Cuối cùng Diệp Từ cũng phải thừa nhận rằng có một số chuyện không thể chỉ dựa vào những hiểu biết của bản thân mà đánh giá được, cô vốn nghĩ kho hàng của Thiên Thiên Hướng Thượng dù chưa đến mức gọi là "có của ăn của để" nhưng ít nhất cũng chen chân vào được nhóm khá giả bậc trung, nhưng bây giờ nhìn kho hàng nhà người ta xong cô bắt đầu thấy lo không biết nhà mình có bị liệt vào nhóm cần "xóa đói giảm nghèo" không nữa.
Trang bị cao cấp, bảo thạch cao cấp, vật liệu thượng đẳng, phối phương hi hữu, trời đất quỷ thần ơi, Diệp Từ liếc sơ vài vòng lòng càng thêm choáng váng. Đồ tốt bày ra nhiều thế này mà lại không lấy chẳng nhẽ lại muốn làm trái lẽ trời hay sao? Diệp Từ thả lão Tứ ra, đầu tiên gom mấy món nhẹ nhẹ trước như trang bị, phối phương, sách kỹ năng, bảo thạch này nọ nhét hết vào mấy túi đồ trên lưng lão Tứ, thế mà ước chừng gần đầy hết cả bốn cái túi.
Thân hình đồ sộ của lão Tứ đúng là quá sức hữu dụng, bốn cái túi đồ chứa đầy ắp vậy mà chỉ mới chiếm 4% tổng trọng lượng của nó, còn thừa tận 96%, thế nhưng sau khi nhét đầy bốn túi đồ, Diệp Từ liền thu lão Tứ về. Đúng là lão Tứ rất mạnh nhưng thân hình nó lại quá to, cô mà dẫn theo nó thì dù có giả dạng kiểu gì cũng sẽ bị người ta nhìn thấy rõ trong vòng một nốt nhạc.
Xử lý xong lão Tứ, Diệp Từ không chút khách sáo mà chuyển mục tiêu tiếp tục tìm kiếm những đồ tốt khác, mấy thứ tài liệu hay nước thuốc bình thường đều bị cô ngó lơ, ấy vậy mà mấy túi đồ của cô thoáng cái đã không còn chỗ chứa.
Diệp Từ nhìn nhìn xung quanh thầm nghĩ đồ tuy lấy cũng đủ rồi, nhưng kho hàng còn nhiều thế này nếu cô cứ vậy mà đi thì làm sao ăn nói với lương tâm của mình đây?
Cho nên sau khi chắc chắn mình còn thừa thời gian, Diệp Từ liền đem hết toàn bộ những thứ còn nằm trên kệ để hết xuống đất. Những vật phẩm nếu nằm dưới đất, bất kể địa phương nào, thì nội trong nửa tiếng cũng đều sẽ bị hệ thống thu hồi trở lại.
Diệp Từ nhìn "chiến trường" la liệt vật phẩm mà mình vừa bày ra thầm cảm thán cô thật quá chịu chơi, chỉ tiếc là túi đồ trên người có hạn nếu không thì cô cũng chẳng thèm làm kiểu ăn không được phá cho hôi thế này, cô nhìn mấy thứ đồ này biến mất cũng đau lòng lắm chứ. Cuối cùng, Diệp Từ bước đến mở tủ bảo hiểm của kho hàng ra xem, bên trong là toàn bộ tiền vàng của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu.
Nếu so với những thứ quý giá nãy giờ Diệp Từ tìm được thì số đồng vàng ở đây không gọi là nhiều lắm, khoảng gần hai mươi vạn đồng vàng. Trong kho hàng chỉ có duy nhất tủ bảo hiểm là không thể dọn sạch, thế nên Diệp Từ nghĩ sẽ để lại một đồng vàng nếu không cô sẽ áy náy lắm. Thế nhưng vừa đặt đồng tiền vàng xuống cô đã thay đổi ý định, cô cất đồng vàng đi rồi lục tìm trong túi lấy ra một đồng xu đặt vào tủ bảo hiểm.
Từ nhỏ mẹ cô đã dạy làm người nhất định phải biết tiết kiệm, không thể lãng phí, nhất định không được lãng phí.
Không sai, chính là như vậy.
