"Cái này cho cô." Tây Môn lấy từ trong túi ra một tấm bùa được xếp thành hình tam giác, "Cái này chuyên trị oan hồn, cô cầm theo nó thì những thứ ấy không dám đến gần, nhưng cái này lại không có tác dụng nhiều với các linh hồn khác." Tây Môn lấy tấm bùa đặt vào lòng bàn tay Đỗ Hạ Hi.
"Có thật là có tác dụng không?" Đỗ Hạ Hi nhìn tấm bùa màu vàng nhạt.
Tây Môn cười nói, "Có thứ gọi là tâm thành tắc linh, giống như là ám thị tâm lý vậy, những lời nói dối cũng sẽ thành chân lý, tin thì nó sẽ có tác dụng."
"... Cuối cùng cũng là giả thôi hả." Đỗ Hạ Hi cũng đã từng cùng bạn thân thảo luận mối quan hệ giữa bói toán và tâm lý học.
"Tấm bùa là thật, còn lúc nãy nói có ma là giả thôi." Tây Môn lại tiếp tục cười.
"Cô!" Đỗ Hạ Hi cảm thấy mỗi lần ở chung với Tây Môn là luôn có cảm giác muốn đánh cô ta.
Đúng lúc này phía sau lại có ánh đèn, là nhân viên lúc nãy đi tuần tra, thấy hai người Tây Môn nên đi qua xem, nhìn nhìn Đỗ Hạ Hi sắc mặt không được tốt lắm, sau đó quay đầu nói với Tây Môn, "Người mới nhát gan quá ha, xem ra Tây Môn chắc cũng phải tốn nhiều công sức rồi đây." Sau đó lại quay qua nói với Đỗ Hạ Hi. "Lúc nãy có người mở nhạc kịch, ba anh ta lúc còn sống rất thích nghe, mỗi khi đến ngày giỗ là anh ta lại mở một đoạn, hôm nay anh ta có chuyện đến hơi trễ, có làm cô sợ không?"
"Không.. không sao..." Đỗ Hạ Hi nghe nói là người sống thì thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi nói là ở đó có người mà cô ta không tin, muốn dắt qua xem thì cô ta lại sợ đến phát khóc." Tây Môn bắt đầu thêm mắm thêm muối vào.
Đỗ Hạ Hi tức giận đạp chân cô ta một cái, sau đó đi về phía cửa ra, Tây Môn cười cười rồi chạy theo sau.
Đỗ Hạ Hi bị dọa tới sợ, sau đó lại bị tức chết, cho nên tâm trạng lúc này không tốt, không thèm đếm xỉa tới Tây Môn, đi thẳng về phía bãi giữ xe.
Trên đường về nhà, Tây Môn chỉ dùng một tay chống đầu, có chút buồn ngủ nheo mắt nhìn ra cửa sổ, cho đến khi Đỗ Hạ Hi cho xe chạy về hướng biệt thự lúc trước, Tây Môn lập tức nói, "Nhà tôi không có ở bên đó, tiếp tục chạy về phía trước."
Nghe xong địa chỉ Tây Môn nói, Đỗ Hạ Hi nhíu mày, "Tây Môn tiểu thư sao đang ở biệt thự bỗng chốc lát đổi qua khu ổ chuột rồi."
"Lúc trước chỗ đó chỉ là nhà cho thuê thôi, một ngày 1800 đồng." Tây Môn cũng không muốn che giấu gì.
"Vậy mà cô nỡ bỏ tiền ra thuê hả?" Trong ấn tượng của mình, Tây Môn luôn xem tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì mà.
"Có gì đâu mà nỡ với không nỡ, có như vậy mới câu được mồi lớn, thông thường những người được dắt tới đó thì ít nhất cũng kiếm được gấp 10 lần~ cái này là phải coi túi tiền của khách hàng nữa." Tây Môn không hề che giấu mánh khóe của mình.
"Nói với tôi chuyện này không thấy sợ à? Cái này nói sao nhỉ, tự đào hố chôn mình à?" Đỗ Hạ Hi một tay giữ tay lái, một tay giơ điện thoại lên, "Lần này tôi có chứng cứ xác đáng rồi nha."
"Bác sĩ Đỗ, đưa tôi vô đó cũng đâu có ích gì đối với cô? Tại sao cứ chống đối với tôi vậy? Nếu mà muốn làm việc chính nghĩa thì người xấu bên ngoài đầy ra đó, sau có nhăm nhe tôi hoài vậy?" Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi dường như là muốn làm thật, cô bắt đầu bồn chồn rồi, cũng không đoán được Đỗ Hạ Hi có đem đoạn thu âm đó cho cảnh sát hay không.
Đỗ Hạ Hi không ngờ Tây Môn lại đột nhiên nghiêm túc vậy, bình thường cũng toàn là cô ta trêu chọc mình thôi cho nên Đỗ Hạ Hi cũng muốn chơi lại cô ta một vố.
