Ồ, nương nương thông minh thật, vị trí mà ngài ấy chọn rất đẹp, có thể bao trọn tầm nhìn.
Hai chân tiểu hoàng tử Yến Hành đứng trên cành cây, hướng ánh mắt ra hai nữ nhân một đồ vàng một đồ hồng đứng ở bên bờ hồ gần Trữ Tú cung. Miệng nhỏ dẩu lên hỏi Thánh Âm, giọng điệu ngập tràn không hiểu: "Mẫu hậu, người...leo lên cây theo dõi hai vị tỷ tỷ kia chi vậy?"
Hành động leo lên cây...dường không thích hợp lắm với bậc mẫu nghi thiên hạ.
Thánh Âm một thân khoác phượng phục hai tầng sa mỏng diễm lệ. Gương mặt xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ mê hồn. Mặc dù lúc bấy giờ tư thế của nàng ấy đang là dạng hai chân ngồi xổm thì cũng không che giấu nổi cung cách quý khí kia. Tầm mắt chăm chú hướng về diễn biến hai nữ nhân đánh nhau bên ven hồ, Hải yêu nhàn nhạt trả lời con trai: "Hành nhi à, vi nương đâu thể theo con mãi được. Nay tiện đường ở đây cho con hiểu thế nào là lòng người."
Sau đấy nàng không có trả lời nữa, ra hiệu cho nhóc tỳ ngồi xuống xem kịch theo.
Ở độ xa của bọn họ, đương nhiên là không thể nào nghe rõ mồn một được hai nữ nhân đó đang tranh cãi điều gì. Chỉ là Thánh Âm nhận biết được một người thiếu nữ trong số đó.
Cô nương áo hồng nọ chính là Nghi Hoà quận chúa, kém nàng bốn tuổi.
Cái này nàng không có nhận nhầm đâu. Còn cô nương áo vàng là ai thì nàng chịu!
Nghi Hoà quận chúa đó dường như phi thường cáu giận, giơ hai tay chỉ vào cô nương áo vàng chửi bới gì đấy. Cô nương áo vàng thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt thật bình tĩnh, như thể người bị chửi không phải là nàng ta vậy.
Trong khi đầu ócThánh Âm đang âm thầm chê bôi Nghi Hoà quận chúa rằng nàng ta chẳng hề cao quý sang chảnh gì hết. Thô lỗ chửi người vậy trông không khác gì mấy bà cô bán cá ngoài chợ cả thì cái cô nương áo vàng chợt chạy đến bờ hồ rồi nhảy phát tùm xuống.
Và a hoàn đi cùng nàng ta bèn dốc sức há mồm hét ầm lên. Mồm mép diễn xuất đỉnh thật, công phu hét hò rung chấn tứ phương: "Á á á, Nghi Hoà quận chúa đẩy người!!! Tiểu thư của chúng ta ngã xuống hồ rồi!!! Cứu, cứu! Ai đấy cứu người với!!!"
Yến Hành từng có vài lần gặp mặt qua Nghi Hoà quận chúa, cũng như mẫu hậu mình. Nhóc ta có biết mặt vị đường tỷ này: "Mẫu hậu...Tại sao tỷ tỷ áo vàng tự nhảy xuống hồ thì a hoàn nọ lại bảo Nghi Hoà tỷ đẩy người?"
Trẻ con nhỏ quả nhiên rất nhiều chuyện.
Thánh Âm đứng lên xoa đầu nó: "Tí nữa con nhớ nói sự thật. Giờ chúng ta đi xuống nào."
Nhận được hiệu lệnh của Hoàng hậu, Hà Ngâu nhanh chóng bắc cái thang gần đó lên cái cây cổ thụ. Chèo lên bế tiểu hoàng tử Yến Hành xuống.
...
Tiếng hét kia vang dội oanh liệt đến vậy, chưa quá một nén hương đã thu hút đông đảo người đến vây quanh. Vị cô nương áo vàng đó đúng là có siêu cấp đại diễm phúc, trực tiếp được Kính vương điện hạ cởi bào phục nhảy xuống hồ làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ta khinh, mỹ nhân cái rắm. Tâm cơ của ả ta đủ đẳng cấp làm tiện nhân hơn.
Kính vương phi đứng trong đám người, nhìn phu quân của mình vì ả nữ nhân khác mà đánh mất hình tượng Thân vương. Thậm chí còn lo lắng cho ả ta mà đòi triệu ngay thái y đến. Sắc mặt mơ hồ có chút tái...
Phu quân chưa bao giờ lo lắng cho nàng đến vậy, kể cả khi nàng hạ sinh cho gã tiểu thế tử đầu tiên.
Trong lòng hơi nhói...
"Chuyện gì đã xảy ra? Sao nàng lại ngã vào hồ?" Kính vương ngồi ân cần vỗ vai bạch liên hoa. Y phục màu vàng thấm đẫm nước, tóc tai ướt át xộc xà xộc xệch. Vẻ mặt xinh xắn trắng bệch của ả ta thật khiến cánh mày râu thương tiếc. Cô ả chỉ lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt sợ hãi bắn thẳng hướng Nghi Hoà quận chúa đứng.
Thế là mọi người cũng nhìn theo, ánh mắt chăm chú nhìn nàng ta.
Nghi Hoà bé nhỏ sợ hãi, cố núp vào ngực Tấn An Trưởng công chúa, đôi môi bé nhỏ run rẩy: "Mẫu thân...mẫu thân, con không có làm."
Tấn An nghe thế, càng thêm thương xót nữ nhi. Bảo hộ thiếu nữ trong vòng tay mình, bà mở miệng phân minh: "Chuyện này chưa có rõ ràng."
Đoạn, tia nhìn sắc lẻm của bả nhìn chằm chặp nạn nhân: "Chỉ bằng ánh mắt của ngươi nhìn thì chính là nữ nhi ta đẩy ngươi xuống hồ? Cho dù lúc này có a hoàn của ngươi ra tố tội cũng không được gì đâu, bọn họ đều là người của ngươi. Lời nói đương nhiên đâu có đúng, phải không?"
Tấn An Trưởng công chúa là đích tỷ cùng cha cùng mẹ với Hoàng thượng, quan hệ cũng rất tốt với ngài. Lời nói của bà phân lượng rất lớn. Dẫu cho Kính vương muốn mở miệng phản bác người bác này cũng không thể. Gã chỉ có thể hướng tầm mắt dò hỏi với cô nương đáng thương cạnh bên mình. Kĩ thuật diễn xuất của Bạch Liên Hoa thực đỉnh, không nói không rằng. Chỉ biết dựa vào ngực nam nhân cầu an.
Không có nhân chứng, không có chứng cứ. Vậy thì vụ này không cần phải đi sâu nữa rồi. Tuy trong lòng mọi người vẫn còn xíu nghi ngờ nhưng trên đời này lòng người vẫn là thứ khó đoán nhất. Chưa kể đây là chuyện của đám nữ nhân, bọn họ càng không tiện xen vô. Bạch Liên Hoa cúi gằm mặt, dáng vẻ đáng thương hề hề. Kính vương vừa dỗ mỹ nhân vừa lườm nguýt Nghi Hoà quận chúa đến cháy mặt.
Tấn An rất không vui. Vốn định mở miệng đòi thêm công bằng cho nữ nhi. Không đâu giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
"Là ta, là ta chính mắt thấy Nghi Hoà (*)đường tỷ đẩy Vân Khinh xuống hồ." Người đứng ra cất lời là Bát công chúa tuổi mười hai.
Sắc mặt Tấn An sầm xuống.
Khoé môi của Vân Khinh khẽ cong, ánh mắt xẹt qua tia hả hê đắc ý...
Thánh Âm đứng trên cây nhìn diễn biến sự việc trở nên căng cực, nội tâm khao khát hóng hớt cực mạnh. Nhìn xuống tiểu hoàng tử Yến Hành há hốc mồm ở dưới nãy giờ, cuống quýt thúc giục: "Trời ạ! Thang đâu? Thang đâu chứ? Sao bản cung bảo mang thêm cái thang nữa mà mãi chưa xong thế?"
Sốt ruột quá!
Cái thang ban đầu, sau khi Hà Ngâu bế nhóc con kia xuống liền bị đứt đoạn, hỏng rồi.
Giờ cô nàng a hoàn đó đang đi kiếm thang mới.
Thái giám Tiểu An cũng ăn dưa cùng hoàng tử, nghe Hoàng hậu than phiền đành bất đắc dĩ said: "Nương nương đợi xíu. Hà Ngâu tỷ đang đi tìm thang ạ."
Tiểu yêu tinh buồn bực không thôi.
Trời ơi! Tấn An Trưởng công chúa cũng đến rồi còn gì! Hoàng hậu là nàng đây cũng nên nhảy lên sân khấu chứ!
(*) đường tỷ, đường ca, đường đệ, đường muội: anh chị em bên họ nội.
________________________________________
**Cấm ai than thở nam9 xuất hiện ít. Ổng sắp sửa có hành động điên rồ đấy. Bình tĩnh, bình tĩnh! Các con dân của trẫm**.