Hiện giờ chỉ còn khoảng 35 giây nữa thôi thì tên lính tuần tra ban nãy sẽ quay trở lại, Diệp Từ mở cửa kho hàng, ló đầu ra nhìn nhìn xung quanh, xa xa đã thấy bóng dáng của tên lính đang đi về phía này, cô lập tức không chút do dự lách người qua khe cửa, nháy mắt đã trốn vào góc tối sau vách tường kho hàng. Cô vốn định nhân chút thời gian còn lại nhẹ nhàng đi luôn, nhưng bỗng nhiên thoáng nghe thấy tiếng nói của người chơi nào đó vang lên cách đó không xa: "Haiz, ngày mai lại đánh hậu Phế Tích Rét Lạnh, không biết chừng nào tao mới khỏi phải làm dự bị nữa, tao ngán cái ghế này lâu lắm rồi."
"Mày làm dự bị sướng muốn chết còn đòi gì nữa, mày coi cái đội lót đường của tao mới thảm nè, từ đầu đến giờ có được chia món trang bị nào đâu, đã thế chỉ huy còn nói tao đánh quái điểm thấp quá đòi đuổi tao ra đây này. Thực tình không biết muốn tao phải làm sao nữa, trang bị thì không cho lấy mà đòi đánh quái mạnh, đúng là làm khó nhau mà."
"Hay tao với mày tìm công hội nào khác đi, tìm công hội mà ưu đãi hội viên cao ấy, tụi mình bắt đầu lại từ đầu cũng được..."
"Haiz, tích điểm của tao còn quá trời, để đó hoài muốn đổi trang bị mà không có, giờ bỏ đi uổng lắm."
"Thật tình giờ tao lại thấy hâm mộ tụi Cánh Gà với Mưa Đúng Lúc, lúc tụi nó đi theo Công Tử U tao cười tụi nó quá trời, hồi đó tụi nó ở đây thua xa tao vậy mà bây giờ trang bị còn khủng hơn đám đội chủ lực số 2 nữa..."
"Hay mày đi tìm Cánh Gà hỏi coi tụi mình qua Thiên Thiên Hướng Thượng được không?"
"Nếu hôm nay (thực ra đúng hơn là hôm qua) thì còn có thể, mày không nhớ cái bài viết trên diễn đàn hồi trưa à? Lúc tối tao gặp tụi nó, chào hỏi hẳn hoi luôn mà tụi nó có thèm trả lời đâu, đừng mơ chuyện vào Thiên Thiên Hướng Thượng nữa."
"Mà nghĩ cũng ngộ, tao không biết công hội giấu lại nhiều trang bị làm gì không biết? Không đem ra dùng để đó ai coi?"
Hai người anh một câu tôi một câu từ từ đi về hướng kho hàng công hội. Diệp Từ nhẹ nhàng lùi về sau nép sát vào bóng tối, tuy hiện giờ cô đang mặc y phục dạ hành không lo bị phát hiện, nhưng nếu có người nhận ra kho hàng bị đánh cướp thì cô sẽ không dễ dàng chạy thoát được.
Càng nôn nóng càng dễ phạm sai lầm, đây là châm ngôn chuẩn xác muôn đời.
Diệp Từ gần như đưa cơ thể mình dán chặt vào vách tường, thậm chí cả hơi thở cũng đè nén xuống. Cô nhìn chăm chú hai bóng người đang đi tới, sau đó từ từ di chuyển về con đường cũ.
Gió đêm bất ngờ thổi mạnh, Diệp Từ nương theo hướng gió thổi mà di chuyển bước chân, các dấu chân vừa in nhẹ xuống đất đã bị cơn gió mạnh cuốn bay đi. Màn đem dày đặc, gió bụi thê lương, tất cả đều trở thành yếu tố trợ giúp Diệp Từ ẩn thân.
Diệp Từ cứ thế ung dung đi về hướng chân thành phía Tây. Theo tốc độ di chuyển của hai người kia, Diệp Từ nhẩm tính bọn họ lẽ ra phải phát hiện chuyện kho hàng bị đánh cướp rồi, không biết sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Mặc dù Diệp Từ biết rõ bây giờ lo mấy chuyện này cũng là thừa, nhưng cô vẫn không thể nhịn được tò mò mà đi nhích sang một chút, lén quay đầu lại nhìn. Hóa ra hai người kia bị ai đó gọi lại nói chuyện, bọn họ vẫn còn đang đứng cách kho hàng không xa.
Diệp Từ nhếch mép cười thầm, cái này gọi là gì đây?
Trời cũng giúp ta.
Đến lúc này Diệp Từ không chần chờ thêm nữa, cô xoay người bước về phía chân tường ném móc leo tường lên cao rồi nhanh nhẹn trèo ra ngoài, bóng hình cô theo đó hòa vào màn đêm mênh mông lạnh lẽo.
Một luồng sáng trắng lóe lên, Diệp Từ đã về đến trước cửa văn phòng công hội. Lúc này cô vẫn là dáng vẻ người lùn nhưng y phục dạ hành đã mất đi tác dụng, trang bị cô mua mất một vạn đồng vàng chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch. Thế nhưng Diệp Từ không hề cảm thấy uổng phí chút nào, với đống đồ trong túi, với quá trình đánh cướp điên cuồng, hiện giờ Diệp Từ chỉ còn mỗi cảm giác lâng lâng tuyệt vời.
Quá đã!!!
Diệp Từ bước thẳng đến chỗ người chuyên chở, trở về thành Hồng Hồ. Vừa về đến nơi cô liền bỏ ra một vạn đồng vàng mua hai kho hàng cá nhân rồi cất hết đồ đạc trên người vào, chỉ giữ lại trên người sáu vạn đồng vàng, bao nhiêu đây chắc đủ để trả công và sửa chữa công hội rồi.
Hành trình "ghé thăm" kho hàng công hội Thiết Huyết Chiến Mâu lần này chẳng những mang đến một món tiền phi nghĩa lớn cho Diệp Từ mà còn giúp cô nhìn thấy rõ sự phòng ngự của công hội mình bèo nhèo đến mức nào, so với người ta thì nhà mình quả thật quá... giản dị.
Dọn dẹp đồ trên người mình và lão Tứ xong, Diệp Từ liền nướng cho nó mấy con chim cút sau đó mới hài lòng mà logout.
Từ lúc chuẩn bị đến khi dọn dẹp xong mất hơn 2 tiếng rưỡi, trước khi ngủ Diệp Từ nhìn đồng hồ, dù đã là rạng sáng 5:10 rồi nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng vẫn còn phấn khởi vui vẻ không nói nên lời.
Từ xưa đến nay, Diệp Từ tuyệt đối sẽ không dính vào mấy cái trò tranh luận hao nước miếng như trên diễn đàn, với cô âm thầm phát tài vẫn luôn là việc làm ưa thích nhất.
Dĩ nhiên trong chuyện này Diệp Từ chắc chắn sẽ không kể rõ ràng chi tiết với bất cứ ai, cũng bởi lẽ đó mà từ khi thức dậy đến giờ, Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng vẫn luôn làm hai cái đuôi lẽo đẽo đi theo cô, cô đi vệ sinh họ đứng trước cửa chờ, cô ăn sáng xong thì họ giành nhau rửa chén, cô đi tập thể dục họ cũng chạy theo không buông tha. Cả hai thay nhau không ngừng đặt câu hỏi:
"Em làm sao cướp sạch kho hàng bọn họ thế? Kể anh nghe chút đi."
"Thật ra chị lừa bọn em đúng không? Chuyện này không phải là chị làm, chị làm gì mà có khả năng đó."
"Thôi mà, anh xin em đó, kể anh nghe đi."
Hai anh em lần lượt sử dụng từ phép khích tướng đến dùng tình cảm thậm chí là dẫn dắt gài bẫy, thủ đoạn y như cảnh sát hỏi cung, chiến đấu tâm lý với tội phạm, tất cả chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà thật ra những nghi vấn này hiện giờ cũng là thắc mắc chung của mọi người chơi.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Diệp Từ trả lời từng câu hỏi đều vô cùng kín kẽ, không hề để lộ chút thông tin nào, cuối cùng vì cảm thấy quá phiền phức cô đành phải nói: "Hai người chỉ cần biết chuyện này là em làm, còn cụ thể thế nào em chưa thể nói được."
Lúc này cả hai mới chịu hết hy vọng.
Anh em Bạch Mạch hết hi vọng bức cung nhưng trên diễn đàn lại một lần nữa ầm ĩ tung trời. Sáng sớm sáu giờ Thiên Sơn Tà Dương thức dậy đăng nhập vào trò chơi, đập vào mắt hắn là thông báo của hệ thống: "Xin chào hội trưởng công hội Thiết Huyết Chiến Mâu, chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin kho hàng của quý công hội đã bị đánh cướp."
Thiên Sơn Tà Dương đọc thông báo xong cứ tưởng mình nhìn nhầm, kho hàng bị đánh cướp? Chuyện này làm sao có thể? Đang đùa đúng không? Hắn hoảng hồn đọc lại thông báo một lần nữa, cũng ngay lúc này trên kênh trò chuyện công hội ầm ầm vang lên tiếng hét của các thành viên: "Hội trưởng hội trưởng, kho hàng bị người ta đánh cướp rồi."