Không đợi Đỗ Hạ Hi trả lời, Tây Môn lại nói tiếp, "Không cần nói đâu xa, cô dám nói đồng nghiệp cô không có làm chuyện trái lương tâm đi? Cố ý kéo dài bệnh tình hoặc là che giấu tai nạn trong phẫu thuật?"
Đỗ Hạ Hi lại có chút không phản bác được, bởi vì quả thật là tồn tại những người như thế, cô chỉ có thể mắt nhắm mắt mở không can thiệp được, "Thật ra... tôi không có thu âm, chỉ muốn dọa cô chút thôi, để cô đừng có đi gạt người nữa."
Tây Môn khoanh tay nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Hi, sau đó nhướng mày, phì mũi một cái, "Hứ, thật hả?"
"Uhm..." Đỗ Hạ Hi hình như tự nhiên lại trở thành bên phạm lỗi, thua ở khí thế rồi.
"Ngã tư đằng trước, cô quẹo phải ngừng lại là được."
Xe đi vào con đường cũ kỹ, toàn nhà ngói màu đỏ, cầu thang đều ở bên ngoài nhà, mấy ngôi nhà xem ra cũng đã cũ xưa lắm rồi.
Hai bên đường hơi dơ bẩn, ống cống thì tích tụ nước dơ cao hơn mặt đất mười mấy cm.
"Vậy xe này sao giờ?" Thế là Đỗ Hạ Hi đã trở thành tài xế không công cho người ta rồi. "Tôi không biết lái xe, cho nên phiền bác sĩ Đỗ đem xe trả giúp tôi~ đây là địa chỉ, cảm ơn nhe~ đúng rồi, nhà tôi ở phòng 404 khu 4, có rảnh thì ghé chơi nha~" Tây Môn đưa cho Đỗ Hạ Hi một tấm danh thiếp sau đó nhảy xuống xe, chạy về phía cầu thang.
Tây Môn vừa tới bên cầu thang, thì ào một cái nhảy ra mấy con mèo vây quanh cô, thay phiên nhau lấy đầu dụi dụi vào chân cô, "Hứ, đám tiểu quỷ, nhớ ta rồi hả?" Tây Môn hai tay chống hông, điệu bộ cứ như đại vương Hoa Quả Sơn vậy, "Nhưng hôm nay ta không đồ cho bọn bây ăn đâu~"
Tây Môn vừa mới nói xong thì đám mèo y như hiểu được tiếng người vậy, lập tức dừng ngay hành động, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Tây Môn, sau đó đồng loạt giải tán, chỉ còn một mình Tây Môn ngại ngùng đứng giữa trời gió rét, toàn là một lũ vô ơn, đến mèo cũng ăn hiếp mình nữa.
Đỗ Hạ Hi vốn đang bực mình vì Tây Môn đẩy chuyện này cho mình, nhưng sau khi xem cảnh tượng này thì không nhịn được cười, miệng cười nhẹ, sau đó nổ máy chạy đi mất.
Tây Môn cũng thuận lợi về được đến nhà, còn bên sư thái thì hành trình về có chút khác so với thường ngày, máy bay vừa bay lên các tầng mây, ánh nắng chói chang trực tiếp chiếu thẳng vào khoang chỗ ngồi.
Sư thái vốn đang nhắm mắt niệm kinh thầm trong lòng tại chỗ ngồi, nhưng người phụ nữ ngồi kế bên không biết tại sao mà từ lúc lên máy bay tới giờ cứ nhìn mình hoài, vả lại ánh mắt ấy không có chút che đậy gì hết.
Mới đầu thì sư thái cũng có nhìn lại cô ấy, trên người mặc áo khoác hơi 'lúa', quần màu kem, mắt có đeo kiếng đen hơi lỗi mốt, đến sư thái mà còn thấy nó lỗi mốt thì đó chắc chắn là cực kỳ cổ lỗ sĩ.
Nhưng sư thái biết chắc là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cho dù không thấy được dung mạo của cô ta nhưng từ cái cằm v-line đến cái miệng nhỏ nhắn cộng thêm cái mũi cao thẳng có thể thấy được cô ta rất xinh đẹp.
Cho nên bộ dạng bên ngoài ăn mặc như thế chắc do cô ta cố ý che đậy lại, nhưng cũng không che đậy được dung mạo xinh đẹp của cô ta, nếu cô ta có thể 'kiềm chế' được ánh mắt của mình thì tốt hơn.
Cũng nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó, người phụ nữ này vẫn cứ nhìn qua đây, do ánh nắng bên ngoài quá gắt gao nên sư thái muốn gườm lại cô ta cũng không được.
