đỗ Hạ Hi đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, cả người té ngã về phía trước, nguyên khối tuyết rơi thẳng xuống, thậm chí một phần nóc xe của chiếc xe đậu kế bên bị tuyết rơi làm lõm xuống một lỗ, phát ra tiếng còi báo động inh ỏi làm kích động đến thần kinh của Đỗ Hạ Hi.
"Tây Môn!!!" Đỗ Hạ Hi hét lên, luống cuống cố ngồi dậy, muốn xông qua đó.
Phía sau có người kéo cô lại, "Cẩn thận!" tiếp theo đó lại một khối tuyết to hơn thậm chí đóng thành băng rơi xuống ngay chỗ hồi nãy.
Lúc này làm gì còn bóng dáng Tây Môn nữa, chỉ có một khối tuyết lù lù nằm đó, "Tây Môn!" Đỗ Hạ Hi không màng đến người đằng sau ngăn cản, vùng vẫy chạy qua đó.
Quỳ trước đống tuyết cao hơn nửa thân người đó, Đỗ Hạ Hi dùng hai tay cố sức đào, người đi đường sợ sẽ có tuyết rơi xuống nữa, ai ai cũng không dám qua phụ.
Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi, không màng tới đào tới đau tay, cố hết sức mình không ngừng đào.
Người đó lúc nãy vẫn còn nói còn cười, vậy mà giờ này lại không thấy đâu. Đỗ Hạ Hi lúc nãy có chút ghen tị nên mới giận lẫy không thèm để ý Tây Môn, nhưng hiện giờ hai người lại không biết có còn gặp được nhau nữa không, cô không dám nghĩ, sợ nghĩ tới thì sẽ mất hết hy vọng.
Nước mắt làm cho cảnh vật có chút mờ dần, Đỗ Hạ Hi kiềm nén sự chua xót trong mũi, động tác tay không hề ngừng lại.
Không lẽ Tây Môn cũn gbị mình ảnh hưởng nên mới gặp nạn? Nếu Tây Môn không có gặp mình thì chắc hiện giờ đang tiêu diêu tự tại ở nơi nào đó rồi? Đỗ Hạ Hi càng nghĩ càng rối loạn.
"Bác sĩ Đỗ, cô đừng khóc nữa, bọn tôi giúp cô." Người nói chuyện chính là đồng nghiềp của Đỗ Hạ Hi, bọn họ lúc nãy nghe được tiếng động liền chạy ra xem, thì thấy Đỗ Hạ Hi quỳ trên đất tuyệt vọng vừa khóc vừa đào, liền chạy qua giúp đỡ.
Lại có mấy người đàn ông qua phụ đem khối băng nặng trên cao đi chỗ khác, lúc này mới thấy dưới lớp tuyết có bóng dáng của quần áo, cho nên mọi người càng cố gắng đào nhanh hơn.
"Phụt" trong tuyết có một cánh tay giơ ra, nhân viên y tế thấy thế liền giải cứu cô ra, toàn thân Tây Môn đều dính đầy tuyết, nhiều lớp tuyết dính trên da đang bắt đầu tan ra, làm ướt hết cả quần áo, Tây Môn lạnh đến phát run.
Đỗ Hạ Hi nắm chặt lấy tay Tây Môn, cắn chặt môi không nói được lời nào, sau đó các nhân viên đẩy xe chạy vào trong bệnh viện, lúc nãy nếu không phải có chiếc xe bên cạnh che chắn được chút, chừa lại một khe hở thì hậu quả không dám nghĩ tới.
"Hơ hơ, Hạ Hi chị đừng căng thẳng quá, em không sao hết, hơn nữa lúc nãy có người tự nhiên hét lên, làm em sợ tới trượt chân nên mới đẩy chị thôi~" Cái miệng của Tây Môn tới giờ phút này cũng chẳng chịu ngừng.
"Đừng nói chuyện!" Đỗ Hạ Hi gằng giọng, làm cho Tây Môn giật cả mình, nhưng Tây Môn thấy mắt cô ấy vẫn còn vương lại nước mắt thì ngoan ngoãn nghe lời im miệng lại.
Làm hết các xét nghiệm, Đỗ Hạ Hi vẫn cứ lạnh mặt, chăm chú xem kết quả, sợ sẽ để sót điều gì đó, làm cho bác sĩ trực ban đứng bên cạnh cũng bị cô làm cho căng thẳng theo, đây hoàn toàn khác với Đỗ Hạ Hi của ngày thường, tuy vẫn nghiêm túc, nhưng lại có chút cảm giác áp bức trong đó, đứng bên cạnh cô thấy áp lực cực lớn.
Cho đến khi xem hết tất cả kết quả xét nghiệm, chứng minh không có bất kỳ vấn đề gì hết, lúc này mới không có ngăn cản Tây Môn ngồi dậy, nhưng vẫn không yên tâm hỏi, "Có thấy không khỏe đâu không?"
Tây Môn lắc đầu cười, nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi, giơ lòng bàn tay của Đỗ Hạ Hi ra trước mặt mình, làn da trắng nõn đầy vết trầy xước, chắc là lúc nãy bị té ngã tay chống xuống đất nên mới bị trầy, "Đau không?"
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi." Đỗ Hạ Hi giờ mới cảm thấy đau, nhăn mặt muốn rút tay lại, nhưng bị Tây Môn nắm lấy cổ tay.
Tây Môn ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Hạ Hi, sau đó mỉm cười cúi đầu xuống, nhè nhẹ thổi vào vết thương, "Như vậy có đỡ hơn không?"
Đỗ Hạ Hi bị cô ấy làm vậy có chút ngại quay mặt đi chỗ khác, nhưng ngón tay lại đột nhiên thấy ướt ướt, giống như là bị điện giật liền rút tay lại, quay đầu lại nhìn thì Tây Môn đang nhìn mình cười, mới hiểu ra cảm giác lúc nãy là gì.
Đỗ Hạ Hi nắm chặt tay để trước ngực, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, cũng may là trong phòng bệnh không có ai hết, hạ giọng xuống nói, "Tay dơ."
Tây Môn hoàn toàn không để ý kéo tay cô ấy lại, Đỗ Hạ Hi sợ Tây Môn sẽ làm gì bậy nữa nên rút tay lại, "Lát nữa để y tá xử lý giúp chị là được." Mặt lúc này đỏ còn hơn trái cà nữa.
Sau đó, hai người im lặng ngồi cạnh nhau, Tây Môn ngồi cứ lắc chân, Đỗ Hạ Hi ở bên cạnh lại cảm thấy không tự tại, vén tóc lên tai, nghi ngờ nhỏ tiếng hỏi, "Em...có tự bói cho mình không?"
Tây Môn tất nhiên biết Đỗ Hạ Hi đang nghĩ gì, quay đầu qua mỉm cười rồi nói, "Tự mình bói cho mình là điều cấm kỵ của nghề này, sự sống chết của người khác thì cũng là việc của bọn họ thôi, nhưng khi đặt vào bản thân mình thì lại khác, nếu như biết trước kết cục của một bộ phim thì chị có muốn xem tiếp không?"
"Vậy là em không có bói qua?" Đỗ Hạ Hi vẫn không rõ thể chất của mình rốt cuộc ảnh hưởng đến những người xung quanh như thế nào.
"Quan trọng không?" Tây Môn không trả lời mà hỏi lại, bàn tay khô khốc đặt lên tay Đỗ Hạ Hi, nhè nhẹ nắm lại, 10 ngón tay đan xen vào nhau, "Người một khi sợ mất đi thì sẽ không cách nào sống một cách tự tại được nữa, sống chết đều do trời an bài, em cũng chưa chắc gì bói ra được, đại đa số đều là em bịa ra thôi, chỉ cần bọn họ tin là được. Cho dù em có chết thì cũng không sao hết~"
Đỗ Hạ Hi liền lấy tay bịt miệng Tây Môn lại, trừng mắt trách móc cô ấy, "Không được nói bậy."
Tây Môn cười còn lớn hơn, nghiêng đầu tránh khỏi tay Đỗ Hạ Hi, "Hơ hơ, Hạ Hi chị không phải không tin mấy thứ này hả~"
"Nhưng cũng không được giả thiết như vậy, chị không thích." Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn không có vấn đề gì nữa, thậm chí vết thương ngoài da cũng không có, nên cũng yên tâm đôi chút, đứng dậy chuẩn bị dẫn Tây Môn về.
Một đôi tay từ phía sau choàng tới, nhè nhẹ đặt lên eo bụng của cô, người đằng sau dựa hết người vào, Đỗ Hạ Hi quay đầu lại thì thấy Tây Môn nhìn mình cười, "Thật là, dày vò cả buổi chị còn bị thương nặng hơn em nữa, chúng ta mau về nhà đi, nếu không sợ em không ra viện được."
Miệng tuy hối thúc, nhưng Tây Môn vẫn cứ ôm lấy Đỗ Hạ Hi không chịu buông tay, hoàn toàn không có ý định rời khỏi, Đỗ Hạ Hi lại bắt đầu thấy không quen, "Không phải nói muốn về nhà sao, còn không đứng dậy?" Dù sao thì đây cũng là nơi công cộng, cứ ôm ấp như vậy người ta thấy thì sao.
"Chị Hạ..." Lưu Di ngoài cửa bước vào, tính gọi Đỗ Hạ Hi thì thấy được cảnh tượng trên.
Lúc nãy vừa tới bệnh viện thì nghe đồng nghiệp kể lại chuyện xảy ra hồi nãy, liền chạy qua xem thử, không ngờ đến không phải lúc rồi.
Bị người quen nhìn thấy, Đỗ Hạ Hi giả bộ bình tĩnh rời khỏi vòng tay Tây Môn, Lưu Di thấy má của Đỗ Hạ Hi đỏ một cách khác thường, với lại thấy người đằng sau cười rất là gian, dường như là hiểu ra được điều gì.
Trong bệnh viện từ lâu đã có tin đồn Đỗ Hạ Hi chắc thích phụ nữ, tuy cô ấy không có bạn trai nhưng cũng không thấy có bạn gái, do đó chuyện tình cảm của Đỗ Hạ Hi luôn là đề tài cho mấy bà tám trong bệnh viện, chỉ là không ai dám hỏi thẳng Đỗ Hạ Hi vấn đề này thôi.
Nhưng khi Lưu Di thấy hai người như vậy thì mới thấy lời đồn là thật, cho nên tò mò nhìn Tây Môn, chỉ cảm thấy nhìn rất quen, ồ, không phải là tên lừa bịp mà Đỗ Hạ Hi ghét lúc trước hả?!
Thấy Lưu Di cứ nhìn chằm chằm vào Tây Môn, người da mặt mỏng như Đỗ Hạ Hi chịu không nổi, mau mau hỏi, "Sao vậy? Có bệnh nhân à?"
Lúc mới đầu thì Lưu Di không chắc chắn lắm, nhưng khi thấy phản ứng của Đỗ Hạ Hi thì hiểu ra, nhe răng cười, "Ồ, không có gì hết, hai người cứ tiếp tục đi nha~"
Đỗ Hạ Hi quay đầu lại nói với Tây Môn, "Em ở đây đợi chị xíu, chị đi xử lý vết thương xíu." Thấy Tây Môn chỉ cười chứ không có trả lời mình, cường điệu thêm lần nữa, "Ngoan ngoãn ngồi đợi, không được đi đâu hết." Rồi kéo Lưu Di ra ngoài.
Lưu Di bị Đỗ Hạ Hi kéo ra ngoài mà miệng cứ cười haha, cô cũng là lần đầu tiền thấy bộ mặt khác của Đỗ Hạ Hi, xấu hổ y như là thiếu nữ vậy, hoàn toàn khác xa vẻ nghiêm túc của ngày thường, hai người đã từng đối chọi nhau gay gắt không ngờ hôm nay lại xảy ra 'phản ứng hóa học' như vậy.
"Em cười cái gì?..." Đỗ Hạ Hi bị Lưu Di cười thấy càng ngại thêm.
"Haha, chỉ là cảm thấy chị Hạ Hi ngày càng đáng yêu." Lưu Di cũng rất thẳng thắn, có gì nói đó.
"Sắp 30 tuổi rồi...còn đáng yêu gì nữa..." Đỗ Hạ Hi nói nhỏ tới không thể nhỏ hơn.
"Chị Hạ Hi, em tò mò quá, hai người sao đến với nhau được vậy?" Lưu Di chỉ chỉ về phía phòng bệnh có Tây Môn.
Da mặt mỏng hơn giấy như Đỗ Hạ Hi càng giải thích không ra, hơn nữa cho dù cho cô nghĩ thì cũng không biết giải thích sau, đại khái chắc do bị tên đó lừa tới lừa lui rồi lừa luôn trái tim của mình.
"Được rồi, em đi làm việc đi, xem xem, lại sắp có tai nạn nữa kìa?" Đỗ Hạ Hi thấy xe cấp cứu đậu trước cửa khoa cấp cứu, giống như đang chuẩn bị xuất phát, liến hối thúc Lưu Di mau qua đó.
Trước khi đi, Lưu Di còn cố ý nói, "Chị Hạ Hi, chị cứ xấu hổ hoài như vậy là không được, sau này nhất định sẽ 'thiệt thòi' cho coi~" Chưa kịp đợi Đỗ Hạ Hi có phản ứng thì chạy đi mất.
"Sao con gái bây giờ nghĩ ngợi nhiều thứ quá vậy..." Đỗ Hạ Hi cười cười lắc đầu.
"Hạ Hi à, kết quả xét nghiệm máu lần thứ 2 có rồi, chủ nhiệm kêu cô qua đó đó." Một đồng nghiệp đi ngang qua quay đầu lại nói với Đỗ Hạ Hi.
"Hả? Kết quả gì?" Đỗ Hạ Hi nghĩ không ra là chuyện gì.
Đồng nghiệp đó nhìn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai Đỗ Hạ Hi, "Thì tháng trước đó, các cô ai tham gia cấp cứu không phải đều phải đi xét nghiệm máu sao."
"Ồ." Đỗ Hạ Hi giờ mới nhớ ra, "Tôi biết rồi." Không biết tại sao, mắt phải lại giật liên hồi.
Danh Sách Chương: