Anh ta chết dí ở nhà nhiều tới nỗi mà Thánh Âm phải phát bực. Cô gập quyển Kinh Thánh thứ hai mươi đã đọc xong vào, hằm hè liếc cái gã đàn ông đang nghiêm túc ngồi call video trên laptop kia: "Daddy, em thấy công việc của anh rất bận. Sao anh không ra ngoài làm việc đi cho đỡ nhọc?"
Kình Viễn nhàn nhạt nhìn cô, rất nhanh anh đã thu hồi tầm mắt: "Ở nhà dễ chịu."
Nhờ có em, mọi thứ đều dễ chịu.
Tiểu yêu tinh nghĩ là anh ta cảm thấy ở nhà thì nhàn hạ hơn, bèn không kìm được mà dẩu môi xì một tiếng. Tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Đọc nhiều Kinh Thánh, sách quỷ hơn nữa thì có được gì? Mấu chốt quan trọng là phải tìm được tà vật cơ.
Cứ nghĩ đến cái tà vật này là Thánh Âm thật đau đầu.
Cô chẳng có manh mối gì cả. Ngoại trừ...Điền thị - Đích nữ Điền gia Thâm Quyến?
Nó không thể gọi là manh mối được khi mà nó không thể giúp cô tra ra được gì.
Thánh Âm muốn điện cho thám tử bên London, nhờ hắn điều tra sâu vào vụ việc này. Nếu như hắn ta có thể thò tay vào Sở cảnh sát Anh và lấy ra băng cassette thì càng tốt.
Thám tử đại nhân rất khảng khái từ chối yêu cầu này của thân chủ, thậm chí hắn còn ác độc hơn, trực tiếp chặn máy cô nàng. Dù cho Thánh Âm có ra giá cao hơn chăng nữa, hắn cũng không thèm làm.
Tiểu yêu tinh khó hiểu, cô cảm thấy mẹ nó thật bất lực.
"Meow." Mèo đen nhỏ cảm nhận được tâm trạng không vui của Sen, bèn dùng đệm thịt nhỏ nhỏ thơm thơm mềm mềm vuốt má Hải yêu. Nó dùng ánh mắt động viên nhìn Sen: "Sen chớ buồn. Trẫm tin tưởng Sen sẽ chiến thắng mà. Còn có trẫm ở đây giúp Sen."
Nó muốn đánh con ác quỷ đó thương thành cẩu. Mèo đen nhỏ kiên định nắm móng vuốt, nó phải làm được điều này.
"Sao dạo gần đây không thấy quỷ sát nhân đến nhỉ?" Thánh Âm tò mò vuốt cằm hỏi Mồn Lèo: "Mẹ cần gặp hắn để biết thêm gì đó."
Đối với sinh vật siêu nhiên được gọi là "ma" này, đánh cũng không được, hạ độc cũng không xong, ngồi xuống uống trà đàm đạo với nó về ma sinh càng không ổn. Chỉ có một cách duy nhất là tìm tà vật...
Lạy trúa, so với ma quỷ, thì lòng người còn đáng sợ hơn. Nhưng bản thân con người thì lại dễ nắm bắt hơn nhiều.
Im lặng không trả lời câu hỏi này của Sen. Tại vì mèo đen nhỏ biết rõ hơn ai hết, đều tại Kình Viễn mà con ma mới không chịu mò đến đây để oánh nhau với Sen chứ sao! Ngày ngày Sen nhà nó cùng Kình thiểu năng cứ bám dính lấy nhau y keo sơn không thể tách rời. Gã đàn ông đó, cả thân thể đều toả ra hơi thở âm ti địa ngục, nghiệp chướng đầy mình. Bảo sao ma quỷ không dám dính dáng gần đến gã.
Nhưng Đũy Mèo không muốn nói cho Sen biết điều này. Nó ghét Kình Viễn lắm, nếu Sen biết liền coi Kình thiểu năng là bảo bối thay vì nó thì sao giờ?
Ừm, Sen có trẫm bảo vệ dùm là ok nhất. Vứt bố nó cái gã Kình thần kinh đi.
Bị thám tử từ chối và chặn cuộc gọi, nội tâm con cá phi thường rầu rĩ cáu kỉnh. Chẳng lẽ giờ cô phải cùng mèo đen bay sang Anh lần nữa sao?
Phi, có sang đó chưa chắc đã chạy vào Sở cảnh sát để lấy băng cassette được.
Không hiểu sao dạo gần đây, cô có một cảm giác rất mãnh liệt. Ở trong Sở cảnh sát sẽ có một manh mối quan trọng nào đó. Chỉ cần vào được nơi đấy thì cô sẽ tìm ngay được lời giải cho bài toán khó này rồi.
Nhưng thám tử...Chết tiệt, còn có cả con nợ vướng chân Kình biến thái nữa.
Kình Viễn...Bố Đường...
Anh ta làm nghề gì ấy nhỉ?
Cái này Thánh Âm cũng không rõ lắm. Tại vì cô không có hứng thú tìm hiểu về công việc của anh. Anh cũng chưa bao giờ chủ động nói với cô về vấn đề này. Trong hợp đồng của họ, không hề có điều khoản về việc chia sẻ nghề nghiệp.
Cô chỉ biết sương sương...hình như Kình Daddy có bối cảnh thân phận trong xã hội đen.
Không biết chuyện này nhờ anh ta được không nhỉ?
Đôi con ngươi màu tím lịm sìm sim mà Thánh Âm nhìn trộm Kình Viễn như được điểm xuyết thêm bao ánh sao sáng, lấp lánh chói lọi. Nó lấp lánh tới mức cô nhìn anh chưa quá hai giây, anh đã cảm thụ được. Gập laptop lại ném ra chỗ khác, Kình Viễn vỗ vỗ đùi mình: "Lại đây."
"Dạ." Tiểu yêu tinh tủm tỉm cười cười đầy chân chó, chạy nhanh nhảy phắt lên đùi anh. Kình Viễn đưa tay đỡ lấy eo cô, phòng cho cô ấy rớt khỏi vòng tay mình. Thánh Âm rất ư là phối hợp choàng hai tay siết chặt cổ anh. Chủ động hôn nhẹ bẹp bẹp mấy ngụm lên gương mặt điển trai kia.
Kình Viễn rất hưởng thụ khi tiểu yêu tinh của mình có ý thức tự giác sà vào lòng anh. Vỗ vỗ về bờ mông tròn trịa nảy nảy của cô, anh hứng thú hỏi: "Có gì muốn nói sao?"
Lâu lắm rồi cô chưa nhìn anh với ánh mắt dạt dào tình cảm như vậy.
Ngày xưa, mỗi khi muốn cầu xin anh cái gì đó, cô ấy sẽ luôn luôn lôi ra đại chiêu "đôi mắt thâm tình" này. Thực sự là nó khiến tim anh mền nhũn cả ra ấy. Nhưng anh sẽ không nói là anh yêu chết dáng vẻ cô vậy đâu.
"Daddy, em...anh giúp em làm việc này được hông dạ?"