Một sư thái luôn bình tĩnh có chút nhịn không nổi rồi, cho dù cô ta chưa thấy qua ni cô cũng đâu cần hiếu kỳ vậy chứ, nếu không phải đối phương cũng là phụ nữ thì sư thái có thể chắc chắn rằng cô ta muốn 'cua' mình, sư thái nhịn không nổi mỉm cười hỏi, "Bần ni đẹp không?"
"Hử? Là ý gì?" Người phụ nữ đó ngây người, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại.
Sư thái chắp hay tay trước ngực nói, "A di đà phật, cái này thì phải hỏi nữ thí chủ đây, cứ nhìn chằm chằm bần ni là có ý gì?"
Người phụ nữ ngước cái cằm nhỏ nhắn lên, cười nói, "Sư thái sao lại khẳng định được là tôi đang nhìn cô? Ánh mặt trời bên đây chói quá nên tôi nhìn phong cảnh bên kia không được hả?"
Sư thái nhất thời nghẹn họng lại, cô ta nói hình như cũng có lý, mình hình như hơi 'ảo tưởng sức mạnh', cho nên có chút ngại ngùng tính xin lỗi thì đột nhiên nghĩ lại, hình như không đúng, "Vậy nữ thí chủ có thể kéo miếng chắn xuống mà."
Người phụ nữ đó không ngờ ni cô này nhìn trẻ tuổi vậy mà đầu óc phản ứng nhanh quá, nhưng chỉ ngây người trong chốc lát rồi lại nói, "Sức khỏe tôi không tốt lắm, phải tắm nắng chút."
"Vậy được thôi." Sư thái chỉ còn cách thỏa hiệp, bản thân mình chẳng qua chỉ là làm mất cái nón tăng ni thôi mà có cần nhìn chăm chú vậy không, thôi kệ, thích thì nhìn đi, bị một người phụ nữ nhìn cũng không có mất miếng thịt nào hết.
Người phụ nữ ỷ mình đeo kiếng đen, người ngoài không thấy được ánh mắt của mình, lại tiếp tục soi sét ni cô ngồi ở bên cạnh, từ cái áo cà sa cô ta mặc trên người có thể thấy được cô ta là một trụ trì của am miếu nào đó, nhưng nhìn sao thì cô ta cũng chỉ khoảng 20 thôi, trẻ vậy sao làm trụ trì được, không phải là lừa gạt chứ?
Thật ra cô ấy sở dĩ cứ nhìn ni cô này chỉ vì hiếu kỳ sao đầu cô ta cứ sáng loáng như thế, cho dù trước kia có nhìn thấy qua hòa thượng cũng không có sáng được như vậy, giống như là bản thân cô ta tự phát sáng vậy.
Đặc biệt là ánh nắng ngoài cửa sổ gay gắt, chiếu rọi trên đầu cô ta lại phản chiếu trở lại, nếu không phải vì có đeo kiếng mát chắc cũng sẽ bị chói mắt, dường như có cảm giác là phật quang phổ chiếu vậy.
Nhìn kỹ lại, ni cô này tuy nhỏ tuổi nhưng ngồi ở đó lại phát ra khí chất ung dung yên tĩnh, làm cho người khác luôn phải muốn ngắm nhìn.
Da cô ta trắng sáng, dái tai to nhìn là biết người có phúc, tuy mặt hơi tròn nhưng không mập, rất hài hòa, nếu mà ở trong thời cổ đại thì có thể xem như là mỹ nhân.
Sư thái nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn không ngừng lần tràng hạt, bất cứ ai bị nhìn như vậy cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống hồ gì bị 'tia' lâu vậy, cho dù nhắm mắt cũng không thể nào không để ý ánh mắt cô ta được, vị nữ thí chủ này không biết muốn gì đây?!
"Tôi nói cô sao..." Sư thái cuối cùng cũng chịu không nổi, nhưng chưa kịp nói hết câu thì thấy người phụ nữ một tay vén tóc, "Ọe" một tiếng, nôn lên cái áo cà sa mà sư thái yêu thích nhất.
Áo cà sa này vốn chỉ mặc trong nghi thức trang trọng thôi, lần này bởi vì do lời mời của hội trưởng, vốn muốn mặc nó rồi ai dè mình chẳng qua chỉ là 'làm nền' thôi, cho nên mới cất giữ cà sa này cẩn thận.
Cũng may là nhờ vậy mà thoát khỏi thảm cảnh bị thiêu hủy, nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, sư thái nhìn cái áo bị làm bẩn mà thấy nghẹn lòng.
"Thật là xin lỗi quá..." người phụ nữ tháo kiếng mát ra, mau mau lấy khăn giấy lau cho sư thái, nhưng ngay lập tức lại che miệng lại giống như giống nôn nữa, sư thái cũng mau mau đỡ cô ta tới nhà vệ sinh, sợ chậm trễ lại bị cô ta nôn trúng.
Danh Sách Chương: